Lục Vân Khai đứng ở cửa viện, nhìn đạo bóng lưng màu xanh giương ô che mưa cho ấu đệ kia, lờ mờ còn có thể nghe thấy tiếng hai tiểu tử kia cười to, cũng không biết nói gì mà vui vẻ như vậy?
Lục Vân Khai lắc lắc đầu, đóng cửa cổng lại, sau đó đi vào nội viện, đi tới cửa đụng phải Lục mẫu đang ôm rổ: “Nương, Tống cô nương đưa tới một chút thịt dê, người nấu ăn bồi bổ thân thể.”
Lục mẫu buông rổ khoa tay múa chân: “Qua hai nữa là đông chí rồi, đến lúc đó nấu canh ăn.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, đông chí cũng chẳng qua tính từ hôm nay, liền gật gật đầu, “Nương quyết định cũng được.”
Lúc mẫu cười híp mắt nhìn nhi tử đẹp đẽ anh tuấn nho nhã nhà mình, khoa tay múa chân nói: “Nương thấy Tống cô nương trắng hơn không ít so với trong mùa hè, nhìn cũng xinh đẹp, không bằng nương thay con cầu nàng làm thê tử của con?”
Lục Vân Khai ngẩn ra, đáy lòng bất ngờ dâng lên một cỗ cảm giác khác lạ, trong đầu thoáng qua hình ảnh Tống Tân Đồng cười rộ lên mắt rất sáng, lập tức lắc đầu: “Nương…”
Lục mẫu khoa tay múa chân, “Chẳng lẽ con ta cũng là nông cạn như người trong thôn, cho rằng nàng thanh danh xấu, không phải người đáng để cưới?”
Lục Vân Khai lập tức giải thích, “Nhi tử không phải nghĩ như vậy, Tống cô nương tự lập tự cường, là người có bản lĩnh, nàng tất nhiên phải gả cho người tốt hơn, mà không phải là người như con vậy.”
Lục mẫu nghĩ khuyên hắn không cần tự coi nhẹ mình, nhưng lời đến bên miệng lại ngừng. Từ ba năm trước đây sau khi Vân Khai bị ngã, tuy sau đó lại khôi phục như thường nhưng hai má có tổn hại thì đối với Vân Khai vốn kiêu ngạo mà nói vẫn không cách nào phai mờ.
Một lúc sau lại khoa tay múa chân nói: “Nương thấy Tống cô nương là một người tốt, nên sẽ không…”
Lục Vân Khai ngăn cản Lục mẫu hươ tay, “Nương, nhi tử cùng Tống cô nương là không thể nào, nàng chỉ vì do hai ấu đệ mới thường xuyên đưa chút thức ăn qua đây, cũng không phải là có ý tứ gì, nương sau này vẫn đừng nói vậy nữa, nếu bị người khác nghe được thì sợ là làm hỏng thanh danh Tống cô nương.”
Lục mẫu thở dài một hơi, gật gật đầu, “Là nương cử chỉ điên rồ.”
Lục Vân Khai nhàn nhạt cười cười, sờ đôi tay hơi lạnh của mẹ, “Nương người lại dính nước lạnh? Không phải nhi tử đã nói người chỉ có thể dùng nước nóng sao? Người đừng tiết kiệm củi lửa, hết thì lại mua là được.”
“Biết.” Lục mẫu vỗ vỗ tay Lục Vân Khai, “Con còn đang ho, nương đi sắc thuốc cho con.”
Lục Vân khai do dự một chút, “Nương, trong nhà có còn củ cải không?”
Vào đông chí, Tống gia đã sớm hầm canh thịt dê, hương thơm bốn phía, làm người ta miệng lưỡi sinh tân.
Tống Tân Đồng ngửi mùi thơm, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, “Vương thẩm hầm canh thật là thơm, ta đây vừa mới ăn điểm tâm đã muốn ăn cơm trưa.”
Đại Nha cũng không nhịn được nữa nuốt nuốt nước miếng, “Thơm quá, cô nương, nô tỳ cảm thấy trưa nay ta có thể ăn ba bát cơm.”
Một bát của Đại Nha là là loại chậu bát bằng thiết Tống Tân Đồng đặc chế cho nàng, một bát có thể bới nửa cân cơm.
“Cô nương, người sẽ không tức giận với nô tỳ đi?” Đại Nha hỏi.
Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, “Bắt nhiều thêm mấy con hươu hay gì đó về, ta để cho ngươi ăn bốn bát.”
“Dạ.” Đại Nha kích động vỗ bắp đùi mình, ‘ba’ một tiếng giống như sét đánh vậy.
Tống Tân Đồng nhìn Đại Nha có chút nhe răng trợn mắt, phì một tiếng bật cười, “Đùa à?”
Đại Nha nhịn đau gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Quá đau.”
“Ha ha ha… Đại Nha ngươi sao lại đùa như vậy?” Tống Tân Đồng cười đến ngả trước ngả sau, cười đến chảy nước mắt.
“Cô nương, ngoài cửa có một người gọi là Chu Tam Nhi tới, nói là tới đưa thịt dê cho cô nương.” Vương thị đi đến kính cẩn nói.
Tống Tân Đồng ngưng cười, “Mau để hắn đi vào.”
Chu Tam Nhi đi vào trong sảnh, lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, “Tống cô nương, sao chỗ này của người lại ấm áp như vậy? Ta cũng không thấy chậu than a?”
Tống Tân Đồng rót cho hắn một chén trà nóng, “Dùng một chút bí pháp độc môn, cho nên rất ấm.”
“Vậy cũng thật là tốt, không cần đốt chậu than, cũng không có mùi vị hun khói.” Chu Tam Nhi khen ngợi, “Tống cô nương ngươi ở đây thật sự là quá tốt.”
Tống Tân Đồng cười nói: “Ta đã đem phương pháp cho Hồng sư phó, nếu các ngươi muốn sửa lại phòng ốc thì có thể thương lượng với Hồng sư phó.”
“Vậy được, đa tạ Tống cô nương.” Chu Tam Nhi chắp tay, sau đó nói vào chủ đề chính: “Chưởng quỹ nhà ta vì cảm ơn chủ ý vài ngày trước Tống cô nương đã nghĩ ra cho ông, được đông gia khen thưởng, lần này thưởng cho chúng ta vài đầu dê béo, chưởng quỹ chúng ta để ta đưa qua đây một đầu cho Tống cô nương.”
“Tống chưởng quỹ có lòng.” Tống Tân Đồng nói.
“Chưởng quỹ nhà ta còn có một chút lê cùng cam từ phía nam tới, cũng để ta cùng đưa qua đây cho Tống cô nương.” Chu Tam Nhi nói xong, Vương thị cùng Đại Nha liền bưng hai giỏ trái cây tiến vào.
Tống Tân Đồng nhìn lê cùng cam bề ngoài vô cùng tốt, đáy lòng vui vẻ: “Phiền Chu tiểu cat hay ta đa tạ Tống chưởng quỹ.”
“Tống cô nương khách khí gì, Tống cô nương giúp đỡ chúng ta không ít lần.” Chu Tam Nhi đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, ta cũng cáo từ trước, chưởng quỹ còn đang chờ ta đáp lời đây.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Chu tiểu ca chờ một chút, chỗ này của ta còn có chút thức ăn làm sẵn, ngươi cũng mang về một chút, xem xem có phù hợp khẩu vị Tống chưởng quỹ không.”
Nói xong dặn Vương thị lấy lạp xưởng cùng thịt khô ra.
Tống Tân Đồng phân ra cho Chu Tam Nhi, “Đều là đồ nhà làm, lấy về nếm chút đồ mới.”
Chu Tam Nhi nhận lấy lạp xưởng cùng thịt khô ngửi ngửi, “Đây đã huân khói quá?”
“Đúng vậy, huân nướng qua ăn càng thơm.” Tống Tân Đồng nói đơn giản cách nấu, “Chu tiểu ca nhơ chưa?”
“Nhớ kỹ, ta trở lại liền nói cùng chưởng quỹ.” Chu Tam Nhi rất biết nói chuyện, “Vậy Tống cô nương, ta không làm phiền nữa, về trước, sớm trở về một chút để đại trù nấu lên ăn, cái này nghe cũng rất thơm nha.”
“Vậy Chu tiểu ca trên đường cẩn thận.”
Chờ Chu Tam Nhi đi rồi, Vương thị mang theo một giỏ cam nói: “Cô nương, mấy quả cam này để trong kho bếp nhé? Hay vẫn là đặt trong phòng cô nương đi?”
Tống Tân Đồng nhìn hai giỏ lê với cam, “Các ngươi mỗi người mấy trái đi, lại đưa cho ta cái rổ không.”
Vương thị hiểu ý, cô nương đây là muốn đưa lê cùng cam đi tặng người.
Tống Tân Đồng chọn mười mấy quả lê mọng nước, lại chọn mười mấy quả cam nhìn khá bóng đẹp, bày đầy một rổ to, sau đó giao cho Đại Nha, “Ngươi đưa đi học đường biếu phu tử, thuận tiện đón Đại Bảo bọn họ về ăn trưa luôn.”
“Dạ.” Đại Nha ôm giỏ trái cây cường điệu hơn mười cân bước như bay ra ngoài.
Tống Tân Đồng chia mười mấy quả cam cùng lê cho Vương thị sau đó phân phối thích đáng cho sáu người bọn hắn.
“Đa tạ cô nương thưởng cho.” Vương thị khom người cảm tạ.
Tống Tân Đồng khoát tay áo, “Đúng rồi, hai huynh đệ Dương Cao đâu?”
Vương thị nói: “Theo cha bọn họ đến lều bên bờ ruộng thêm củi, thuận tiện thay nước.”
“Trước kia bọn họ có đọc sách, đúng không?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Đúng vậy, trước đây lúc trong nhà tình trạng tốt, bọn họ cùng đứa nhỏ mấy nhà hạ nhân khác ở trong tộc học của phủ theo đọc sách hai năm, biết ít chữ.” Vương thị trả lời.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Trong nhà trái phải cũng không có chuyện gì, ngày mai để hai người bọn họ theo Đại Bảo bọn họ đi học đường đọc sách đi, tuy đây là học đường nông thôn, không sánh bằng phu tử trong đại gia tộc, nhưng ta cảm thấy nhân phẩm Lục phu tử tốt, dạy học cũng không khắt khe, nghĩ đến bọn họ có thể học được càng nhiều.”
Vương thị nghe nói, lập tức quỳ trên mặt đất, bái tại nói: “Đa tạ cô nương khai ân, đa tạ cô nương.”