Tống Xuân Hoa nhìn Lưu Hỉ Nhi sắc mặt tái nhợt: “Ngươi nói, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hỉ Nhi dùng sức vặn khăn tay, chỉ đỏ vành mắt, cái gì cũng không nói.
Tống Xuân Hoa thở gấp, cắn răng nhìn Lưu Phú Qúy: “Ngươi nói từ đầu chí cuối với ta một lần.”
Lưu Phú Qúy thành thành thật thật nói một lần, Tống Xuân Hoa hoài nghi nhìn chằm chằm Lưu Hỉ Nhi: “Ngươi đánh tới chỗ tiện chân Tống Tân Đồng kia, sao có thể nhào vào hồ nước được, có phải nó đẩy ngươi hay không?”
Tống Xuân Hoa chửi ầm lên: “Tiện chân này, quả thật là khắc lục thân, ai dính phải nó sẽ không có chuyện gì tốt!”
Trương bà tử nhắm mắt: “Ta đã nói người nhà kia dính không được, ngươi còn không tin ta, nhất định đi, hiện tại hay rồi?”
Tống Xuân Hoa bị nói á khẩu không trả lời được, vụng trộm liếc Trương bà tử một cái, phát giác bà có chút tức giận, lập tức nức nở khóc lóc kể lể: “Còn không phải ta muốn kiếm cái gia sản cho Phú Qúy, cha Phú Qúy hắn lại là đồ không bản lĩnh, chúng ta luôn ăn bữa nay lo bữa mai, ta…”
Từ nhỏ Tống Thanh Tú đã nghe Trương Thúy Hoa nói nhị cô nay không phải, thấy bà ta vừa khóc thì đáy lòng thập phần chướng mắt, mắt hạnh nhanh như chớp chuyển động một phen, sau đó rơi vào trên người Lưu Hỉ Nhi vẫn cúi đầu: “Lúc đó Lục tú tài kia đang ở đó?”
Lời này vừa ra, cả người Lưu Hỉ Nhi cứng đờ.
Trương bà tử với Tống Xuân Hoa không rõ chân tướng hỏi: “Ở thì thế nào?”
Tống Thanh Tú nhìn thân thể Lưu Hỉ Nhi cương lên, đáy mắt lộ ra xem thường: “Lần trước biểu tỷ nhưng trộm hỏi ta mấy lần về Lục tú tài, hôm nay không phải là biểu tỷ cố ý rớt xuống nước, muốn Lục tú tài cứu ngươi chứ?”
“Ơ kìa, biểu tỷ ngươi đánh cái bàn tính này thật là tinh!”
Sau khi Tống Xuân Hoa nghe xong, mặt âm trầm trừng về phía Lưu Hỉ Nhi: “Có phải thật như biểu muội ngươi nói hay không?”
Lưu Hỉ Nhi rụt cổ một cái, nào dám nói phải chứ.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Tống Xuân Hoa còn có thể không biết nàng ta? Một bạt tai xáng thẳng qua: “Ngươi có còn xấu hổ hay không? Sao ngươi lại thấp hèn như vậy? Cứ muốn thành thân xuất giá như vậy?”
“Nhị muội, ngươi đánh Hỉ Nhi làm gì? Mười bốn mười lăm tuổi, thực sự là lúc hoài xuân, thích tú tài thư sinh là chuyện rất bình thường nha.” Trương Thúy Hoa cắn hạt dưa nói: “Lúc trẻ ngươi không phải cũng thích tú tài sao, có điều sau đó gả cho người bán hàng rong.”
Tống Xuân Hoa bị nói đến đau đớn, lại ‘ba’ một tiếng đánh sang: “Cho ngươi cái đồ không biết xấu hổ, hôm nay làm việc cho ca ca ngươi, ngươi còn chạy đi làm rối? Ngươi nói thành công còn tốt, đáng tiếc lại bị một người què cứu, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi nói ngươi có gả hay không?”
Tống Thanh Tú cười cười, giậu đổ bìm leo: “Biểu tỷ, đó nhưng là người què đấy, còn là một người răng hô, chẳng qua biểu tỷ ngươi lớn lên cũng không phải rất đẹp, hai người vừa lúc xứng đôi.”
“Ngươi con đĩ!” Lưu Hỉ Nhi bụm má, quay đầu khóc với Tống Xuân Hoa: “Nương, ta không gả…”
“Thanh Tú nhà ta nói không sai, miệng ngươi sạch sẽ chút cho ta.” Trương Thúy Hoa che chở Tống Thanh Tú: “Tự mình muốn leo lên nam nhân, kết quả không leo được, trách ai? Còn không gả? Ngươi không gả, nhiều người đều nhìn thấy như vậy, ngươi không gả phải đưa bạc.”
Lưu Hỉ Nhi khóc chảy nước mắt: “Nương, ngươi đưa bạc đi, ta không gả…”
Tống Xuân Hoa lập tức trả lời: “Lão nương đâu có bạc.”
“Ngươi có, ngươi có.” Lưu Hỉ Nhi không tin nương nhà mình không có bạc tồn: “Nương, ta không gả cho người què kia, ngươi không thể đối với ta như vậy.”
“Ai bảo tiện chân ngươi không leo chuẩn?” Tống Xuân Hoa nói.
“Ô ô …” Lưu Hỉ Nhi không thể tin được mà nhìn Tống Xuân Hoa: “Nương, ngươi vĩnh viễn đều thiên vị Lưu Phú Qúy, chỉ có hắn là ngươi sinh đi? Hắn không cứu ta thì thôi, còn kêu nhiều nam nhân đến như vậy, hắn … ô ô ô, ta không sống nổi …”
Khóc lóc la hét liền muốn đập đầu lên tường, Trương bà tử vội ngăn người lại: “Xuân Hoa, có người làm nương như ngươi sao? Không gả thì không gả, ngươi mua hai miếng thịt, đưa qua năm trăm văn là xong, còn náo như vậy sao? Hỉ Nhi đâm chết, lẽ nào ngươi liền cao hứng?”
“Không phải nương.” Tống Xuân Hoa bụm mặt khóc: “Không phải nương không biết cha Phú Qúy là kẻ không có tiền đồ, trong nhà đâu có bạc tồn a, bọn họ đây rõ ràng là muốn lừa bạc của chúng ta mà, ô ô ô… Đây là muốn bức tử chúng ta mà, còn không bằng ta mang Hỉ Nhi nhảy hồ chết đi…”
“Nói bậy cái gì đâu! Muốn chết cũng đừng chết ở nhà ta, còn ngại không đủ loạn à?” Trương bà tử cũng bùng hỏa khí lên: “Hiện tại các ngươi đi về đi, dù sao cách đây khá xa, cũng không có người biết.”
Tống Xuân Hoa vốn là muốn khóc tống tiền lập tức câm họng, tiếng khóc nghẹn lại một nửa, khóc cũng không phải, không khóc cũng không phải, được nửa ngày mới khôi phục tinh thần: “Nương, ngươi đuổi chúng ta?”
“Nương, ngươi cũng quá nhẫn tâm.”
Lưu Phú Qúy cũng không nhịn được nữa nói: “Bà ngoại, sao ngươi có thể như vậy? Ngươi quá thiên vị.”
Trương bà tử tức giận đến vô cùng lo lắng: “Ta thiên vị… Ta đánh chết các ngươi đồ không có lương tâm này…”
“Nãi nãi.”
“Nương…
Tống Thanh Tú và Trương Thúy Hoa bước lên phía trước ngăn Trương bà tử lại: “Nãi nãi, ngươi đừng nóng giận.”
Trương Thúy Hoa nhìn ba mẹ con Tống Xuân Hoa: “Ta nói nhị muội, các ngươi về nhà mẹ đẻ ở cũng bốn năm ngày, cũng cần phải trở về, muội phu ở nhà một mình trông phòng cũng không tốt, ai biết được hắn có thể đi dạo kỹ viện hay không?”
Tống Xuân Hoa thoáng chốc đỏ mắt, liền nhảy lên tát lên trên mặt Trương Thúy Hoa, “Hay cho ngươi Trương Thúy Hoa, ngươi vụng trộm thì thôi, còn dám nói nam nhân của ta không phải, ta đánh chết ngươi con đĩ!”
Hai ngày sau, lúc Hà Bạch Vân đến xuyến môn (đi chơi thăm hỏi), đem chuyện đánh nhau phát sinh ở Tống gia ngày ấy nói với Tống Tân Đồng một lần: “Thực sự là quá khôi hài, Tân Đồng ngươi không biết, trên mặt các nàng đều rải hoa, thoạt nhìn rất dọa người.”
Tống Tân Đồng uống một ngụm trà: “Bọn họ đều xám xịt đi về?”
“Nếu không còn có thể thế nào?” Hà Bạch Vân vờ thần bí nói: “Ngươi có biết vì sao Lưu Hỉ Nhi rớt xuống nước không?”
Tống Tân Đồng hơi giật mình: “Vì sao?”
Hà Bạch Vân nói: “Nghe nói là Lưu Hỉ Nhi nhìn trúng Lục tú tài, ha ha ha ha, thế nhưng cười chết ta, ta vẫn là lần đầu tiên thấy loại nữ nhân này, vì hoài bão trong đầu mà tự nhảy xuống nước.”
Chân tướng đích thực là vậy, chẳng qua nàng cũng không nói gì, Lục Vân Khai cũng không phải là loại người chuyên nói chuyện sau lưng người, là nói ra? Tống Tân Đồng hồ nghi hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
“Tống Thanh Tú nói.” Hà Bạch Vân bắt chước ngữ khí của Tống Thanh Tú nói một lần: “Nàng ta nói với Vạn Xuân Nguyệt, ta ở trong sân nghe thấy được.”
“Nhưng ta không phải cố ý nghe các nàng nói chuyện, các nàng vốn thích vừa đi đường vừa nói chuyện, còn thích đứng ngoài tường viện nhà người ta nói, âm thanh lại còn đặc biệt lớn, ta muốn không nghe cũng khó.” Hà Bạch Vân tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Tống Tân Đồng cũng nghĩ đến là sẽ như vậy.
“Lưu Hỉ Nhi cũng không nhìn bộ dạng của mình một chút, tú tài người ta có thể nhìn trúng nàng? Cho dù hiện tại Lục tú tài khó coi, nhưng người ta còn có học đường, một năm cũng có chút tiền dư, thế nào cũng phải nói cho cô nương một hộ tốt.” Hà Bạch Vân nâng má phân tích tình huống: “Diệp gia sát vách nhà chúng ta còn muốn ra giêng đi làm mai đâu, còn có Thôi gia, đều là cô nương tốt chút, người so ra đều tốt hơn Lưu Hỉ Nhi.”
Tống Tân Đồng nghe mấy cái này, đáy lòng cảm thấy có chút không thoải mái, đặt chén trà xuống sau đó nói: “Lưu Hỉ Nhi bọn họ cứ đi như vậy? Vậy chỗ Vương lão tam tính sao?”
“Còn có thể làm sao, Lưu Hỉ Nhi nhất định là sẽ không gả qua đó.” Hà Bạch Vân dừng một chút, “Ta nghe nói là Trương bà tử đưa năm văn tiền ra, còn đưa qua đó một miếng thịt, Vương gia lúc này mới không nói gì.”
“Vậy đáng tiếc.” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng chuyển chén trà.
“Cũng không phải, sau này Lưu Hỉ Nhi đoán chừng cũng không còn mặt đến Đào Hoa thôn.”