Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 152 Sợ cái gì, dù sao ta đã thành thân

Xế chiều chừng giờ mùi hai khắc, một chuỗi tiếng vó ngựa vang lên trong thôn.

Ngay sau đó, Vạn thôn trưởng liền gõ chiêng trống triệu tập các thôn dân đi sân phơi ngũ cốc, đồng thời điểm danh yêu cầu nữ tử mười bốn tuổi trở lên, mười tám tuổi trở xuống toàn bộ qua đó, bao gồm nữ tử đã định thân.

Đại Nha vội vội vàng vàng chạy tới Lục gia: “Cô nương, trong thị trấn phái đại đội nha dịch qua đây, còn cầm danh sách hộ tịch điểm danh từng nhà từng nhà đâu.”

Tống Tân Đồn thả việc may vá trong tay xuống: “Sợ cái gì, dù sao ta đã thành thân.”

“Vương thẩm để nô tỳ đến cùng cô nương, vạn nhất có gì không ổn cũng dễ giúp.” Đại Nha nhìn trong tay Tống Tân Đồng đang làm bộ đồ mới: “Cô nương, đây làm làm cho ai? Cho người nhỏ hay lớn, không phải là làm cho hai vị tiểu công tử?”

Tống Tân Đồng sửa sửa quần áo, Tạ thẩm nói trước khi thành thân liền phải làm quần áo mới cho trượng phu, bà bà, gả qua rồi đưa cho bọn họ, nhưng bởi vì thời gian nàng xuất giá cấp bách, hơn nữa trước đó căn bản nàng không muốn lấy lòng bọn họ, nhưng hiện tại không giống nhau, nàng cảm thấy Lục gia rất tốt, cũng không có quá nhiều cái quy củ gì, thành viên đơn giản không phức tạp, an an tâm tâm sống qua ngày, không cần nghĩ quá nhiều.

Đại Nha lại hỏi: “Làm cho cô gia?”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, liền nghe bên ngoài có tiếng Tạ thẩm: “Ngươi ra xem xem, ta như nghe thấy Tạ thẩm.”

Đại Nha ra chốc lát lại vội vã về: “Cô nương, là Tạ thẩm, nàng là đến thông tri người đến sân phơi, nói là huyện lão gia tới, đang cầm giấy tờ điểm danh mỗi nhà mỗi hộ đâu.”

Tống Tân Đồng nhíu mày: “Huyện lão gia này thật đúng là đáng ghét.”

Đại Nha vặn vặn nắm tay: “Cô nương đừng sợ, nếu như huyện lão gia kia dám thế nào, nô tỳ đánh chết hắn.”

“Dân không đấu với quan, ngươi đừng trách trách vù vù.” Tống Tân Đồng đem quần áo bỏ vào bên cạnh, sửa sửa quần áo: “Chúng ta đi sân phơi.”

Lúc đi tới cửa, vừa lúc Lục Vân Khai cùng đi đến cửa: “Đi trong thôn?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Ta đi rồi về.”

“Được.” Lục Vân Khai hơi dừng: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đáp một tiếng liền đi ra khỏi học đường, hội hợp cùng Tạ thẩm đứng trên nửa sườn núi: “Thẩm, huyện lão gia kia lớn lên là cái dạng gì a?”

“Còn có thể thế nào, ăn thuế từ chúng ta nhiều như vậy, nhất định là tai to mặt lớn.” Tạ thẩm giảm giọng nói: “Ngươi nói huyện lão gia là đồ ăn no rửng mỡ? Người ta không muốn đi liền không muốn đi, chọn người nguyện ý là được, còn làm cho hưng sư động chúng như thế sao?”

“Đánh giá là để trên mặt coi được đi.” Tống Tân Đồng suy đoán huyện lão gia này chắc là làm vì chính tích của mình cho nên mới muốn lợi dụng chuyện này biểu hiện với chỗ tri phủ trên đó.

“Ta nghe nói hôm qua ở mấy thôn khác lại mang đi một ít cô nương đẹp đã đính hôn, thực sự là làm bậy nha, cái này cùng với cường cướp dân nữ có khác gì nhau?” Tạ thẩm than một tiếng: “May mắn ta không sinh khuê nữ, nếu không phải bận tâm rồi.”

Tống Tân Đồng cười cười: “Mọi người vận khí không tốt nên mới đúng dịp đụng phải như vậy đâu.”

“Cũng không là, lúc trước mấy chục năm cũng chưa từng tuyển cử.” Tạ thẩm phất phất tay áo, sau đó cẩn thận quan sát Tống Tân Đồng đã sơ búi tóc phụ nhân, liếc mắt nhìn quanh một cái sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tân Đồng, ngươi đã cùng Lục phu tử cái kia rồi?”

Tống Tân Đồng đỏ mặt lên, tai còn không tự chủ được đỏ lên xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Tạ thẩm thấy cảnh này, còn có gì không rõ: “Viên phòng rồi là tốt, huyện lão kia lại hỗn cũng không có khả năng mang vợ người khác đi đi.” Dừng một chút lại nói: “Sau này hảo hảo sống qua ngày, tranh thủ năm sau sinh một tiểu tử mập mạp.”

Tống Tân Đồng mấp máy môi, Tạ thẩm tựa như một người mẹ với nàng, nếu đổi lại là mấy khuê mật thì nàng cũng sẽ không có xấu hổ như vậy, nhưng đối mặt với trưởng bối, nàng vẫn còn có chút buông lỏng: “Tạ thẩm, trước hết đến cây đa lớn đã.”

Tạ thẩm nhìn về phía trước: “Ôi, đứng thật là nhiều người.”

Nói xong kéo tay Tống Tân Đồng: “Ngươi đi theo ta.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đi ở chính giữa, Đại Nha đi sau người che chở nàng, ba người đi vào trong đám người.

Thu bà bà mang theo tôn tức đứng bên ngoài, mắt sắc nhìn thấy Tạ thẩm, vội gọi về phía mấy người, mấy người qua đó đứng.

Tống Tân Đồng đến gần hô một tiếng: “Thu bà bà, tẩu tử.”

Thu bà bà đem Tống Tân Đồng hộ ở bên người: “Ngồi ở chính giữa kia chính là huyện lão gia, đứng bên cạnh còn có văn thư cùng mấy bà đỡ.

“Bà đỡ?” Tống Tân Đồng kinh ngạc.

Thu bà bà nói: “Mấy bà tử này rất lợi hại, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ đối phương là xử nữ hay đã sinh con.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, không nghĩ đến bà đỡ còn có bản lĩnh lợi hại như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cũng không cần cởi quần ra để kiểm tra.

Tống Tân Đồng nhón chân nhìn nhìn huyện lão gia ngồi ở chính giữa, bộ dáng chừng bốn mươi, vừa trắng vừa béo, cực kỳ phúc hậu, mặc vật liệu may mặc tốt nhất, trên ngón tay còn đeo năm sáu cái cái nhẫn vàng cùng ban chỉ* phỉ thúy, phục trang vô cùng đẹp đẽ.

[*: là cái nhẫn to đeo ở ngón tay cái.]

Một đôi mắt linh lợi háo sắc trộm quét mắt trong đám người, không biết là thấy gì, huyện lão gia há mồm ra cười lên, cười đến vai rung rung, thịt mỡ toàn thân run lên một cái.

Huyện lão gia hai tay tạo thành chữ thập, vuốt ve chốc lát, sau đó phân phó mấy câu với văn thư bên cạnh, văn thư liền lấy xấp hộ tịch của Đào Hoa thôn, lớn tiếng nói: “Ta đọc hộ nào người đó phải đi ra cho ta, có nghe hay không.”

Vạn thôn trưởng gật gật đầu: “Nghe rồi.”

“Lưu đại có không.”

“Vạn lão tam.”

“Thôi Thiết Trụ.”

…..

Tống Tân Đồng phát hiện văn thư đọc tên đều là trong nhà có khuê nữ, tuổi tác thả ra đều là mười ba tuổi trở lên, xem ra là bởi vì không có chọn được đủ người thích hợp nên tự mình thêm điểu kiện.

Đồ tham quan lòng dạ hiểm độc, vậy mà làm như thế, lá gan thật đúng là lớn, liền không có người có thể trị được hắn sao?

“Tống Tân Du.”

Đại Nha vội đẩy Tống Tân Đồng: “Cô nương, bọn họ kêu tên công tử Đại Bảo.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau khi cha qua đời, chủ hộ liền đổi thành tên Đại Bảo, mà hộ tịch của nàng tạm thời còn chưa viết vào Lục gia, vốn hôm qua đã để Dương Thụ đi làm, nhưng từ sau khi tin tuyển tú truyền xuống thì huyện nha liền đem chuyện làm hộ tịch tạm dừng.

Cho dù cho bạc cũng xài không dễ, phải là bạc lớn.

Nhưng bạc lớn, không thể nghi ngờ chính là để tên tham quan huyện lão gia lấy trên người các nàng, nàng càng không thể làm như vậy, dù sao các nàng cũng chỉ là làm sinh ý nhỏ, đâu chịu được đám trùng hút máu này bám không buông a.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, cất bước đi ra ngoài.

Không có biện pháp, Diệp Quế Hoa đứng bên cạnh mấy người đó đấy, nếu như không đi hoặc vụng trộm để Đại Nha đi lên thay thì còn không bị vạch trần à?

Tống Tân Đồng đứng trong đám người, cúi đầu liền im lặng không lên tiếng.

Huyện lão gia híp mắt, tuần sát những người này, sau đó rơi vào trên người Tống Tân Đồng, trước mắt lập tức sáng ngời, lập tức nhìn thấy nàng sơ búi tóc phụ nhân, mày tức thì nhăn lại, sau đó rất nhanh lại giãn ra, cười dâm đãng sờ sờ mấy sợi râu trên cằm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất