Chương 295 - Trận Chiến Sinh Tử
Trận chiến sinh tử!
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, đám người ở trong đại sảnh lập tức xôn xao.
Người không biết gì về Tô An Lâm chỉ cảm thấy Tô An Lâm quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng! Chu Dương Kỳ dù sao cũng là đại công tử của Chu gia, từ nhỏ đã được danh sư dạy bảo, được ăn đan dược trân quý như ăn cơm, năm kia cũng đã có thực là tầng thứ bảy Đoán Thể. Một người hộ vệ như ngươi làm sao dám va chạm với người ta?
Những người nghĩ như vậy đều là người không biết Lý gia mới mời một môn khách cấp giáp đến, cho nên bọn họ cũng không coi hắn như là môn khách cấp giáp, dù sao Lý gia cũng chỉ có ba môn khách cấp giáp, mà bọn họ cũng biết rõ mặt. Trong đó còn có một tên Giang Phi đã chạy trốn.
Còn người biết rõ về Tô An Lâm, lại âm thầm cảm thấy hưng phấn, muốn biết xem thực lực chân thật của hắn như thế nào.
Chu Dương Kỳ vuốt ve ngón tay trỏ, bên trên có một cái nhẫn to màu xanh lơ, hắn vuốt nhẫn, cười lạnh một tiếng:
"Ngươi có thân phận gì, dám mở miệng muốn đánh một trận chiến sinh tử với ta?"
"Bời vì ngươi có điều bất mãn với ta, vậy đánh một trận, nếu ta thua thì coi như ta xui xẻo, miễn cho ngươi lại nói mấy lời vô nghĩa làm người khó chịu."
Tô An Lâm liếm liếm môi, thuận tiện quét mắt nhìn bốn phía, thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt.
Chu Dương Kỳ xuất hiện một cổ sát ý, tên tiểu tử này, dám làm cho hắn phải chịu mất mặt trước bao nhiêu người như thế. Hắn theo bản năng nhìn về phía Liễu Nhan.
Liễu Nhan, thiên kim tiểu thư của Thành chủ đại nhân, là người hắn đang theo đuổi.
Mấy ngày nay, Liễu Nhan vẫn luôn đối xử như gần như xa với hắn, hắn cảm thấy Liễu Nhan thích hắn, chẳng qua là muốn khảo nghiệm hắn nhiều hơn mà thôi. Chỉ là hiện tại, Tô An Lâm lại dám làm cho hắn mất mặt trước Liễu Nhan. Vô cùng nhục nhã!
Trên mặt Liễu Nhan không nhìn ra biểu tình gì, chỉ là tò mò nhìn Tô An Lâm.
"Bang!"
Chu Dương Kỳ đập bàn một cái:
"Nếu như ngươi muốn đi tìm chết, vậy ta sẽ cho ngươi được toại nguyện. Lý thúc, ngươi cũng thấy rồi đấy, là do hộ vệ nhà ngươi không hiểu chuyện, nếu như hắn bị ta đánh chết cũng là do hắn xứng đáng."
Ở trong suy nghĩ của Chu Dương Kỳ, Lý Trường Quý nhất định là vì muốn được hắn hỗ trợ, cho nên sẽ đứng bên hắn. Nào ngờ, Lý Trường Quý lại nhíu mày nói:
"Tô An Lâm là người của nhà ta, không ai có thể ức hiếp hắn."
"Lý thúc, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Lời của ta đã rất rõ rằng, còn cần phải giải thích sao?"
Lý Trường Quý nói thẳng:
"Thật ra ta rất tò mò, ngày hôm qua Tô An Lâm đã là chuyện gì mà đắc tội với ngươi vậy?"
Tô An Lâm không chút gợn sóng nói:
"Ngày hôm qua ta đi theo Thi Nhu tiểu thư đến dự tiệc trà, Chu công tử ở trước mặt bao người đã lên tiếng châm chọc mỉa mai Thi Nhu tiểu thư, ta thân là hộ vệ của Lý gia, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Thi Nhu tiểu thư bị bắt nạt được."
Chu Dương Kỳ nhíu nhíu mắt:
"Chuyện này, là có hiểu lầm!"
"Được rồi."
Liễu Nhan bỗng nhiên mở miệng, nghiêm nghị nói:
"Chuyện cấp bách bây giờ là tìm người, còn những chuyện ân oán này về sau lại nói."
Nàng nói câu này xem như đã quyết định mọi chuyện.
Chu Dương Kỳ rất nể tình, hít sâu một hơi:
"Liễu tiểu thư nói không sai."
"Không biết tôn tính đại danh của bị tiểu huynh đệ này là gì."
Liễu Nhan quay sang hỏi Tô An Lâm.
"Tô An Lâm."
"Hắn là môn khách mà chúng ta vừa mới đến, cấp giáp!"
Lý Trường Quý ở bên cạnh giải thích.
Hai chữ cấp giáp rơi xuống làm không ít người trong phòng khiếp sợ, Chu Dương Kỳ cũng trợn to mắt. Có thể trở thành hộ vệ cấp giáp, nhất định không phải là một kẻ yếu, ít nhất còn mạnh hơn là hắn.
"Sao có thể?
Chu Dương Kỳ là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ.
Lý Trường Quý nghiêm túc nói:
"Làm sao nào? Chu công tử cho rằng ta sẽ nói dối hay sao?"
Tô An Lâm cũng không khách khí nói:
"Nếu như Chu công tử vẫn không tin, vậy có thể đi ra đánh một trận với ta, chờ đến khi ta ấn ngươi xuống trên mặt đất cọ xát, không phải là ngươi sẽ tin hay sao?"
Một ít người không nhịn được mà bật cười.
Sắc mặt Chu Dương Kỳ lập tức trở nên khó coi, đang muốn gào lên, Liễu Nhan lại mở miệng nói.
"Mọi người bớt tranh cãi đi, tìm người quan trọng hơn, cha ta, quân binh, còn có Lý Mạnh công tử, đều bị mất tích ở gần Ưng Sơn. Ngày hôm qua ta đã nghe được, ở chỗ đó còn có mấy thôn dân cũng bị mất tích, chuyện này nhất định không phải trùng hợp."
Liễu Nhan gõ gõ ngón tay lên tay vịn ghế, tiếp tục nói:
"Bên phía ta, bao gồm cả ta, có tất cả năm người, đều là cao thủ từ tầng thứ tám Đoán Thể trở lên."
"Còn Lý gia của ta, Triệu Minh sư phụ cũng sẽ đi qua, tổng cộng là tám người."