Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 245 Đặt nàng trên đầu quả tim

Mùng một tháng bảy, xế chiều.

Khoai lang trong xưởng cũng đã mài xong, toàn bộ để vào ao lắng.

Tống Tân Đồng đem 50 lượng tiền công đưa tại chỗ cho Hà nhị thúc bọn họ, còn hảo tâm đổi bạc hết thành bạc vụn cùng tiền đồng cho bọn họ, để tiện cho họ lén phân phối.

Hà nhị thúc bọn họ lúc trước đem bạc chia đều là dựa theo nhân số mà phân phối, mỗi người không sai biệt lắm được 1 lượng bạc, toàn gia không sai biệt lắm có thể lấy ba bốn lượng bạc, bọn họ phân thế nào, Tống Tân Đồng cũng không rõ ràng lắm, dù sao mỗi người cầm bạc vẫn đều rất cao hứng, cũng không có cái gì không thoải mái.

Thôi Thiết Trụ bị tức phụ nhà mình đẩy ra: “Tân Đồng, chờ thu khoai lang rồi chúng ta vẫn có thể tới chỗ ngươi bắt đầu làm việc chứ?”

“Có thể a.” Tống Tân Đồng cảm thấy 15 người này nhưng đều vẫn rất có khả năng, cũng không tính bỏ bọn họ, hơn nữa nàng còn tính toán lại thêm người, sáu tháng cuối năm khoai lang nhiều không ít, đến lúc đó khẳng định bận qua không nổi.

“Vậy được, vậy chúng ta liền đi về.” Thôi Thiết Trụ nói.

Tức phụ Thôi Thiết Trụ lại nói: “Tân Đồng, nếu là có việc gì khác cũng có thể lại nói chúng ta a, chúng ta chính là không làm việc của mình cùng tới làm việc của ngươi.”

Tống Tân Đồng cười cười: “Nếu là có ta sẽ nói với mọi người.”

“Vậy được, vậy chúng ta đi a.” Chờ các công nhân nghiền khoai lang đi, còn dư lại mấy công nhân chỗ lắng đọng, bởi vì Tống Tân Đồng dùng lưới sắt tinh mịn rất lớn, một lần có thể lắc ra trên trăm cân bột khoai lang, cho nên cần nhân lực ít đi không ít so với bên ngoài, hơn nữa còn nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Còn dư lại bao nhiêu chưa làm?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Còn có mấy ao còn chưa trầm ra, bên này đã trầm qua một lần, đã ra không được bao nhiêu phấn.” Thôn dân Trương Đại Qúy nói: “Chậm nhất là từ này trở đi cũng làm xong.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy được, vất vả các ngươi.”

“Không vất vả không vất vả, việc của chúng ta ở đây là nhẹ nhàng nhất.” Trương Đại Qúy vội vàng nói.”

“Vất vả của các ngươi ta biết.” Sau khi Tống Tân Đồng nhìn xong lại đi bên phòng thu chi, cùng Dương Thụ khớp một chút sổ sách: “Qua hai ngày bọn họ làm xong cũng phát nhiều tiền thưởng cho bọn họ một chút.”

“Cùng bên rửa khoai lang như nhau?” Dương Thụ hỏi.

“Thêm hai, ba mươi văn đi, ta thấy tay Trương Đại Qúy mài đến hư.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Qua mấy ngày chúng ta liền phải đi xa nhà, chuyện trong xưởng liền giao cho các ngươi, mấy ngày trước khi Giang quản sự đến xưởng nói trung tuần tháng bảy còn có thể tới một lần, cũng không biết khi đó chúng ta có về không.”

Dương Thụ gật đầu: “Cô nương yên tâm.”

“Trong tửu lâu bên kia ngươi cũng nhìn chằm chằm một chút, nửa tháng phải tra sổ sách một lần, còn có ớt, trước đưa qua một trăm cân, chúng ta tổng cộng lại cũng mới hơn 8000 cân đâu, đến lúc đó còn phải suy nghĩ chuyện mở chi nhánh, ta sợ không chống được đến năm sau.” Tống Tân Đồng nói.

Dương Thụ nhất nhất đều nhớ kỹ.

“Bên trong làm miến ngươi cũng nhìn chằm chằm một chút, chờ công nhân chỗ lắng rời đi rồi liền đem vài cái cửa phía trước khóa hết, chỉ chừa cửa hông ra vào, miễn cho bị người nhìn chằm chằm đi.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ phát hiện không sai biệt lắm cứ như vậy: “Nếu là ở chuyện gì vô pháp quyết định, truyền tin đến cho chúng ta cũng được.”

Dương Thụ: “Dạ cô nương.”

Tống Tân Đồng căn dặn một phen sau đo liền về nhà, chờ dùng qua bữa tối, tắm rửa sau liền bắt đầu thu thập hành lý, một bộ hai bộ ba bọ, có đủ hay không a? Tống Tân Đồng nhìn thấy chỉ mang theo ba bộ quần áo, hẳn là đủ rồi đi? Nhưng lần này ra cửa còn không biết phải bao lâu đâu, nếu không lại nhiều thêm một chút?

Nghĩ như vậy, quần áo của nàng và Lục Vân Khai càng xếp càng nhiều, còn thêm vào trong hai đôi giày, còn xếp chút đồ may vá, nàng nghĩ vạn nhất dọc đường đi buồn chán thì còn có thể làm làm quần áo, xem xem sách.

Chờ Lục Vân Khai từ tịnh thất đi ra, nhìn hòm xiểng bị nhét đến tràn đầy, lật lật y phục bên trong: “Sao mang nhiều như vậy? Còn mang theo quần áo dày?”

“Ân, vạn nhất ban đêm lạnh, còn có thể xuyên một cái, ta còn không biết có cần mang chăn hay không? Vạn nhất chúng ta ngủ ven đường ngoài trời làm sao bây giờ?” Tống Tân Đồng nói.

“…” Lục Vân Khai sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Nhất định sẽ sớm tìm chỗ nghỉ ngơi xuống, tiện tay lại tìm ra hai cái gối: “Nàng mang việc may vá ta cũng có thể hiểu, nhưng vì sao còn muốn mang gối?”

“Ta sợ chàng ngủ gối không quen thuộc ngủ không ngon.” Tống Tân Đồng nói đến lý trí khí tráng (?), Lục Vân Khai đều không biết nên nói cái gì, “Vậy là nàng không phải còn muốn mang theo theo nồi niêu này nọ chứ?”

“Làm sao chàng biết?” Tống Tân Đồng ngạc nhiên nhìn Lục Vân Khai: “Người hiểu ta cũng là tướng công, moah moah.”

“Ta thực sự cảm thấy hẳn là mang theo, buổi trưa lúc ở trên đường cũng không chỗ ngồi tìm ăn, ta lại không muốn ăn lương khô làm sao bây giờ?” Tống Tân Đồng nói: “Chúng ta thế nhưng đi ra du ngoạn, không thể ủy khuất chính mình, tướng công chàng nói có đúng hay không?”

“Ừ ừ ừ.” Lục Vân Khai đem một ít áo mỏng lấy ra: “Mang hai, ba bộ cũng được, nếu thật sự thiếu, chúng ta lại mua.”

“Được, theo chàng.” Tống Tân Đồng nhìn hắn lấy từng cái từng cái ra ngoài.

“Việc may vá này cũng không cần.” Lục Vân Khai lại lật lật, còn lật tới hai bản thoại bản ở bên trong, quên đi, cái này vẫn là lưu lại, giết thời gian cũng tốt.

Lại lật một hồi, lại thanh lý ra không ít đông tây, cuối cùng hai đại hòm xiểng biết thành một hòm xiểng.

“Được rồi, cái này có thể đi?” Tống Tân Đồng nhìn một hòm xiểng, nâng má hỏi.

Lục Vân Khai cầm lên một cái hộp nhỏ: “Cái này?”

“Cái này đừng ném ra, bên trong nhưng xếp bạc đấy.” Tống Tân Đồng vội vã mở hộp: “Một ngàn lượng có đủ hay không? Có cần trốn lấy một chút hay không?”

Lục Vân Khai nhìn bạc vụn trong hộp: “Đủ rồi.” Dừng một chút: “Thế nào không cần xếp hà bao?”

“Ta nghĩ đem nó giấu dưới xe ngựa, miễn cho tặc không xong.” Tống Tân Đồng lại từ dưới giường lấy ra một cái hộp, mở rồi nói: “Chàng phải tỉnh hoa, chúng ta có rất nhiều bạc.”

“Có bao nhiêu?” Lục Vân Khai biết bạc Tống Tân Đồng đều để trong cái hộp đó.

“Ta đếm một chút a.” Tống Tân Đồng đem ngân phiếu với bạc toàn bộ lấy ra đếm một lần: “Cộng thêm hơn bốn vạn lượng bạc của Đại Bảo bọn họ, chúng ta hiện tại có tám vạn lượng.”

“Bản thân chúng ta có ba vạn bảy ngàn lượng, cách mười vạn còn kém chút.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói, aiz, bạc nhưng khó kiếm, tiêu còn nhanh hơn: “Không đợi sang năm ớt cay của chúng ta lượng lớn rồi, khẳng định lại có thể kiếm một khoản lớn, đến lúc đó chúng ta rất nhanh là có thể góp đủ.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, kéo tay Tống Tân Đồng, bình tĩnh nhìn nàng, gấp đôi quý trọng nhìn nàng: “Cảm ơn nương tử.”

“Cảm động đi?” Tống Tân Đồng đem bạc thả lại vào rương, sau đó khẽ nói: “Sau này chàng nhưng phải giãy được cái cáo mệnh phu nhân về cho ta.”

“Ân.”

“Còn phải rất tốt với ta.”

“Ân.”

“Còn phải đối tốt với đứa nhỏ.”

“Ân.”

“Không cho phép nhìn nữ tử khác.”

“Ân.”

“Không cho phép cười với nữ tử khác.”

“Ân.”

Tống Tân Đồng cúi đầu cười: “Đừng quên lời chàng nói.”

“Ân.” Lục Vân Khai trịnh trọng gật đầu, hắn đem nàng đặt trên đầu quả tim đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất