Chương 37 - Mảnh Vương
Tô An Lâm lắc đầu nói:
"Ta không có ruộng, ta miễn cưỡng kiếm sống bằng việc săn bắn."
Cặp chân mày của bà mối nhíu lại:
"Không có ruộng..."
Săn bắn không được triều đình coi là một nghề nghiệp, bởi vì sự không ổn định là quá lớn để phát cho những người như vậy một nàng dâu.
Bà mối thở dài:
"Thôi quên đi vậy."
Đám đông càng ngày càng tập trung đông hơn, nhưng không có một ai bước lên để lựa chọn.
Lúc này các nàng dâu cũng trở nên sốt ruột, nếu các nàng mà không gả ra được thì thuế má sẽ phải trả gấp ba lần.
Không chỉ là gánh nặng về mặt tiền bạc, mà còn bị mọi người nói xấu sau lưng rằng lấy được một người vợ mà tiền mất tật mang.
“Ta…Ta biết làm việc đồng áng, ta rất hiểu chuyện.”
Một nàng dâu có thân hình lưng dài vai rộng không thể chờ đợi được nữa, chủ động lên tiếng.
"Ta rất biết nghe lời, nếu có người nào lớn tuổi muốn ta, ta cũng có thể làm tiểu thiếp."
"Ta làm thiếp cũng không sao, các vị đại gia, giúp đỡ cho ta một con đường sống đi."
Trong một lúc, các nàng dâu tranh nhau giới thiệu về bản thân, họ chỉ muốn ngay lập tức bán chính mình ra bên ngoài.
Thậm chí có nàng còn thẳng thừng cho biết rằng nàng ăn rất ít và không ăn đồ ăn nên mỗi ngày chỉ cần cho nàng hai chén cơm là được.
Tô An Lâm thở dài, cuộc sống bây giờ đúng thật là không dễ dàng.
Lúc này Tô An Lâm mới để ý tới người môi giới mới mở cửa hàng, hai người họ lại chen chúc trong đám đông để đi đến cửa hàng môi giới.
Liễu chưởng quỹ đang pha trà.
Thấy Tô An Lâm đi tới, ánh mắt hắn ta sáng lên, trà mới rót vào ly được một nửa thì hắn đặt ngay bình trà sang một bên rồi đi tới đón.
"Tô công tử đến sớm vậy sao."
“Ừm, lúc trước ta thấy ngươi chưa mở cửa, nên ta đi đến phía trước đứng xem đội đưa dâu.”
Tô An Lâm thuận miệng hỏi:
“Sao bây giờ đội đưa dâu càng ngày càng nhiều nàng dâu như vậy? Và ta thấy các nàng cũng đều rất bình thường, tại sao họ lại không thể gả ra được?"
Trước đó Tô An Lâm đã biết rằng hầu hết những người phụ nữ tàn tật hoặc là trí tuệ rất thấp mới không thể lấy được chồng.
Liễu chưởng quầy thở dài:
"Mấy năm nay do chiến tranh, thổ phỉ, có nơi còn xuất hiện tà ma. Đàn ông chết rất nhiều, phụ nữ đương nhiên sẽ không gả ra được. Bây giờ bạc cũng rất khó kiếm, công tử nhìn trong thành những bang phái kia đi, cứ mỗi năm họ nuôi vợ con đã cố hết sức, ai mà có tâm tư nạp thêm thê thiếp chứ?"
Nói rồi hắn dẫn hai người vào nhà.
Hắn lấy ra hai ly trà nhỏ tinh xảo rồi rót trà cho Tô An Lâm và Tô Ngọc Ngọc rồi nói:
"Mời công tử uống trà. Việc mua nhà ngày hôm qua ta đã làm xong rồi, hôm nay ta có thể dẫn hai người đi xem."
Liễu chưởng quỹ lấy ra một quyển sách, trên đó có ghi rõ vị trí, diện tích, đồ trang trí bên trong và cuối cùng là giá của một số ngôi nhà. Sau một ngày ngồi xem nhà cửa, Tô An Lâm cuối cùng đã chọn ra một ngôi nhà nhỏ theo kiểu dáng tứ hợp viện.
Giá cũng không đắt lắm, chỉ có bốn trăm lượng bạc và cách Đại Lực võ quán cũng không xa.
Hắn ta biết rõ giá trị của tứ hợp viện này, theo lý thuyết thì ngôi nhà này có giá trị khoảng bảy trăm hoặc tám trăm lượng bạc, và đó là điều bình thường.
Hắn không hiểu tại sao nó lại rẻ như vậy.
Vì vậy trên đường đi, hắn đã âm thầm suy đoán rằng chẳng lẽ trong ngôi nhà này có chỗ bị thiếu sót? Hay có tranh chấp về quyền tài sản của ngôi nhà?
Đến lúc đó, hắn phải tìm hiểu việc này cho rõ ràng.
Khi trên đường đi, hắn thấy trên con đường dẫn đến tứ hợp viện này cũng khá sầm uất, người bán hàng rong đông đúc qua lại.
Tuy nhiên, sự tồn tại của một số người lại khiến Tô An Lâm cũng không thích lắm.
Đó là có rất nhiều tên ăn mày.
Những tên ăn mày này có tổ chức rõ ràng.
Thỉnh thoảng có thể thấy vài tên ăn mày tập trung lại với nhau thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng khi bọn chúng thấy mấy thiếu nữ đi ngang qua thì ánh mắt của bọn chúng luôn nhìn về phía họ một cách kỳ quái.
Tô An Lâm cau mày, trong mơ hồ hình như hắn đã biết tại sao giá nhà nơi này lại rẻ như vậy.
"Kẽo kẹt..."
Cánh cửa bằng sắt dày nặng bị đẩy ra.
Tô An Lâm đi vào trong nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một mảnh vườn nhỏ, bên trong trồng không ít cây cối hoa cỏ, bên trên hai cây đại thụ gần đó còn có tổ chim.
Tô Ngọc Ngọc vốn dĩ muốn khuyên nhủ Tô An Lâm mua căn nhà giá rẻ lúc trước là được, dù sao những căn nhà đó cũng không có gì là không tốt cả, có kém đi chăng nữa thì cũng tốt hơn là căn nhà lọt gió lúc trước của họ nhiều.
Có điều, sau khi bước vào cửa Tô Ngọc Ngọc đã lập tức thích căn nhà này. Có vườn nhỏ, có nhà lớn, ngay cả chỗ nấu cơm cũng lớn như thế.
Tô An Lâm đi nhìn xem một chút, kiểm tra kết cấu trong phòng ốc, hắn nhìn qua một vòng, cảm thấy rất vừa lòng. Căn nhà này chất lượng rất tốt, ngay cả nước trong giếng cũng trong vắt, còn có thể nhìn thấy ảnh ngược ở bên trong.