Chương 607
Trong tích tắc khi nhìn thấy Cổ Trần, tám người cùng nhau quỳ xuống, trên mặt tràn đầy kích động, hiển nhiên bọn họ nhận ra Cổ Trần.
- Các ngươi là! Cổ Trần quan sát tám người trước mặt, trong lòng có chút nghi ngờ, giống như chưa nhớ ra được bản thân có quen biết bọn họ hay không.
Ngay lập tức, một lão già trong số đó kích động nói:- Tộc trưởng, chúng ta đến từ Thanh Thạch bộ lạc, ngài đã từng đi qua bộ lạc của chúng ta, ta đã từng gặp ngài.
- Thanh Thạch bộ lạc?Cổ Trần bừng tỉnh, giật mình hiểu ra, tám người mang dáng vẻ kích động vạn phần trước mắt này, hóa ra bọn họ đến từ Thanh Thạch bộ lạc.
Nhưng nghĩ tới Thanh Thạch bộ lạc đã bị diệt, bọn họ, không phải đã bị Huyền Điểu bộ lạc chiếm đoạt rồi sao?- Mọi người đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì?Cổ Trần nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn vươn tay ra đỡ hai lão già kia để bọn họ đứng dậy.
Sau đó, hai lão già kia vừa khóc vừa nói:- Tộc trưởng, sau khi ngài đi khỏi, đột nhiên bộ lạc bị Huyền Điểu bộ lạc công kích, đám người tộc trưởng, trưởng lão đều chết trận, thi thể treo ở trên đống phế tích.
- Chúng ta bị mang về Huyền Điểu bộ lạc trở thành nô lệ, được nuôi dưỡng để cung cấp cho bộ lạc Tế Thần, thỉnh thoảng bọn họ sẽ chọn lựa vài tộc nhân làm tế phẩm.
- Gần đây, chúng ta nghe được uy danh của tộc trưởng ngài, đã đánh bại tất cả dị tộc, giải cứu vô số tộc nhân, cho nên chúng ta quyết định vụng trộm chạy trốn tới đây, hi vọng tộc trưởng có thể thu lưu.
Nói xong, đám người này lại muốn quỳ xuống, có điều bị một cỗ lực lượng nhẹ nhàng nâng lên, không để bọn họ tiếp tục quỳ.
Cổ Trần nghe xong lời giải thích của bọn họ mới hiểu được, hóa ra bọn họ lén trốn khỏi Huyền Điểu bộ lạc tới đây, là muốn nương tựa vào hắn.
Nghe xong lời này, trong lòng Cổ Trần thầm cảm thán, nhớ lại lão tộc trưởng Thanh Thạch của Thanh Thạch bộ lạc ngày trước, nhớ tới dáng vẻ thay đổi hoàn toàn của Thanh Y mà hắn mới gặp được, tâm trạng có chút phức tạp.
Chuyện này cũng là do hắn chém giết đám người Huyền Cát, cho nên mới đưa tới đại họa, nhưng lúc đó Cổ Trần không có năng lực thu nhận Thanh Thạch bộ lạc mang theo bên mình.
Hơn nữa, chưa chắc người ta đã muốn đi theo hắn.
- Các ngươi có bao nhiêu người, đều trốn ra được à?Cổ Trần lập tức hỏi thêm một câu.
Sau đó nghe thấy một lão già trong đám người nói:- Tộc trưởng, chúng ta tổng cộng có mấy nghìn người trốn tới đây, số còn lại vẫn đang ở trong Huyền Điểu bộ lạc.
- Vậy sao?Cổ Trần khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn trầm ngâm nói:- Các ngươi đi xuống trước đi, sẽ có người trong tộc sắp xếp cho các ngươi, hãy bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này nếu đã đến đây, thì nơi này chính là nhà của các ngươi.
- Bái tạ tộc trưởng!Tám người lập tức kích động cảm ơn, Cổ Trần bằng lòng thu lưu, đương nhiên bọn họ rất cảm kích, rất vui sướng, cuối cùng cũng được yên ổn.
- Huyền Điểu bộ lạc… Xem ra, đã đến lúc giải quyết bộ lạc này rồi.
Cổ Trần tự nói với bản thân, ánh mắt trở lên sắc bén và ác liệt.
Dị tộc trong Bách Man sơn đã giải quyết xong, tiếp theo sẽ phải giải quyết vấn đề nội bộ của Nhân tộc, chỉ có một thế lực được phép tồn tại ở nơi này, đó chính là Hoang Cổ bộ lạc.
Còn về các thế lực khác của Nhân tộc, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục, hoặc là diệt vong, không có bất kỳ con đường nào khác, đây chính là ý chí của Cổ Trần!.
Ngày hôm ấy, bên ngoài Bách Man sơn có một chiếc Phi Toa đang cấp tốc lao tới.
- Phía trước là Bách Man sơn rồi.
Bên trên Phi Toa, có hai tên thanh niên đang đứng ở đó, khí tức sâu không lường được, vẻ mặt kiêu căng, có cảm giác khinh thường người khác.
- Một nơi thâm sơn cùng cốc thôi mà, có thể xuất hiện được nhân vật thiên kiêu gì chứ?Một tên thanh niên trong số đó, mặt đầy khinh thường nói.
Một người khác thì hờ hững nói:- Trưởng lão trong Thánh Địa đã sai chúng ta tới làm việc, nói là trong Bách Man sơn xuất hiện một vị thiên kiêu kinh thiên động địa, bảo chúng ta tới đón hắn.
- Ta nghĩ chắc hẳn dó là người cầm Thánh Lệnh trong tay, đón hắn về Thánh Địa là được.
Hắn nói chuyện rất bình thản, căn bản khinh thường cái kẻ được gọi là thiên kiêu kia, nơi này chỉ là một khu vực nho nhỏ, có thể sinh ra thiên kiêu thế nào?- Chân Nhất, nghe nói Huyền Vũ Thánh Địa ở nước ngoài cũng phái người tới đây à?Hắn thanh niên kia có chút kinh ngạc hỏi.
Đồng bọn đi bên cạnh hắn tên là Chân Nhất kia khẽ gật đầu nói:- Không sai, Đồng trưởng lão từng nói, hình như Huyền Vũ Thánh Địa đã từng xuất hiện ở Vô Tận Hải Vực.
- À phải rồi, Nghĩa Hiên huynh sắp đột phá cảnh giới Niết Bàn rồi nhỉ?.