Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 35: Bệnh nhân quen thuộc

Chương 35: Bệnh nhân quen thuộc


10:31 sáng.
Đỗ Duy cầm một xấp giấy, ngồi trên sô pha. Ở phía đối diện là Mina và con của cô ấy, với vẻ mặt khá e dè.
Trước khi chịu cảm giác bị đè ép trong giấc mơ nọ, tức là trong ngày hôm qua, Đỗ Duy đã lên kế hoạch liên lạc với những bệnh nhân cũ của mình.
Chẳng hạn như bệnh nhân Mia, được gia đình đưa đến để tư vấn về bệnh tình vào ngày 12/1.
Cô kể rằng trong nhà của mình có một con búp bê không thể phá hủy, không thể vất bỏ: - Annabelle.
Còn nữa, vào ngày 17 tháng 2, một cô bé tên Reagan nghĩ mình là một người đàn ông tên là Hoody, sau khi chơi trò Gọi Hồn. Cha mẹ của cô bé giải thích Hoody là người bạn trong tưởng tượng của Reagan.
Và vào ngày 28 tháng 2, cậu bé mắc chứng sợ chú hề ...
Nhưng sau khi hắn gặp phải giấc mơ đó, Đỗ Duy tạm hoãn ý định này vì sẽ rất mất thời gian.
Vì vậy, hắn lựa chọn phương án 2..
……
Dừng nghĩ ngợi, Đỗ Duy nhìn Mina ở phía đối diện, sau đó điền những thông tin sau vào bệnh án.
[Tên: Mina]
[Tuổi: 34 tuổi]
【Giới tính: Nữ】
【Nghề nghiệp: Tạm thời chưa có】
[Bệnh tình :
Biểu hiện cụ thể : Mơ thấy cảnh tượng anh trai và chồng chết, thời gian ngủ ngày càng lâu và luôn cảm thấy có một người vô hình ở bên cạnh]
Ghi xong chữ cuối cùng, Đỗ Duy đặt bút xuống.
"Qua điện thoại, Cha Tony đã nói sơ qua với tôi về tình hình của cô Mina ... à không, bà Mina. Có vài chi tiết, tôi còn cần trao đổi với bà."
Lúc này, Đỗ Duy mới nhìn đứa trẻ đang dựa vào người bà Mina.
Đó là một cô bé tóc vàng 14 tuổi, đầu cúi rất thấp, có chút rụt rè.
Bà Mina bất giác thở dài khi nghe những lời này của Đỗ Duy: "Tôi sẽ kể lại mọi chuyện."
Vẻ mặt cô ấy hơi hoang mang, như người mất trí nhớ, lưng hơi gù và trông già hơn tuổi thật.
"Thưa anh Người Đuổi Quỷ, tôi ... tôi không biết phải nói thế nào, những điều tôi gặp phải rất phức tạp. Giáo hội dường như đã nghĩ đến điều gì đó, họ vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính xác cho tôi. Vì vậy trên thực tế, tôi chỉ có một mình. Tôi cảm thấy mình đã gặp phải ác linh. "
Đỗ Duy gật đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi có nghe cha Tony nói qua, nhưng tôi là người giải quyết vấn đề này, cho nên xin đừng bận tâm."
"Đồng ý……"
Bà Mina thở phào nhẹ nhõm và chậm rãi kể: "Anh trai tôi, Luke Conan Doyle, chết trong một sự kiện ác linh. Khoảng 12h đêm hôm sau, tôi mơ thấy anh ấy. "
"Tôi nhớ rất rõ. Cảnh mà tôi mơ thấy diễn ra ở trong phòng thu âm của anh ấy, ừm ... anh ấy là phát thanh viên chuyên lồng tiếng cho một số chương trình. Anh nên biết nghề này chứ ạ?"
Đỗ Duy ừ một tiếng, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.
"Vậy được, tôi chỉ lo anh không hiểu được cảnh tượng tôi sắp miêu tả."
Bà Mina bình tĩnh đôi chút, sau đó đột nhiên trở nên hồi hộp: "Phòng thu âm tuy không lớn nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Anh ấy đứng bên ngoài phòng thu, mặt không cảm xúc, toàn thân ướt sũng, như vừa bị mắc mưa.”
"Vào thời điểm đó, tôi đã mất liên lạc với anh ấy, nên đã báo cảnh sát. Cho nên, tôi lập tức hỏi anh ấy đang ở đâu. Thay vì trả lời tôi, anh ấy chỉ vào cửa phòng thu âm, như đang ám chỉ điều gì đó…"
“Sau đó, điều khiến tôi phát hoảng là khoảnh khắc anh ấy chỉ tay về phía cửa, cánh cửa phòng thu âm đột ngột mở ra. Cả người của anh giống như bị một sức hút cực mạnh lôi đi, ngay sau biến mất sau phòng thu âm, cánh cửa cũng lập tức đóng lại."
"Nhưng tôi phát hiện, thị giác của tôi cũng tiến vào phòng thu."
Nghe thế, Đỗ Duy không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trong phòng thu âm, không gian kín, đại biểu cho cảm giác căng thẳng, ức chế.
Bà Mina kể tiếp: “Tôi thấy anh ấy lơ lửng kỳ dị, sau đó từ đầu đến chân xoắn vào nhau, quần áo và da thịt cũng xoắn vào nhau. Máu văng tung tóe khắp phòng thu. Tôi chỉ biết nhìn anh ấy như vậy mà không thể làm gì được, muốn hét lên mà không ra tiếng, muốn trốn nhưng không thể nhúc nhích."
"Máu ... mỗi lúc một càng nhiều, ngay sau đó tôi thấy toàn bộ máu trên sàn của phòng thu âm đang điên cuồng căng phồng. Thậm chí tôi có thể cảm thấy thứ gì đó hôi thối và nhớp nháp đang bò trên từng mảnh da thịt của mình."
"Khi tôi tỉnh dậy, toàn thân suy nhược, giống như sắp chết."
"Tôi gần như ngã quỵ, thưa anh Người Đuổi Quỷ. Tôi đã kể với chồng về chuyện này, nhưng anh ấy hoàn toàn không tin, tôi biết phải làm sao?"
Bà Mina nói xong, không kìm được ôm mặt khóc nức nở, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đỗ Duy chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, thực ra hắn không hề đồng cảm. Tuy nhiên, với tư cách là một "Người Đuổi Quỷ", đương nhiên hắn phải nhẹ nhàng.
Cho nên, Đỗ Duy đã an ủi cô ấy và nói: "Tôi có thể hiểu được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của cô. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức giúp cô giải quyết chuyện này. Hãy nói về chuyện tiếp theo."
"Dạ, cảm ơn anh, thưa anh Người Đuổi Quỷ."
Bà Mina cảm ơn hắn và nói tiếp: "Sau đó, tôi có một giấc mơ khác, lần này là về chồng tôi. Anh ấy là giám đốc của một nhà đấu giá lớn. Tôi không biết tình hình cụ thể, nhưng tôi nghi ngờ rằng cái chết của anh ấy có liên quan đến một vật phẩm đấu giá nào đó.”
"Nhà đấu giá lớn? Chắc ảnh làm việc ở Berson, ngay tại trung tâm thành phố New York?"
"Dạ, chính là Nhà Đấu giá Berson."
"Ừm, đó quả là một nhà đấu giá lớn, vậy vật phẩm đấu giá là gì?" Khi Đỗ Duy nghe thấy từ nhà đấu giá, không khỏi nhíu mày, bởi vì chiếc đồng hồ cổ ở nhà là do Alexis mua ở nhà đấu giá Berson. Hơn nữa, nó còn là vật phẩm đấu giá ...
Đỗ Duy vô thức nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo tường, 3 chiếc kim chồng lên nhau vẫn quay không biết mệt, cứ như sẽ không bao giờ dừng lại.
Bà Mina không biết suy nghĩ của Đỗ Duy, chỉ nhớ lại những chuyện trong mơ rồi tiếp tục miêu tả.
"Đó là chiếc trâm cài tóc bằng vàng, mà tôi đã từng nghe chồng tôi nhắc đến. Nó được sản xuất từ thế kỷ trước, hình như có liên quan đến một tôn giáo nào đó. Hơn nữa mặt trên có một đoạn chữ, nhưng đã bị người nào đó phá hoại và chỉ có thể nhìn thấy rất mờ nhạt, tất nhiên anh ấy cũng không thể biết nó ghi cái gì."
"Ồ, phải rồi, thời điểm tôi nhìn thấy anh ấy trong giấc mơ, đó là lần cuối cùng tôi gặp được chồng mình. Hôm đó trời đang đổ mưa, tôi mơ thấy anh ấy dường như đang ở trên một chiếc xe buýt với chiếc trâm cài áo bằng vàng trên ngực."
"Tôi vẫy tay với anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ vào chiếc trâm cài áo bằng vàng. Hình như muốn nói với tôi điều gì đó, bèn mở miệng hét lớn, nhưng tôi lại không nghe được bất cứ âm thanh nào."
"Sau đó, có vẻ anh ấy rất tuyệt vọng, không để ý đến tôi nữa. Thay vào đó, anh ấy điên cuồng lao vào cửa xe bằng cơ thể của mình. Tôi đoán anh ấy muốn trốn thoát, nhưng thất bại."
"Trong giấc mơ, tôi liên tục gọi anh ấy. Nhưng anh ấy hoàn toàn không nghe thấy lời tôi, cứ tiếp tục lao vào cửa xe, ngay sau đó chảy rất nhiều máu. Tôi không thể làm gì khác là nhìn anh ấy liên tục lao vào cửa xe cho đến khi --- tôi tỉnh giấc."
"Và ngày hôm qua, tôi lại nằm mơ… về chính mình..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất