Chương 696
Tình hình này khiến Cổ Trần giật mình cảnh giác, vô cùng chấn động, vậy mà lại có một thứ đáng sợ như vậy ẩn nấp ở nơi này, nếu không phải cơ thể của hắn được phủ bởi lôi đình Thiên Phạt, có khả năng sẽ dính đòn.
May mà, trên người hắn có lực lượng Thiên Phạt bảo vệ, hắc ảnh kia mới không thành công, nếu không còn không biết sẽ sảy ra chuyện gì nữa.
Đương nhiên, nếu như hắc ảnh kia muốn xâm nhập vào trong thân thể hắn, thậm chí vào trong Tử Phủ, vậy thì cũng không sao cả, có Lục Đạo Luyện Hồn Thuật cường đại khiến Cổ Trần rất yên tâm.
Mang theo một tia cảnh giác, Cổ Trần bước từng bước một đi vào bên trong sương mù phía trước, hắn cảm nhận được có một luồng khí tức đặc biệt mơ hồ đang ở ngay trước mặt.
Trong thế giới sương mù mông lung này, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, càng khó có thể cảm ứng được tình hình bốn phía xung quanh, chỉ có thể dựa vào trực giác bước về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, theo Cổ Trần tính ít nhất cũng nửa tiếng rồi nhưng vẫn chưa đến điểm cuối, rốt cuộc nơi này lớn đến mức nào? Hay là bản thân đã rơi vào trong mê trận rồi?- Hả?Lúc đang bước đi, bỗng nhiên sắc mặt Cổ Trần cứng đờ, ngừng lại đột ngột, hai mắt lộ ra tia sáng âm u, trực tiếp thi triển U Linh Nhãn xuyên qua sương mù dày đặc.
Sau khi cùng toàn lực thi triển U Linh Nhãn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được cảnh tưởng mơ hồ bên trong sương mù trước mặt.
- Bia đá?Cổ Trần nhíu mày, vậy mà hắn lại trông thấy một tấm bia đá đứng sừng sững trong sương mù ngay trước mặt, tất cả sương mù u ám đều sinh ra từ tấm bia đá này.
Mang theo vài phần kinh ngạc, Cổ Trần bước từng bước một xuyên qua sương mù, rất nhanh đã đi tới trước tấm bia đá kia.
Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy, tấm bia đá cao chín thước, bề ngoài mang phong cách cổ xưa, một cỗ sương mù u ám đang không ngừng tản ra ngoài.
Giống như bên trong cất giấu khí tức Hỗn Độn, sương mù u ám không ngừng tản ra ngoài, khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Đám sương mù này hoàn toàn không có vấn đề gì, ngược lại thứ khiến Cổ Trần cảm thấy có chút không ổn, chính là bản thân tấm bia đá này.
Trên tấm bia đá, không hề có một chữ nào, cũng không có bất kỳ tin tức gì tồn tại, chỉ có một màu xám trắng, mang phong cách cổ xưa, tỏa ra khí tức thê lương.
- Rốt cuộc tấm bia đá trước mặt đang ẩn giấu thứ gì?Cổ Trần lẩm bẩm, hai mắt quan sát tấm bia đá trước mặt.
Trong lòng của hắn luôn có cảm giác, tấm bia đá này không đơn giản, chắc hẳn là nó cất giấu bí mật nào đó, ngay cả kẻ ngu cũng biết nó không đơn giản.
Trong Thần Điện, bất cứ vật gì đều không đơn giản.
- Chẳng lẽ, bên trong có chứa truyền thừa nào đó?Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cổ Trần, hắn lập tức bước về phía trước, nhẹ nhàng dùng tay chạm vào tấm bia đá một cái.
Xì xì! Ngón tay xuyên qua sương mù dày đặc, tạo ra tiếng xì xì đáng sợ, vậy mà đám sương mù này lại có thể ăn mòn, khiến thân thể nhanh chóng bị chôn vùi, biến mất.
Nhưng khi va chạm với Thiên Phạt bao phủ trên tay Cổ Trần, cả hai đều biến mất, tiếng va chạm xì xì không ngừng phát ra.
Vù!Trong tíc tắc khi ngón tay Cổ Trần chạm vào tấm bia đá, vốn dĩ tấm bia đá không có động tĩnh gì đột nhiên khẽ run lên, phát ra ánh sáng mơ hồ.
Một làn sương mù u ám tuôn ra, nhanh chóng cuộn lên, sau đó, vô số ký hiệu kỳ lạ trên tấm bia đá sáng lên, phát ra khí tức thần bí, cổ xưa, thê lương.
- Đây là! Hai mắt Cổ Trần sáng rực, nhìn chằm chằm vào đám ký hiệu thần bí vừa hiện lên trên tấm bia đá.
Những ký hiệu này, rất đơn giản, giống như một loại Thần Văn nào đó, ẩn chứa sức mạnh to lớn thần bí.
Tuy Cổ Trần xem không hiểu, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ năng lượng ẩn chứa trong những ký hiệu này vô cùng mạnh mẽ, cho nên tất nhiên hắn sẽ dốc sức lĩnh ngộ.
- Có cần ngộ đạo hay không nhỉ?Cổ Trần thử lĩnh hội một phen, sau đó phát hiện ra hắn không thể hiểu được, căn bản không thể chạm đến nó, hoàn toàn không cách nào lĩnh hội bí mật và áo nghĩa của những ký hiệu này.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nghĩ đến có cần phải kích phát chức năng ngộ đạo của hạt châu thần bí kia lần nữa hay không, dùng nó để lĩnh hội những ký hiệu trên tấm bia đá trước mặt.
Nhưng làm như vậy có đáng giá hay không?- Thử một lần!Cổ Trần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắn răng quyết định thử một lần.
.