Chương 379: Rút Lui
Mông Lôi vẻ mặt lạnh lùng quét mắt Thạch Thiên, trong lời nói lộ dày đặc bất mãn, dường như đang nói ngươi khiến ta quá thất vọng.
Thạch Thiên tức xì khói:- Ngươi! !Nhưng hắn không cách nào phản bác, bởi vì Cổ Trần thật sự buộc hắn ra nông nỗi này, hai lần trọng thương, không thể phủ nhận điều này.
- Thú nhân?Cổ Trần mặt không biểu cảm, trong lòng thoáng qua từng đợt suy nghĩ, nhìn thấy Mông Lôi xuất hiện, hắn ngửi được uy hiếp cực mạnh từ người đối phương.
- Tiểu Hắc, rút lui!Hắn đầu óc xoay chuyển nhanh, không chút do dự trực tiếp hạ mệnh lệnh rút lui.
Tiếng nổ vang lên, Hắc Thổ dẫn dắt một vạn Long kỵ trong nháy mắt đâm xuyên kỵ binh Thạch tộc, quay về tường thành.
Hai lần xung giết đến người Thạch tộc ngã ngựa đổ, để lại thi thể đầy đất, còn có đám Giao mã ngã xuống đất gào thét.
Bọn họ, thua.
Một vạn kỵ binh Thạch tộc và một vạn Long kỵ của Cổ Trần, hai bên ngay mặt xung phong giao chiến, nhưng bên Nhân tộc thắng.
Đáng sợ nhất là một vạn Long kỵ không chết người nào, chỉ có người bị thương nhẹ, nhưng chỉ là trầy cánh tay một chút.
Còn lại lông tóc không tổn hao gì, từng người khoác Thanh Đồng trọng giáp, căn bản là không có cách phá vỡ phòng ngự của bọn họ, cho nên Thạch tộc bị nghiền ép hai lần, tổn thất nặng nề.
Nếu không phải Đại điện hạ Mông Lôi đột nhiên giết tới, có lẽ Thạch tộc, thậm chí Thạch Thiên đều bị Cổ Trần chém gục bên ngoài bộ lạc.
- Về thành!Cổ Trần thận trọng hạ lệnh, muốn dẫn Long kỵ trở về tường thành.
- Muốn đi?Nhìn thấy Cổ Trần muốn lui vào trong tường thành, mắt Mông Lôi bắn ra tia sáng nguy hiểm, lắc người chặn ở trước mặt Cổ Trần, từ trên cao đánh xuống một đấm.
Bùm!Cổ Trần huơ nắm đấm đón đánh, nắm tay của hai người va chạm phát ra âm thanh như sấm rền.
Ngay sau đó, một luồng sóng khí hùng dũng khuếch tán, lập tức đánh bay mấy chục kỵ binh Thạch tộc, có người bị đánh chết tại chỗ.
May mắn Cổ Trần cách Long kỵ khá xa, một đường xung phong đã có hơn một nửa vào thành, còn lại gần một nửa tuy bị ảnh hưởng nhưng vấn đề không lớn.
Rào rào!Cộp cộp cộp!Bụi mù tán đi, hai người bị chấn liên tiếp lui về phía sau, Mông Lôi trượt ngoài mấy chục thước mới ngừng lại.
Bên Cổ Trần thì chỉ lùi ba bước rồi ngừng, người toát ra khí tức lạnh thấu xương, nhìn liền biết ai cao ai thấp, chớp mắt Cổ Trần càng hơn một bậc.
- Ngươi khá lắm, hèn gì có thể buộc Thạch Thiên đến mức này.
Mông Lôi đăm chiêu nhìn Thạch Thiên chật vật, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cổ Trần, hiển nhiên thật bất ngờ thực lực của Cổ Trần mạnh như thế.
Mới rồi nắm đấm va chạm, hai người không giữ sức, nhìn chính giữa bị nổ một cái hố liền biết.
Mông Lôi chắc chắn vừa rồi mình dùng hết chín phần sức mạnh, mặc dù chỉ là sức mạnh thân thể đơn thuần, vậy mà vẫn bị lấn át.
Còn Cổ Trần, cú đấm vừa rồi hắn dùng chưa tới tám phần sức mạnh thân thể đã đánh bay Mông Lôi, hắn mạnh hơn một chút.
- Đánh xong liền muốn chạy? Giết vào cho ta!Bên kia, Thạch Thiên sắc mặt âm trầm, bị Mông Lôi nhúng tay khiến hắn rất khó chịu, cảm giác mất mặt mũi.
Nhìn thấy Long kỵ của Cổ Trần muốn rút lui, trong lòng của hắn giận dữ, dứt khoát xoay người cưỡi Hổ giao mang theo kỵ binh cùng đại quân đánh vào bên trong tường thành.
Cổ Trần quát to, tay cầm Thanh Đồng thạch kiếm chém một nhát:- Biến!Đầy trời kiếm khí hội tụ, hóa thành một mảnh ánh sáng kiếm khí bao phủ, chém ra khe rãnh mấy trăm thước, ven đường chém chết vô số chiến sĩ Thạch tộc.
Thạch Thiên chật vật né tránh, nhìn Hổ giao hấp hối nằm dưới đất, hắn điên tiết:- A! Ngươi đáng chết!Bên này, Mông Lôi từng bước một đi tới, toàn thân nổi lên từng đường hoa văn ánh sáng vàng:- Nhân tộc, báo ra tên của ngươi.
Mắt Mông Lôi lóe tia sáng đỏ, da thịt đỏ sậm, từng vằn thú văn màu vàng lấp lóe đan xen, thả ra áp lực cường đại.
Cổ Trần lạnh nhạt nói:- Súc sinh sắp chết như ngươi thì tốt nhất không cần biết, biết cũng không có ý nghĩa.
Tay hắn cầm Thanh Đồng thạch kiếm, đứng chắn trước cửa thành, một người đấu với hai thanh niên cao thủ trước mặt.
Thạch Thiên, Mông Lôi, hai người đứng ở phía đối diện, ý chí khóa chặt Cổ Trần.
Ầm!Khí thế của ba người va chạm, trong phút chốc cát bay đá chạy, bụi mù cuốn bay.
- Giết!- Chiến!Cơ hồ trong nháy mắt, ba bóng người nhảy lên cao, lướt nhanh qua nhau giữa không trung, truyền đến từng đợt tiếng leng keng, sóng khí cuồn cuộn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!Ba người lướt nhanh qua nhau, đánh túi bụi, biến ra từng đợt tàn ảnh, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, căn bản không phân biệt được ai là ai.
- Sức mạnh của Bỉ Mông, Chiến Tranh Tàn Đạp!Chỉ nghe một tiếng quát lớn, hư không rực sáng chói lòa, một ảo ảnh Bỉ Mông màu vàng hội tụ thành hình, đạp tan sơn hà, hủy thiên diệt địa.
Ầm!Cổ Trần nhanh chóng né, tránh đi một kích đáng sợ của Mông Lôi.
Nhưng lúc này, một luồng sát khí kinh khủng ập đến.
- Chết đi!Thạch Thiên lao nhanh đến, tay cầm một cây Thạch mâu đâm tới, đâm vào cổ của Cổ Trần.
.