Chương 147 - Lăng Dương Trấn
“Phương huynh mới tới đây được nửa năm, chúng ta quen biết không lâu, nhưng vừa gặp cứ ngỡ là bằng hữu cũ, không nghĩ ngươi lại phải rời đi nhanh vậy.”
Một nữ nhi da ngăm nói với vẻ mặt phức tạp, xem ra nàng là đệ tử của một môn phái võ công khác.
Phương Sĩ Lễ nói:
"Lệnh của phụ thân khó làm trái, kỳ thật ta cùng gia phụ đã nói qua, bên ngoài yêu quái cũng không thể lộng hành được, đáng tiếc bọn họ tuổi đã cao, làm việc gì cũng cẩn thận hơn.”
“Có thể hiểu được, cha ta cũng thu xếp không ít đồ đạc, nếu như xảy ra chuyện gì, liền sẽ rời đi."
“Lâm Nghiễm huyện bên kia thành bị phá, quá thảm. Rất nhiều người đều sợ rằng điều đó sẽ xảy ra lần nữa.”
“Vẫn là các ngươi tốt, nghèo khổ như bọn ta có muốn đi cũng không đi được. Haiizz...”
Một đệ tử ăn mặc bình thường, trên tay áo còn có vết vá, hắn uống một ngụm rượu gạo, đau khổ nói.
“Kỳ thật, nơi này nếu không có yêu quái làm loạn, cũng rất tốt.”
Phương Sĩ Lễ thở dài lắc đầu:
"Bọn ta cũng là từ nơi khác tới, ở các nơi khác cũng không yên bình. Bọn ta trên đường tới, đi qua một vài chỗ, có yêu ma quấy phá, vài cái thôn đều trở thành nơi không người . Còn một vài nơi thì bị bọn binh phỉ làm loạn, nếu không phải Phương gia ta quen biết một ít người trên đường, e rằng cũng không tới được đây."
“Phải, còn có nơi, nghe nói có một số người của tà giáo gây rối.”
“Haizzz, bên ngoài thật quá loạn.”
“Như vậy xem ra, ở lại đây rất tốt.”
“Ừm, gần đây các võ đường lớn đều phái cao thủ đi đối phó với yêu quái, vậy thì càng ngày càng ít bọn yêu quái muốn ra ngoài, sẽ sớm có thể trở về như trước đây.”
Tô An Lâm uống rượu gạo, không nói gì, im lặng lắng nghe. Bữa tiệc lần này xem như đã tới đúng chỗ, nghe được rất nhiều tin tức. Mọi người hàn huyên một hồi, Phương Sĩ Lễ khẽ nói:
“Sư huynh, ta kính ngươi một ly, tạ ơn đã tới.”
“Đừng khách khí.”
Tô An Lâm uống một ngụm cạn sạch.
“Nói đến đây, ta có chuyện muốn làm phiền sư huynh, đương nhiên sẽ không để ngươi thiệt, cha ta nói, sẽ trả cho ngươi bạc.”
“Ngươi hãy nói xem.”
Tô An Lâm nói.
Phương Sĩ Lễ khẩn thiết nói:
“Lần này Phương gia ta muốn đi Lăng Dương trấn, ước chừng phải mất bốn ngày, đường xá xa xôi, cha ta lo lắng, nên muốn nhờ vào sư huynh hộ tống."
“Lăng Dương trấn sao...”
Trong lòng Tô An Lâm hơi lo lắng! Hắn vốn muốn đưa muội muội ra ngoài, thuận tiện tìm hiểu tình hình xung quanh.
“Lăng Dương trấn có lớn hay không?”
"Lớn, so ra kém Tuyên Châu, nhưng so với Lâm Nghiễm huyện, Hoàng Kê trấn của chúng ta, lớn hơn rất nhiều, nơi đó gần biển! Nếu gặp chuyện gì, cũng có thể ngồi thuyền đi trên đảo, bọn ta đã mua hai chiếc thuyền lớn."
"Mặt khác, cách Tuyên Châu cũng gần, phòng khi có yêu quái hay xảy ra chuyện gì, thì Tuyên Châu có nhiều binh lính, có thể nhanh chóng đến để giúp đỡ, vì vậy nơi đó thổ phỉ cũng ít, rất an toàn.”
Tô An Lâm sắc mặt kỳ quái:
“Nơi tốt như vậy, các ngươi sao lại tới nơi này?”
“Tới nơi này chỉ để buôn bán nhỏ, đáng tiếc hiện tại tình thế quá hỗn loạn, xem ra làm ăn không được.”
“Các ngươi định khi nào thì đi?”
“Khoảng chừng ba bốn ngày nữa. Cha ta nói, chỉ cần sư huynh đồng ý thì sẽ cho ngươi con số này.”
Phương Sĩ Lễ dơ ra một ngón tay.
“Mười lượng?”
Tô An Lâm nghiêm mặt nói.
Khóe miệng Phương Sĩ Lễ khẽ giật:
“Không phải, ngươi dù sao cũng là sư huynh, làm sao có thể ít như vậy? Là 100 lượng.”
“Hai ngày nữa sẽ cho ngươi câu trả lời.”
Tô An Lâm thần sắc như thường, nhưng thật ra trong lòng có chút xấu hổ. Nghèo đã quen, không thể nhận ra giá trị bản thân đã tăng lên như vậy. Trước đây đi một chuyến mấy lượng bạc liền vui vẻ, hiện tại người ta trực tiếp ra giá một trăm lượng. Thời cuộc đã thay đổi rồi!
Hàn huyên một hồi, Ngưu Tuệ Hồng cũng đã đến.
“Ngại quá, ta mới về.”
Ngưu Tuệ Hồng là người tham gia tuần tra, cho nên đến bây giờ mới trở về. Ngồi hàn huyên đã hai canh giờ, thấy bên ngoài trời sắp tối, mọi người lúc này không muốn nhưng đành phải rời đi. Mọi người đều biết rằng về sau có lẽ sẽ không gặp được Phương Sĩ Lễ nữa. Thực lòng mà nói, ở chỗ này Phương Sĩ Lễ là một người rất tốt. Ngưu Tuệ Hồng vừa mới bước ra khỏi quán rượu, Tô An Lâm đi tới:
"Sư muội.”
“Ồ, sư huynh có chuyện gì sao?”
“Lát nữa đi đâu? Về nhà ngủ đi.”
Ánh mắt Ngưu Tuệ Hồng nhìn Tô An Lâm cảm thấy là lạ.
“Sư huynh chắc đã uống chút rượu, đối với ta có ý gì chứ?”
Tô An Lâm vẻ mặt điềm tĩnh:
“Hay là muốn đến nhà ta?”
“Hả…chuyện này...”
Ngưu Tuệ Hồng hai má đỏ bừng. Không nghĩ tới mình sẽ có ngày này, tên sư huynh lại có thể...Đáng tiếc, Ngưu Tuệ Hồng ta không phải loại người tùy tiện, sư huynh ta nhất định đã làm cho ngươi thất vọng. Tô An Lâm thấy vẻ mặt Ngưu Tuệ Hồng rất kỳ quái:
"Ta có vài chuyện muốn nói với ngươi.”
Tô An Lâm vẻ mặt rất nghiêm túc, Ngưu Tuệ Hồng tim đập thình thịch, nhận ra mình đã nói gì dó không đúng, vội hỏi:
"Sư huynh, ngươi muốn nói chuyện gì?"