Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 285 Ngươi nói ai nhà quê đó?

“Mấy vị khách nhân này đã muốn mua rồi.” Tiểu nhị bất mãn nhìn Tống Tân Đồng: “Ngươi sờ ô uế lại không mua, ta bán được cho ai?”

“Sao ngươi biết ta không mua?” Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn mấy vị phụ nhân bên cạnh, mấy phụ nhân kia đang sờ vải vóc lật qua lật lại: “Lại nói, các nàng sờ soạng khắp nơi tại sao không nói các nàng a?”

Mấy phụ nhân bên cạnh vội vã thu tay trên vải về: “Ngươi nói sao vậy, chúng ta mua vải thì sờ sờ xem, làm sao biết có được không?”

Tống Tân Đồng cười nói với phụ nhân mặt tròn này: “Lời này của ngươi nói quá đúng, ta mua vải không sờ thử, không sờ được làm sao biết nó có được không?”

Vẻ mặt tiểu nhị cao cao tại thượng, không thèm nhìn Tống Tân Đồng: “Ngươi sờ ô uế rồi chúng ta bán cho ai a? Đồ nhà quê, không mua nổi liền đừng sờ bậy khắp nơi!”

“Đúng vậy, nhà quê, vải vóc ở đây ngươi mua được sao? Tây thị mới là chỗ ngươi nên đi.” Phụ nhân mặt tròn cười lạnh nói.

Bên thành tây kia đều là nhà nghèo, còn có người nơi khác tới ở thuê, bên kia đồ vật cũng đều rất rẻ, nhưng đồ đạc không so được với đồ của thành bên này.

Tống Tân Đồng dỗi trở về: “Nói là nhà quê đó?”

“Nói các ngươi đó, chỉ nhìn lại không mua, xem nơi này là chợ bán thức ăn à?” Phụ nhân mặt tròn hừ lạnh nói: “Còn không đuổi loại người này ra, cho rằng là ai cũng có thể đến Cẩm Tú phường? Thực sự là không tự hiểu lấy mình, vẫn là về tây thị mua vải bố ngươi mặc đi.”

Tiểu nhị cũng nói theo: “Đúng vậy, không mua liền đi đi.”

Lục Vân Khai trầm mặt đứng cạnh Tống Tân Đồng: “Cẩm Tú phường các ngươi chính là đối đãi khách như vậy?”

Tiểu nhị biến sắc.

Phụ nhân mặt tròn cười nhạo nói: “Loại người mua đồ không nổi như các ngươi, tính là khách gì?”

“Đem đuổi bọn họ ra đi, ta lại mua thêm một cuộn vải của các ngươi.” Phụ nhân mặt tròn cảm thấy loại cảm giác giẫm đạp loại nhà quê này thật sự là quá tốt.

Cặp song sinh tức giận nói: “Chúng ta là khách, các ngươi không thể đuổi chúng ta.”

Tiểu nhị mới mặc kệ đó, hôm nay nếu hắn bán ra thêm được một cuộn vải là có thể thê được một chút tiền tháng, nếu như lại để toàn gia đám nhà quê này làm ầm ĩ lên, trong tiệm vải đừng mơ làm ăn, liền đưa tay đẩy cặp song sinh bọn họ: “Ra, ra.”

Tống Tân Đồng vội đã lấy cặp song sinh, sau đó trầm giọng quát: “Mắt chó nhìn người thấp, chưởng quỹ các ngươi đâu?”

Hôm nay chuyện này đừng mơ đẹp!

Cửa hàng nhưng là của Giang Minh Chiêu, nếu là hắn không muốn làm ăn với nàng nữa thì cứ việc có lệ các nàng đi.

“Ta nhổ, chưởng quỹ đang chiêu đãi khách quý đâu làm sao có thời giờ gặp các ngươi, đi nhanh lên, đi nhanh lên, đừng làm lỡ việc làm ăn của bọn ta!”

Phụ nhân mặt tròn cao cao tại thượng nói: “Chính là, đừng có chỗ này nữa, không có bạc còn đi dạo Cẩm Tú lâu ngươi biết ở đây một cuộn vải bao nhiêu bạc sao? Rẻ nhất cũng một hai mươi lượng, ngươi nổi sao?”

Tiểu Bảo rất không thích bị người xem thường, lập tức phản bác: “Chúng ta có bạc.”

“Ngươi có cái rắm, đồ nhà quê nhỏ.”

“Tỷ…” Tiểu Bảo đỏ mắt, quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, muốn nàng lấy bạc ra, nhưng thấy mặt Tống Tân Đồng bình tĩnh cũng không dám lên tiếng.

Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn mấy kẻ này, nàng không phải không có bạc, nhưng nàng sẽ không bị giận đến hành động theo cảm tính mà cầm ngân phiếu mua mua mua, bạc nàng đầu tắt mặt tối kiếm được dựa vào cái gì đi mua đồ của đám tiện này. Kéo Lục Vân Khai và cặp song sinh quay người đi ra ngoài.

Tiểu nhị với phụ các phụ nhân thấy cảnh đó, lập tức cười vang.

Tống Tân Đồng trực tiếp đi tới một nhà đối diện cũng bán vải là Tiêm Vân Các, nàng đi trong tiệm tiểu nhị đang bận liền tiến lên đón: “Khách nhân mua vải? Chỗ chúng ta có tơ lụa, vân cẩm, còn có yên la sa, hàng vừa về, nhà khác cũng không có.”

Tống Tân Đồng không muốn mấy loại quá tốt đó, không thực dụng, trực tiếp chọn ba thất tơ lụa chất lượng thượng tầng, một nhóm màu trắng thuần, một màu lam, một vàng nhạt, chưởng quỹ thấy nàng mua nhiều, trực tiếp cho nàng giá ưu đãi, ba thất vải tổng cộng 55 lượng.

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt giúp đỡ Tống Tân Đồng ôm vải để y lên xe ngựa đang đậu ở chỗ vắng.

Lúc Tống Tân Đồng bọn họ mua vải đi ra, mấy phụ nhân vốn vẫn chờ chế giễu đều há hốc mồm ngu người trắng mặt, lập tức khó chịu như ăn phải ruồi.

Sắc mặt tiểu nhị Cẩm Tú lâu lại càng khó coi, nhìn qua chính là nhà quê mua không nổi, không nghĩ đến lại mua mấy thất vải chất lượng thượng tầng, thật sự là quá vả mặt

Tống Tân Đồng còn mang theo cặp song sinh cố ý đi tới cửa Cẩm Tú phường, lớn tiếng nói: “Ta có bạc, nhưng chính là không mua ở chỗ các ngươi, đồ mắt chó nhìn người thấp!”

Cặp song sinh cũng căm giận nhìn tiểu nhị, còn làm mặt quỷ.

Người qua đường đi ngang qua nghe thấy lời của Tống Tân Đồng thì đều nhao nhao nhìn vào trong Cẩm Tú phường, chỉ trỏ nói: “Người trong Cẩm Tú phường chính là coi thường người ta, rất quá đáng.”

“Đúng vậy, chúng ta liền thích mặc vải bông mịn, thoải mái thông khí, thế nào?”

“Đúng vậy, mắt chó nhìn người thấp.”

“Vẫn là Tiêm Vân Các tốt.”

Chưởng quỹ Tiêm Vân Các vui tươi hớn hở nhìn động tĩnh bên ngoài, vị tiểu nương tử vừa nãy kia thật là thú vị, còn biến tướng tuyên truyền một phen cho bọn họ, chơi như vậy rất tốt a.

Chuyện này phải nói cho đông gia, để đông gia cũng cao hứng một phen.

Tống Tân Đồng tâm tình vui sướng, bước đi cũng có lựa: “Tướng công, ta đói bụng.”

“Vậy đi Trạng Nguyên lâu.” Lục Vân Khai dẫn mấy người đi đến Trạng Nguyên lâu, bởi vì thuyết thư tiên sinh mới đang kể chuyện, vị trí ở đại đường đã ngồi hết, mấy người theo tiểu nhị đi lên lầu, ngồi xuống một chỗ vừa lúc thấy vị trí đại đường.

Tiểu nhị ân cần hỏi: “Mấy vị khách quan muốn ăn cái gì?”

“Ăn ngon.” Cặp song sinh nằm sấp trên lan can nhìn xuống quay lại nói một câu.

Tiểu nhị nói: “Tiểu khách quan yên tâm, ở chỗ chúng ta món gì cũng ăn ngon.”

“Nói thử mấy món chiêu bài của các ngươi có cái gì xem?” Tống Tân Đồng uống một ngụm nước ấm rồi hỏi.

“Mấy món chiêu bài của chúng rất nhiều.” Tiểu nhị há mồm kể: “Cực phẩm đầu sư tử, tao bướu lạc đà, thịt dê xào hành, tao lưu cá hoa vàng…”(?)

(?): Tất cả mình đành bó tay, cái tên khó nhằn quá, nói chung là thịt viên, bướu lạc đà, cá hoa vàng hết chuyện =))

Tống Tân Đồng nghe tên mấy món ăn này trái lại cảm thấy không có gì hiếm lạ, thương lượng với Lục Vân Khai: “Tướng công, chàng muốn ăn món gì?”

Lục Vân Khai cũng không quá thích, nhưng vẫn là gọi mấy món trong nhà bọn họ chưa từng ăn qua, lại thêm một phần canh gà: “Chỉ mấy món này?”

“Tốt.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Làm phiền.”

“Mấy vị chờ, rất nhanh sẽ có.” Tiểu nhị cấp tốc đi xuống lầu chạy tới sau bếp, còn có thể nghe lờ mờ tiếng hắn báo tên mấy món ăn.

Tống Tân Đồng uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng rồi nói: “Cẩm Tú phường thật là tiệm nhà Giang công tử? Điếm lớn lừa khách, còn mắng chúng ta nhà quê.”

“Hẳn hắn không biết, nếu như biết được thì chưởng quỹ điếm này tất nhiên sẽ không dễ chịu.” Đáy lòng Lục Vân Khai cũng ứ lửa, cũng rất vô lực, hắn không có năng lực che chở nàng, để cho nàng chịu khi dễ.

“Vậy lần sau khi gặp mặt cáo trạng bọn hắn một phen, bắt nạt chúng ta lạ mặt, thật sự là đáng ghét.” Tống Tân Đồng rót chén trà cho Lục Vân Khai: “Chàng cũng đừng nóng giận, hôm ta vừa ra khỏi cửa hàng kia người qua đường đều nhìn thấy, ít nhất mấy ngày nay thanh danh Cẩm Tú phường sẽ không dễ nghe.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất