Chương 7: Trò Chuyện
“An Lâm, mới nãy Thiết Văn Đảm tán gẫu với ngươi thật lâu, cho ngươi nhiều bạc lắm hả?”
Tô An Lâm nhíu mày, cảnh giác nói:
“Liên quan gì tới ngươi.”
Tôn Hắc nở nụ cười quái dị, liếc nhìn túi vải Tô An Lâm đang nắm trong tay:
“Còn giận ta à? Đi, là ca ca sai, nhưng nợ ngươi thiếu Thạch Đầu ca cũng nên trả đi.”
“Đây là chuyện của ta và hắn, không cần ngươi quan tâm, với lại, khoản nợ này còn hơn nửa tháng, ngươi gấp gì chứ?”
Tôn Hắc trừng mắt, không vui! Cái tên Tô An Lâm này có thái độ gì đây?
“Tô An Lâm, nói chuyện với ca ca đây thì phải lễ phép một chút! Cứ nghĩ giết được một con Yêu Phong Tử là ghê gớm lắm à? Nhớ cho kỹ, kia là Thiết Văn Đảm đã làm nó bị thương trước, không có hắn, ngươi với ta đã sớm chết ngắc rồi. Thật sự coi mình là cái quái gì?”
Tôn Hắc hoàn toàn nóng nảy, trước đây Tô An Lâm sao dám nói chuyện với hắn như vậy?
“Tôn Hắc ngươi mắng ca ta làm cái gì, ngươi còn bắt nạt ca ta nữa thì đừng trách sao ta đánh ngươi.”
Vừa đúng lúc này, một tiếng mắng chửi bén nhọn đánh tới. Cảm giác quen thuộc xông lên não, trong lòng Tô An Lâm chợt động, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên là muội muội tới.
Muội muội Tô Ngọc Ngọc, mới chỉ có mười bốn tuổi. Dù dáng người xinh xắn lanh lợi, nhưng tính tình giống y như đại ca Tô Đại Hổ, có cái miệng rất lợi hại.
“Được, hai huynh muội các ngươi ghê gớm, để xem khi Thạch Đầu ca tới các ngươi còn ghê gớm như nào được nữa!”
Tôn Hắc chật vật không chịu nổi, quay đầu bước đi. Nhiều người ở đây hắn cũng không chiếm được thứ gì tốt, đi về để Thạch Đầu dạy dỗ hắn.
“Con nhóc thối này, chờ xem, không trả nổi nợ tới lúc bị kéo đến chỗ Thạch Đầu ca, ta đây sẽ dạy dỗ ngươi như nào.”
Tôn Hắc chửi nhỏ trong lòng.
…
“Ca, chặng đường này ngươi ổn chứ?”
Tô Ngọc Ngọc kéo tay Tô An Lâm, giọng nói trở nên dịu dàng.
Ngũ quan của cô bé tinh xảo, nhưng vì bị đói liên tục mà tóc khô héo, khuôn mặt nhỏ có chút thiếu dinh dưỡng.
Đây là muội muội của ta.
Tô An Lâm vô thức nhìn thoáng qua, thấy trên đầu Tô Ngọc Ngọc có một thanh máu nổi lên.
5/8.
Đối phương cực kỳ gầy yếu, thanh máu không đầy, có nghĩa là Tô Ngọc Ngọc đang trong trạng thái đói bụng, cơ thể không khỏe mạnh. Trong lòng Tô An Lâm xót xa, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng.
Hắn cưng chiều vuốt tóc Tô Ngọc Ngọc:
“Chẳng những ca không có chuyện gì mà còn giết được một con Yêu Phong Tử, kiếm được không ít bạc!”
“Yêu Phong Tử, ca, ngươi giết Yêu Phong Tử ư, vậy thì lợi hại quá đi.”
Tô Ngọc Ngọc ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Lúc trước nàng có nghe nói, Yêu Phong Tử rất lợi hại, những tiêu sư kia cũng đánh không lại nó.
“Đi, có đói bụng không, chúng ta đi mua chút đồ ăn.”
“Không đói bụng không đói bụng.”
Cô bé cứng cỏi này biết rõ tình hình của gia đình. Dù đang rất đói, nhưng sao nỡ tiêu bạc mà ca vất vả kiếm được.
Tô An Tâm nhìn ra tâm tư của muội muội, hắn nở nụ cười:
“Đi, đi mua chút đồ ăn ngon thôi.”
Một lát sau, họ mua một con gà quay ở chợ bán thức ăn, rồi mua thêm chút bánh và rất nhiều đồ ăn khác, cuối cùng là mua rất nhiều gạo với đồ lặt vặt. (gõ bảng đen chỉ ra trọng điểm, không chỉ mua gà mà còn mua rất nhiều đồ ăn khác với vật tư)
Tô An Tâm một hơi bỏ ra hai lượng bạc.
Còn về chuyện trả nợ, hắn thiếu tổng cộng là năm lượng bạc, nhưng cộng thêm tiền lời thì tổng là bảy lượng. Dù sao cũng không trả nổi, vậy thì cứ ăn uống no đủ khác trước đi, còn nửa tháng nữa, trong khoảng thời gian này có thể nghĩ biện pháp. Cũng không thể đói bụng được.
Thấy Tô An Lâm một lần chi nhiều bạc vậy, Tô Ngọc Ngọc phải trợn trắng mắt. Dù có tiền đi chăng nữa cũng không thể bại hoại như vậy được.
Cho nên, lúc Tô An Lâm mua đồ, cô bé cố gắng hết sức khuyên can, tiếc là, với cái tay chân nhỏ bé này không thể nào khuyên nổi Tô An Lâm.
Cứ như vậy, không bao lâu, hai huynh muội ôm đồ ăn đi ra.
“Ca, lãng phí quá.”
Cô bé ôm gà quay trong ngực, ngửi thấy mùi thơm, yết hầu cứ lên xuống mãi, nhưng vẫn thấy tiếc hai lượng bạc kia.
Hai lượng bạc có thể mua được rất nhiều gạo kê, đủ cho nhà họ ăn thật lâu.
Tô An Lâm cười nói:
“Yên tâm đi, ca sẽ lại kiếm được bạc, chút ấy có là gì đâu.”
“Nhưng ta nghe nói, áp tiêu là cái nghề đặt đầu trên lưỡi dao, rất nguy hiểm.” Tô Ngọc Ngọc cúi đầu, có chút bi thương.
Dường như cô bé nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu: “Đại ca còn chưa trở lại, họ nói, có lẽ đại ca đã chết rồi.”
Tô An lâm nhíu mày, dù trong lòng hắn cũng cho là vậy, nhưng không thể nói thẳng.
“Đừng lo lắng, đại ca là người thông minh, sẽ không chết như vậy đâu, lát nữa ta sẽ ra bến tàu hỏi một chút.”
“Ừm.”
Hai người nói chuyện tới cửa nhà.