Chương 20: Bình Tĩnh Nào!
Tô An Lâm ăn sáng xong thì đi lên núi. Từ xa, hắn thấy có một nhóm phụ nữ đã có chồng trở về từ trên núi, chỉ là không thấy bóng dáng của Hoàng Lệ Quyên đâu.
Lúc hắn đi qua nhóm người này, nghe thấy tất cả đều khen Hoàng Lệ Quyên thật lợi hại, còn học võ nữa, sau này chắc chắn sẽ trở thành người trong thành. Nếu võ công lợi hại sẽ được các quan to địa chủ đánh giá cao và được phân thành vợ lẽ, sau đó có thể hưởng một đời vinh hoa phú quý.
“Phải chi có tiểu thư khuê các nhà nào để ý tới mình thì hay rồi.”
Tô An Lâm vừa đi đường rừng vừa thì thà thì thầm. Tuy ăn cơm chùa không được đẹp mắt cho lắm nhưng mà được cái thơm.
“Tô An Lâm, lại đi săn à?”
Bỗng nhiên Trương Thẩm la lên.
“Đúng thế, sao các ngươi đã xuống núi rồi? Không đi đào rau dại à?”
Hôm nay kỳ quái quá đi mất, dân trong thôn ai cũng lên núi từ sáng sớm, thoắt cái đã đi vòng trở về.
“An Lâm, ta phải nhắc nhở ngươi một chút.”
Đột nhiên vợ của chú Lý nói.
“Sáng nay người nhà ta trở về, nói rằng nghe được âm thanh của hổ ở trên núi, mấy ngày tới ngươi đừng có lên đó.”
“Đúng thế, bọn ta cũng vừa định lên núi, có hổ ở trên đó thì tốt nhất đừng lên nữa.”
Một người dân khác ở trong thôn nói.
Tô An Lâm nhíu mày, hắn biết chú Lý có đặt một số bẫy ở trên núi, ngày nào cũng lên kiểm tra từ khi trời còn chưa hửng sáng.
Ai cũng biết trên núi có hổ, nhưng bình thường nó sẽ ở sâu trong núi chứ không đi ra, bây giờ người ta nghe được tiếng hổ tức nghĩa là nó đã xuống núi rồi.
“Tô An Lâm, nhịn vài ngày đi.”
Có thím nọ khuyên hắn.
Vợ chú Lý nói:
“Đúng đó, sáng nay chú Lý sợ đến mức không dám đi xem bẫy, tiếng hổ gầm to nghe mà sợ luôn.”
Tô An Lâm cũng thấy hơi do dự. Nợ còn phải trả, bây giờ không đi săn thì lôi thôi phiền phức lắm.
“Thế thì ta tìm vài con mồi ở bên ngoài vậy.”
Tô An Lâm nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy ngươi phải cẩn thận đó.”
“Cảm ơn thím đã nhắc nhở, ta đi đây.”
Đợi đến khi Tô An Lâm đi rồi, mấy người phụ nữ thở dài:
“Tô An Lâm cũng chẳng còn cách nào, nghe nói trong nhà còn nợ nần, nếu không trả nổi thì chỉ có thể thế muội muội của hắn vào.”
“Ai da, nếu mà có cách thì ai dại gì mà liều lĩnh chứ.”
…
“Mình cứ cẩn thận một chút, nếu thấy thanh máu dài thì cứ chạy trước đã, vậy thì chắc cũng không sao.”
Tô An Lâm thầm nói khi đang đi trên đường.
Hắn cầm con dao cắt cỏ dại phía trước, vừa đi vừa cảnh giác kiểm tra thanh máu ở xung quanh. Nhưng hôm nay hơi lạ, số lượng con mồi ít đến đáng thương. Tô An Lâm nhíu mày, nghe nói có hổ xuất hiện là con mồi đua nhau chạy trốn, chẳng lẽ là thật à?
Nhưng đúng lúc này lại có thanh máu xuất hiện. Là của con thỏ và con nhím.
Con mồi xuất hiện khiến Tô An Lâm phấn khởi hẳn, ủ dột buồn bã quẳng hết ra sau đầu.
Hắn bận rộn đến tận khi trời nhá nhem tối, thu hoạch cũng được kha khá, chẳng biết từ lúc nào mà trong bao đã có tận tám đầu mồi. Tô An Lâm tính nhẩm một lúc, từng này chắc cũng đủ tiền rồi.
Chỉ số kinh nghiệm của hắn đã đạt mức 255/300. Thấy đã sắp tăng được cấp nên Tô An Lâm quyết định đi về trước. Cơ hội còn nhiều mà, đâu nhất thiết phải mạo hiểm làm gì.
Hắn vừa đi vừa tìm kiếm xung quanh, cảm thấy hơi kỳ lạ. Trời đã tối rồi mà chẳng thấy có con mồi nào.
Đúng lúc này trên chạc cây xuất hiện một thanh máu.
“Chim ưng đang nghỉ ngơi. Thanh máu 8/8.”
Tô An Lâm vui vẻ, trước khi về mà lụm được hàng sót thì cũng không tệ lắm.
Hắn giơ nỏ lên nhắm vào con chim, chuẩn bị cho ra một phát bắn bay mất hồn. Nhưng đột nhiên con chim ưng rít lên một tiếng, lao vút lên bầu trời như hoảng sợ trước điều gì.
Ngay sau đó xung quanh bỗng liên tục vang lên những âm thanh sột soạt. Tô An Lâm lắp bắp hoảng loạn nhìn qua, nơi phát ra âm thanh xuất hiện một thanh máu rất dài.
“Hổ lớn Điếu Tình. Thanh máu 280/280.”
Bên dưới thanh máu có một bóng đen rất lớn núp trong bụi cỏ, sau đó đột nhiên cái bóng đen nằm úp sấp xuống.
Da đầu Tô An Lâm căng như sắp đứt, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Hổ đó, ôi mẹ ơi thật sự là một con hổ đó.
Hơn nữa còn là một con hổ Điếu Tình trưởng thành đó!
Trước đây Tô An Lâm cũng từng thấy hổ trong sở thú rồi, nhưng nhìn hổ cách một tấm thủy tinh hoàn toàn khác với việc trực tiếp đụng phải một con hổ, tác động thị lực dữ dằn hơn nhiều lắm.
Tô An Lâm muốn chạy, nhưng chợt nhận ra ngay bản thân sao mà chạy nhanh bằng một con hổ được. Hơn nữa đưa lưng cho hổ có khác gì cụ ông tự thắt cổ vì chê bản thân mình sống lâu quá không.
Bình tĩnh nào!
---