Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 135 Chúc tết

Mùng một tết.

Tống Tân Đồng thay một thân áo váy đỏ hoa hồng, mép vạt áo may lớp da lông thỏ làm gương mặt nàng trắng nõn tinh tế, mái tóc đen nhánh cài một một cây trâm bạch ngọc ngắn gọn phóng khoáng nhưng lại minh diễm bức người.

Tống Tân Đồng đem sáu hồng bao trọng lượng chia ra cho sáu người Dương Thụ, “Chúc mừng năm mới mọi người.”

Sáu người đồng thời lớn tiếng nói: “Cảm ơn cô nương, chúc cô nương cùng hai vị công tử năm mới cát tường.”

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn cặp song sinh đang tha thiết mong chờ nhìn mình, sau đó cũng lấy ra hai hồng bao một lượng cho hai cậu, “Đây là của hai đứa, năm vẫn phải nghiêm túc đọc sách, biết không?”

Cặp song sinh nhận lấy bạc, cười đến mắt cong cong: “Cảm ơn tỷ.”

Cốc cốc cốc ——

Ngoài cửa viện truyền đến tiếng đập cửa.

“Cô nương, hẳn là Tạ gia phu nhân các nàng qua đây chúc tết.” Vương thị nói.

“Mau mau mời vào.” Tống Tân Đồng nói xong lại nói với Đại Nha, “Mang đồ ăn vặt đã chuẩn bị tốt, còn có mấy cái hồng bao nhỏ lấy ra.”

“Ai.”

“Tân Đồng, chúc mừng năm mới.” Tạ thẩm và Thu bà bà, Tạ Đại Ngưu, Tạ Nghĩa cả nhà đều cùng nhau tiến vào.

Tống Tân Đồng nhìn người Tạ gia mặc quần áo mới, lập tức nghênh đón: “Tạ thẩm, sớm như vậy các ngươi liền qua đây, ta đang nói muốn đi tới nhà các ngươi chúc tết đây.”

“Chúng ta cũng như vậy.” Tạ thẩm đưa mắt nhìn Tống Tân Đồng từ trên xuống dưới một cái, “Một thân quần áo của Tân Đồng ngươi thật là xinh đẹp, làm cho ngươi thật là đẹp, cô nương nhà ai thôn chúng ta cũng không đẹp như ngươi.”

Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười, “Thu bà bà, Tạ thúc, các ngươi mau vào ngồi.”

Thu bà bà mặt chứa ý cười nhìn Tống Tân Đồng, “Cũng không đẹp sao, nhà các ngươi đều giống cha nương ngươi, tất cả đều là mỹ nhân bại hoại.”

“Bà bà, bọn con không phải là mỹ nhân, bọn con là nam tử hán.” Cặp song sinh nhao nhao biện giải cho mình.

“Đúng đúng đúng, không phải mỹ nhân, là mỹ nam tử.” Thu bà bà cười nói.

Cặp song sinh được khen đến xấu hổ chạy đến mép hộp thức ăn, lấy đến một nắm cho Cẩu Đản Nhi, “Cẩu Đản Nhi mau ăn, cái này ăn ngon, ngươi nếm thử.”

“Ừ, ăn ngon.” Cẩu Đản Nhi trong miệng mơ hồ không rõ đáp, hắn thực sự vô cùng thích chỗ này của Tân Đồng tỷ tỷ, vừa ấm áp lại có ăn ngon, hắn cũng không muốn về nhà.

Tống Tân Đồng cầm mấy cái hồng bao ra, “Đến đến đến, phát tiền thấy có phần a, có điều không phải rất nhiều, các ngươi cũng đừng chê ta tiểu khí* a.”

[*: Chắc mọi người có nghe tài đại khí thô nhỉ? Mình suy ra từ cái câu đó thì nghĩ ý Tân Đồng nói là đừng chê bả nghèo thì phải.]

Thu bà bà cầm hồng bao, dở khóc dở cười: “Nên là bọn ta cho các ngươi, đâu có tiểu bối cho bọn ta này nọ.”

“Đúng vậy, ta còn không nghĩ đến ta đã lớn tuổi như vậy còn có thể thu hồng bao.” Tạ thẩm nói rồi cũng lấy ra mấy cái hồng bao, phân biệt đưa cho mấy người Tống Tân Đồng, “Thẩm cũng chuẩn bị cho các ngươi, không có bao nhiêu, chỉ là tấm lòng, chúc các ngươi năm mới tốt lành.”

“Cảm ơn Tạ thẩm.” Tống Tân Đồng thu lấy hồng bao: “Vậy thẩm các ngươi ngồi xuống trước, bên ngoài lại có khách tới cửa, ta đi xem một cái.”

Hà nhị thẩm mang theo Hà Bạch Vân các nàng đến.

Hà Bạch Vân lớn tiếng khen: “Tân Đồng, ngươi thật là xinh đẹp.”

“Ngươi cũng đẹp.” Tống Tân Đồng dẫn mấy người vào phòng, “Tẩu tử các ngươi mau vào trong, trong phòng ấm áp.”

“Ta nói sao giọng nói này quen như vậy, thì ra là Bạch Vân đại mỹ nhân a.” Từ sau khi Tạ thẩm bắt đầu làm ăn thì càng lúc càng biết nói chuyện.

“Thẩm, ngươi nói như vậy ta xấu hổ.” Hà Bạch Vân chạy vào trong nhà, “Tân Đồng, chỗ của ngươi thật là ấm áp.”

“Cũng không phải sao, vừa vào phòng liền ấm áp, giống như tháng tư tháng năm vậy.” Hà nhị thẩm đi vào phòng trông trái ngó phải, kinh ngạc hỏi: “Ai, ở đây không có bày chậu than à, sao còn ấm như vậy?”

“Dưới mấy cái đá bản xanh có yên đạo, trong phòng bếp đốt lửa, nhiệt khí này liền theo yên đạo đi vào bên trong cho nên liền ấm áp.” Tống Tân Đồng giải thích, “Nhà Tạ thẩm cũng xây như vậy.”

“Cũng không phải, chỉ cần trong phòng bếp đun nước, củi lửa không ngừng là được.” Tạ thẩm nói: “Cả ngày đều rất ấm áp.”

Hà nhị thúc hỏi: “Đây không phải là rất phí củi sao?”

Tạ Đại Ngưu nói: “Không phí, dù sao trong nồi vẫn cần phải nấu nước, thêm mấy cây củi lớn là được, vừa đến buổi trưa cũng chỉ hai ba cây.”

“Vậy còn rất tốt.” Hà nhị thẩm gật gật đầu, sau đó nhìn Hà nhị thúc nói: “Sau này nhà chúng ta cũng xâu nhà như vậy. Sau này mùa đông cũng cần đốt chậu than.”

“Phải, chậu than không chỉ nhiều khói lại còn huân người, nằm trong phòng một ngày trên người đều là mùi thuốc lá, làm như vậy một chút mùi thuốc lá cũng không có.” Tạ thẩm đề nghị, “Sau này nhà các ngươi xây cũng mời Hồng sư phó kia đi, Hồng sư phó đó tay nghề rất được.”

Mọi người đều vây quanh chuyện tu sửa nhà cửa thảo luận rộ lên.

Giờ tỵ quá nửa, Vạn thôn trưởng liền phái người qua đây mời bọn họ đi sân phơi ngũ cốc giữa thôn, nói là gánh hát đã đến, chuẩn bị bắt đầu hát hí khúc.

Tống Tân Đồng dẫn người Tạ gia với Hà gia, rầm rầm rộ rộ đi về phía sân phơi ngũ cốc.

Sân phơi đã đầy ắp người, trên đài đã bắt đầu múa cầu lửa.

“Tỷ, tỷ xem, tỷ xem, thật là lợi hại.” Cặp song sinh đứng trên một băng ghế, nhón chân nhìn về phía trên khan đài, “Tỷ, bọn họ còn có thể đổi mặt, thật là lợi hại, thật là lợi hại.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Đại Nha đang đỡ cặp song sinh: “Hai đứa cẩn thận một chút, chớ làm Đại Nha lắc lư ngã.”

Đại Nha vội vàng nói: “Cô nương yên tâm, khí lực ta lớn, sẽ không là hai vị công tử ngã sấp xuống.”

Tống Tân Đồng nhìn trên đài đã ra màn hí ‘Tú tài gia tiểu kiều nương’. Nông hộ không thích xem cái gì mà chuyện cũ của vương gia với tiểu thư, chỉ thích xem loại chuyện nhà như vậy, tiết mục cấp dưỡng trượng phu khoa khảo.

Mắt thấy đã thành thân, động phòng.

Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay hay hay.”

Có điều rất nhanh lại chuyển cảnh, tú tài muốn đi kinh thành đi thi.

Khóe miệng Tống Tân Đồng co giật, cảm thấy tiếp đó hẳn là tú tài thi đỗ trạng nguyên, sau đó lúc tên đề bảng vàng thì hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho công chúa, sau đó vứt bỏ nguyên phối làm phò mã.

Giống như trong một bộ võ thuật vậy.

Tống Tân Đồng thật sự là không nhìn được, dặn dò với Đại Nha hai tiếng sau đó liền đi về nhà, trên đường không ít tuyết đọng, bên trên còn lưu lại không vết chân.

Đi đi, liền thấy phía dưới một gốc đào bên suối, có một người đứng đó.

Tống Tân Đồng cẩn thận nhìn nhìn, “Lục phu tử?”

Lục Vân Khai bất ngờ quay đầu lại, một bóng dáng xinh đẹp rơi vào trong ánh mắt hắn.

Tống Tân Đồng đến gần, nghe tiếng hỏi: “Lục phu tử là muốn đi xem hát?”

“Không phảo.” Lục Vân Khai nhìn ánh mắt của cô nương trước mắt này càng phát ra nét tươi đẹp lấp lánh, đáy lòng hơi khẽ động, sau đó không tự chủ dời tầm mắt đi.

Vẫn là lãnh đạm như vậy?

Tống Tân Đồng bĩu môi, sau đó đi vòng qua cạnh cây đào, cẩn thận nhìn cây đào khô, “Vậy ngươi đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ là giảng đạo cho cây đào này?”

Lục Vân Khai câu nói đùa Tống Tân Đồng cố ý nói, khóe miệng hơi giương lên, sau đó chỉ vào cành cây bị tuyết che phủ: “Ngươi xem bụi cây đào này nở hoa rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất