Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 221 - Điều Kỳ Lạ

Chương 221 - Điều Kỳ Lạ


Tô An Lâm gật đầu, cũng không nghĩ ngợi nhiều, đây là chuyện nhà người ta.
Cốc cốc cốc!
Lý Thi Dao gõ cánh cửa gỗ lớn.
Trong chốc lát có tiếng người chạy đến.
Chỉ thấy một tiểu đạo sĩ tầm 15, 16 tuổi ở bên trong cố sức mở cửa gỗ ra, nhìn mọi người
“Các vị đến có chuyện gì sao?”
“Tiểu sư phụ, chúng ta là người Hợp Thủy huyện tới có việc muốn gặp sư phụ ngươi.”
Lý Thi Dao cung kính nói.
“Sư phụ đang nghỉ trưa, nếu không ngại các ngươi vào nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Tiểu sư phụ nói.
“Cũng được.”
Lý Thi Dao gật đầu:
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Mọi người đi vào, Tô An Lâm tò mò nói:
“Tiểu sư phụ, không biết Mao Tố đạo trưởng ở đâu?”
“Mao Tố đạo trưởng? Nơi này không có người nào tên Mao Tố.”
Tô An Lâm sửng sốt:
“Không có?”

Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của tiểu sư phụ, không giống như là đang nói dối.
Điều này thật kỳ lạ.
Lần đó ở trấn Lăng Dương, nhìn thấy Mao Tố và sư đệ hắn, hai đạo trưởng đều nói rằng đến từ Vân Sơn Quan, còn mời hắn rảnh rỗi có thể đến thăm.
Còn nói Vân Sơn Quan lúc nào cũng hương khói nghi ngút, người lui tới rất nhiều.
Nhưng nơi này lại...
Không có đạo trưởng Mao Tố?
Tô An Lâm cũng phớt lờ qua chuyện đó.
Mọi người đi vào khoảng sân nhỏ, nơi này có rất nhiều cây đại cổ thụ. Các cây to che khuất ánh mặt trời, nhưng ngược lại cũng mát mẻ một chút.
Đi vào một sân khác, tiểu sư phụ nói:
“Các ngươi đi đường xa mới đến, có muốn ăn chút gì không? Chờ sư phụ tỉnh giấc rồi sẽ đến gặp các ngươi.”
Mọi người vừa lúc cũng đã đói bụng, Lý Thi Dao mở miệng:
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ rồi.”
“Không phiền, ta đi xuống chuẩn bị, các ngươi chờ một chút.”
Tiểu sư phụ nói xong xoay người rời đi.
“Nào nào, uống trà đi.”
Trương Phong đứng dậy.
“Tỷ à, người ngồi đây đi.”
Lý Mạnh kéo một cái ghế ra nói.
Tô An Lâm vẫn đứng ở cửa phòng khách, có gì đó không đúng, nơi này quá yên tĩnh. Nơi này rõ ràng không có người, nhưng hương khói vẫn nhiều như vậy. Vấn đề là không ngửi thấy mùi hương, mà là một mùi gì đó cứ nghe thoang thoảng rất mờ nhạt. Tô An Lâm nhíu mày, hắn quyết định đi quan sát xung quanh một chút.
Ban ngày ban mặt, hắn không tin nơi này sẽ xuất hiện quỷ quái gì.
“Tô huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?”
Trương Phong hét lên.
“Ta đi vệ sinh.”
Tô An Lâm đi về phía ngoài sân.
Hắn nhớ rõ lúc đến đây, có một con đường nhỏ dẫn tới những nơi khác. Lại không biết vì sao, càng đi hắn cảm giác mặt trời càng trở nên xa hơn trên bầu trời. Rõ ràng là hắn đứng dưới ánh mặt trời, nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào. Còn nữa, rõ ràng là nhìn thấy khói hương tràn ngập, bốn phía đều như sương mù nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ mùi hương nào.
“Đây không phải mùi của hương?”
Tô An Lâm quả quyết.
Nhưng nếu ở đây có cái gì kỳ quái, thanh máu trên đầu tiểu chủ vừa rồi là bình thường, đại khái là 47. Mà tên rõ ràng cũng là tên thật của hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô An Lâm không nghĩ nhiều, đi theo mọi người vào, dù sao đối phương cũng là người.
Nhưng khi đi vào, khung cảnh xung quanh quá kỳ quái. Đi trên con đường nhỏ rốt cục Tô An Lâm cũng đã phát hiện có điều gì đó không ổn ở nơi này. Cây xung quanh mọc um tùm cỏ dại, mặt đất phủ đầy lá rụng và bụi cỏ. Thậm chí còn có chút dấu vết như máu ở trong các bụi cỏ. Tô An Lâm đã giết không ít người, nên có thể nhận ra đây chính là vết máu. Hắn nhíu chặt mày, nắm chặt thanh đao vắt bên hông và tiếp tục đi.
Chẳng mấy chốc đã đến sân sau, nơi này không có một bóng người. Hơn nữa còn là một nơi ở hình dáng như Tứ Hợp Viện, tất cả các cánh cửa đều mở ra, bên trong toàn bụi bặm và lá rụng chất đống. Có một số đồ dùng trong phòng rơi đầy dưới đất, điều này rõ ràng không bình thường. Đúng lúc này, một tên nam nhân tầm trung bước ra từ góc nhà. Với bộ ria mép, mặc áo choàng Đạo giáo và đội mũ Đạo sĩ lệch.
Nhìn thấy Tô An Lâm, hắn sửng sốt một chút, đi tới:
"Thí chủ sao lại tới đạo quán hậu viện bọn ta? Sư phụ nói hậu viện là nơi riêng tư, không được tùy ý xông vào."
Thanh máu trên đầu người này ngược lại rất cao: 119/119.
Thấy đối phương là người bình thường, Tô An Lâm nói:
"Ta tìm nhà xí, không cẩn thận lạc đường.”
Người này cười cười:
"Thì ra là như vậy, vậy ta dẫn ngươi qua.”
"Làm phiền đạo trưởng. Mà này đạo trưởng người ở nơi này có ai tên Mao Tố không ?"
“Mao Tố là sư đệ của ta, ngươi tìm hắn có việc gì sao?”
“Nhưng vừa rồi ta nghe tiểu sư phụ kia nói, không biết...”
“Tiểu sư phụ? Tiểu sư phụ nào?”
“Chính là đứa trẻ 15 hay 6 tuổi...“
Tô An Lâm vội đáp.
“Thí chủ nói đùa rồi, đệ tử trẻ tuổi nhất của đạo quán bọn ta đều 25 tuổi, 15 hay 6 tuổi tuyệt đối không thu nhận.”
“Hả?”
Tô An Lâm nheo mắt lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất