Chương 1:
Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.
Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.
Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.
Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít công sức để lấy được một vài cây trong phòng thí nghiệm.
Bởi vì hai người vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, cho nên họ đã may mắn được nhìn thấy loại cây này vài lần.
“Tiến sĩ, chắc bây giờ chúng ta không ở trong thời mạt thế đâu.” Giọng nói phát ra là của một cô bé.
Tống Sở vừa nói xong liền sửng sốt một chút, theo bản năng lại nhìn về phía tay của mình, sau đó quay sang nhìn đồng bạn ở bên cạnh. Vừa nhìn đã bị dọa cho hết hồn.
Vị tiến sĩ vốn cao to giờ đã biến thành củ cải nhỏ.
Quần áo trên người là những mảnh vải vụn rách rưới, khuôn mặt đen nhẻm lấm lem đầy tro bụi. Nếu không phải hai người cùng nhau lớn lên, biết dáng vẻ lúc nhỏ của đối phương như thế nào thì chắc giờ cô đã không nhận ra người này là ai.
“Tiến sĩ đó hả?”
Tiến sĩ Giang Bác phiên bản thu nhỏ liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngoài tiến sĩ Giang ra thì không có ai có thể biểu lộ ra bộ dạng khinh thường một cách tự nhiên như vậy.
Tống Sở sợ hãi nói: “Tiến sĩ, chúng ta làm sao thế, đây là xuyên hồn à? Sao chúng ta lại trở nên nhỏ xíu rồi?”
Thời điểm tận thế, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trước ngày tận thế. Đương nhiên cũng hiểu rất rõ về trọng sinh cùng xuyên không.
Tiến sĩ Giang lại nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Khi không gian biến hóa đến một trình độ nhất định sẽ dẫn đến thời gian biến hóa, hơn nữa lúc chúng ta tiến vào đường hầm không gian có thể sẽ bị ảnh hưởng, khiến thân thể trở về lúc nhỏ.”
“Vậy là xuyên thân rồi còn gì?” Hai mắt Tống Sở sáng lên, lập tức muốn kích hoạt dị năng không gian, cuối cùng lại phát hiện không mở ra được.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng chập chờn ở trong không gian. Giống hệt như lúc mạch điện bị hỏng nên chập chờn, chắc chắn bọn họ đã xuyên thân rồi!
Tống Sở thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong không gian của cô chứa rất nhiều đồ có giá trị. Về phần thân thể trở về lúc nhỏ cũng không sao, tiến sĩ rất lợi hại, sẽ có cách biến cô trở lại bình thường thôi.
Cô vẫn luôn tin tưởng vào đầu óc của Giang Bác. Ngay cả làn sóng zombie cũng không làm gì được bọn họ, mấy chuyện này thì có đáng gì?
Nhưng nghĩ đến việc không mở ra được không gian và nơi ở xa lạ trước mắt là cô lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Trước giờ Tống Sở chưa bao giờ rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc nào cũng ru rú ở bên trong.