Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 234 Vũ khí bí mật

Tống Tân Đồng mỉm cười liếc nhìn Trâu chưởng quỹ một cái, uống một ngụm trà sau đó nói: “Tửu lâu chúng ta đây còn mới vừa mở không lâu, còn chưa đứng vững gót chân, bây giờ nói lại mở tửu lâu sợ rằng còn có hơi sớm.”

Trâu chưởng quỹ cười cười, có điều cũng không nói lời gì làm người ta ngại, trực giác hắn nói tửu lầu Tống đông gia sau này khẳng định còn có thể càng rực rỡ, đến lúc đó hắn cũng là chưởng quỹ của tửu lầu đầu tiên, đến lúc đó so với tửu lầu ở chỗ khác vẫn là uy phong hơn không ít.

Tống Tân Đồng thật ra cũng không quá rõ tâm tư Trâu chưởng quỹ, chỉ là cười cười.

Trong nháy mắt, Lưu đại trù bọn họ đã đem gà hương cay thêm phổ phiến bưng lên, đồng thời còn có một phần dùng phiến ngó sen nấu qua nước sốt một lần.

Tống Tân Đồng ăn một khối, hỏa hầu nắm rất chắc, giòn tan, nhưng lại đều ngon miệng, cay xè, làm người ta thoáng cái liền muốn ăn.

Ngó sen này cũng không tệ lắm, chưởng quỹ ngươi trước để bán mấy ngày, nếu như cũng không tệ lắm liền đi chỗ nông hộ hôm nay lại mua tiếp 2000 cân, cất giữ cho tốt có thể sử dụng đến sang năm.”

“Đông gia yên tâm, đơi lát nữa ta để người bày lên.” Trâu chưởng quỹ đáp ứng.

“Lưu đại trù, ngươi làm ăn ngon thật.” Tống Tân Đồng giơ ngón cái lên cho Lưu đại trù.

“Đông gia quá khen, cái này vẫn là nhờ gia vị của đông gia, nếu không làm không được vị ngon như vậy.” Lời Lưu đại trù nói là thật, hắn và mấy đại trù khác nghiên cứu gia vị, nếm ra vị của hơn mười loại hương liệu, nhưng làm ra vẫn là kém gia vị đông gia cấp quá nhiều.

“Đồ ăn làm được thực sự ăn rất ngon, có điều không quá cay, có phải ít thả ớt hay không, còn dùng tương thù du thay thế?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Đúng vậy đông gia.” Lưu đại trù nói: “Đang muốn nói với đông gia đây, hơn ba mươi cân ớt lúc trước đông gia đưa tới đã gần dùng hết rồi, bên đông gia kia có còn không?”

Tống Tân Đồng gật đầu, sau đó hỏi Dương Thụ: “Dưới đất có phải đều sắp dùng được hay không?”

“Còn có một ít là màu xanh, hoặc là thanh hồng*, ta nghĩ vẫn sẽ để dưới đất lớn thêm mấy ngày?” Dương Thụ hỏi.

*Thanh hồng: Mình nghĩ màu này là màu ớt gần chín màu xanh mà phiếm chút đỏ, không biết để sao cho sát nghĩa nên mình để nguyên rồi giải thích theo mình nghĩ nhé.

“Không cần, ngày mai sẽ hái hết, thanh hồng đều lấy đến làm tương ớt, xào rau này nọ cũng có thể dùng.” Tống Tân Đồng dừng một chút lại nói: “Trưng dụng sân phơi ngũ cốc bên kia, chờ chúng ta phơi được gần khô hẳn rồi cũng vừa lúc để bọn họ dùng để đánh thóc.”

Trâu chưởng quỹ với Lưu đại trù đương nhiên biết ớt rồi, tốt hơn so với thù du rất nhiều, rất nhiều khách nhân đều hướng bọn họ hỏi thăm ớt đâu, nhưng bọn hắn nào dám đem vũ khí bí mật của đông gia để lộ ra á?

Tức thì nghe thấy lập tức lại có, lập tức cao hứng hỏi: “Đông gia, có thể có bao nhiêu ớt?”

“Hiện tại còn không biết, phải chờ thu rồi mới biết.” Tống Tân Đồng trong lòng tính toán một chút, dựa theo ớt năm ngoái trồng ra ở nhà ấm năm ngoái, một mẫu đất ước chừng có 1000 cân ớt tươi, 5 cân có thể phơi được 1 cân ớt khô, bởi vì ăn không ít ớt tươi, cuối cùng phơi ra chừng 130 cân ớt.

nhưng năm nay trồng xuống ba mươi mẫu ớt đều là chăm sóc tỉ mỉ, nàng đi xuống ruộng ớt xem rồi, nhưng đều lớn lên đặc biệt tốt, dự đoán một mẫu có thể có 1500 cân, thậm chí nhiều hơn.

“Phải phải, ngày mai đông gia thu ớt chúng ta cũng có thể qua đó hỗ trợ a.” Lưu đại trù đặc biệt muốn xem ớt tươi rốt cuộc là trông thế nào.

“Các ngươi liền mặc kệ cửa hàng?” Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười.

“Đông gia yên tâm, ở đây lúc giờ cơm là được, những lúc khác chúng ta cũng có thể đi.” Lưu đại trù nói.

“Vậy được, đến lúc đó trước thu hết đã sau khi lựa xong lại báo các ngươi, các ngươi đều đem dao phay đến, đến lúc đó đi hỗ trợ băm tương ớt.” Tống Tân Đồng ha ha cười.

“Đi, công phu khác chúng ta không tốt, chỉ có công phu đùa giỡn dao phay này là tốt.” Lưu đại trù nói.

Tống Tân Đồng cười nói: “Các ngươi đều đã chủ động đưa tới cửa, vậy ta liền không khách khí, đến lúc đó cũng đừng nói cay mắt a!”

“Sẽ không sẽ không.” Lưu đại trù thấy Tống Tân Đồng đã ăn gần hết, “Đông gia, vậy ta dọn món xuống trước.”

“Vất vả ngươi.” Tống Tân Đồng theo thói quen nói.

Chờ Lưu đại trù đi rồi, lúc này Trâu chưởng quỹ mới hỏi: “Đông gia hôm nay đến bến tàu là vì tiệm ăn phu nhân Tạ gia bị đập mà đến?”

Tống Tân Đồng nói: “Các ngươi đều biết?”

“Lúc đó náo đến rất lớn, nhưng trong tửu lầu còn có khách đang dùng bữa, ta liền chưa đi, chờ khách rời đi rồi, ta liền nghe nói người đều chạy hết rồi.” Trâu chưởng quỹ nói: “Nghe cửa hàng sát vách nói là gặp phải lưu manh.”

“Ân.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn tửu lâu nhà mình: “Tửu lầu nhà chúng ta không gặp phải loại người kỳ hoa này đi?”

“Cũng có vài tửu lầu đỏ mắt, nhưng có Giang công tử bên kia đè nặng, trái lại không có chuyện gì.” Trâu chưởng quỹ cam đoan: “Đông gia yên tâm, ta sẽ cẩn thận hành sự.”

“Có Trâu chưởng quỹ đây, ta rất yên tâm.” Tống Tân Đồng lại uống một ky trà, Thu bà bà và Tạ thẩm bọn họ mới dắt xe bò qua đây, “Tân Đồng, chúng ta chuẩn bị về nhà.”

“Thu bà bà, đi vào ngồi một chút a.” Tống Tân Đồng nói.

“Không ngồi.” Mấy người đều nói.

“Vậy Thu bà bà chờ một chút, Dương thúc ngươi đi dắt xe ngựa.” Tống Tân Đồng nói xong lại phân phó mấy câu với Trâu chưởng quỹ, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Về thôn, đoàn người liền chia nhau mà đi.

Tống Tân Đồng về đến trong nhà, học đường vừa vặn tan học, các học sinh từ phòng học nối đuôi nhau ra, nhưng lúc chạy tới cửa phát hiện Tống Tân Đồng, vội kính cẩn đứng thẳng lưng, sau đó hành lễ: “Sư mẫu khỏe.”

Mấy tiểu hài tử này ở xa, phải đi hơn mười dặm, chỉ bởi vì ở đây rẻ hơn nửa số bạc, ngày mùa hè trời nắng còn không cần lo lắng, mỗi khi tới ngày trời mưa hoặc là ngày đông, vậy liền có hơi nguy hiểm.

Tống Tân Đồng dặn dò: “Lúc về nhà, trên đường cẩn thận một chút, không nên nói chuyện với người lạ.”

“Dạ sư mẫu.”

Chờ các học sinh lục tục đi rồi, Đại Bảo và Tiểu Bảo liền đi tới kéo tay Tống Tân Đồng: “Tỷ, bọn đệ muốn đến sau núi nhìn thỏ.”

“Việc học thế nào?” Câu đầu tiên Tống Tân Đồng liền hỏi.

Cặp song sinh gật đầu: “Đã làm.”

“Thực sự?”

Cặp song sinh chỉ vào Lục Vân Khai trong phòng học: “Thực sự, tỷ người có thể hỏi tỷ phu.”

“Vậy đi đi, nhưng trước giờ dậu canh ba phải về nhà, biết không?” Tống Tân Đồng lại nhìn hai người Cẩu Đản Nhi, do dự một chút nói: “Cẩu Đản Nhi, Tạ thẩm trong của hàng không cẩn thận đụng phải, bây giờ đã về nhà, các ngươi có muốn về trước xem xem hay không?”

Sắc mặt hai người Tạ Hào và Cẩu Đản Nhi lập tức biến đổi, hô một tiếng bọn họ đi về, liền tức khắc chạy về nhà.

“Tỷ, vậy chúng ta đi.” Cặp song sinh nói xong cũng chạy ra sau núi.

Tống Tân Đồng nhìn cửa cổng đóng lại, sau đó nói với Lục tú tài đang đóng cửa: “Đại Bảo và Tiểu Bảo hình như càng lúc càng ngốc? Sau này con chúng ta cũng ngốc như thế thì sao bây giờ?”

“Lúc trước không phải nàng muốn cho bọn họ thêm phần ngây thơ chất phác sao?” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Nhưng như vậy, sau này hành tẩu bên ngoài bị gạt thì làm sao?”

“Nàng suy nghĩ nhiều quá.” Lục Vân Khai nhưng không cảm thấy cặp song sinh sẽ bị lừa, hai cậu đều rất cơ linh: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

“Ta vừa đi bến tàu ăn lửng dạ.” Tống Tân Đồng hừ một tiếng, “Muốn ăn cái gì lẽ nào chàng còn làm cho ta?”

Lục Vân Khai nói: “Có gì không thể?”

“Chàng thái thịt dày như vậy, chàng không biết xấu hổ sao?” Tống Tân Đồng lại đem việc chê cười hôm qua nói Lục tú tài, cảm giác có thể cười một năm.

“…” Lục Vân Khai hô một hơi, quên đi, xem như hắn chưa nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất