“Thứ hai, những bột phấn kia là phủ lên mặt ngoài đồ ăn còn dư, tầng đồ ăn phía dưới lại không có.”
“Thứ ba, mấy người này ăn mặc không phải là cách ăn mặc của bách tính cùng khổ sao, sao không tiếc tiêu tiền nhàn rỗi đi tửu lầu ăn một mâm đồ ăn mấy trăm văn?”
“Thứ tư, từ lúc bị độc đến lúc nha dịch đến tửu lầu nhưng chỉ qua hai nén hương*, mà lúc đó nha dịch cũng không có gấp rút cưỡi ngựa lên đường, từ huyện thành chạy đến bến tàu cần ít nhất một canh giờ, mà các nha dịch rất nhanh đã đến, hơn nữa còn chưa mang khám nghiệm tử thi. Không đúng, hẳn là từ đầu tới cuối khám nghiệm tử thi cũng chưa từng xuất hiện.”
*: Từ gg đại ca mình thấy một đáp án là hai nén hương này chừng nửa tiếng.
Lục Vân Khai nói xong liếc mắt nhìn Trần huyện lệnh cùng các con của người chết sắc mặt đã tái nhợt cạnh đó: “Đại nhân, học sinh còn tìm được mấy đầu mối.”
Tri phủ đại nhân: “Nói.”
“Học sinh đi đến Lô Hoa* thôn chỗ của mấy người này hỏi thăm một phen, nghe bách tính trong thôn nói lúc sinh tiền người chết ốm đau quấn thân, ngay cả tiền mời đại phu cũng ra không nổi, nhưng sau khi người chết mất, các con của người chết thậm chí còn có tiền dư xử lý tang sự, còn trả sạch nợ nần đã thiếu lúc trước.”
Lục Vân Khai dừng một chút: “Dám hỏi, tiền đến từ chỗ nào?”
Mặt các con của người chết bị dọa trắng bệch, người nọ chỉ nói là nói với huyện lệnh đại nhân là được, kết tội đông gia Đồng ký tửu lầu là được, cũng không nói tri phủ đại nhân sẽ đến thẩm bọn họ a, lập tức sợ đến run rẩy cả lên, ngay cả nói cũng không rõ ràng, cả người đều xụi lơ trên mặt đất: “Đại nhân, chúng ta… chúng ta là bị người sai khiến… bọn họ nói chỉ cần chúng ta vu cáo hãm hại đông gia tửu lầu, liền cho chúng ta 50 lượng lượng bạc… chuyện này thực sự không liên quan đến chúng ta…”
Tri phủ đại nhân nói: “Là ai?”
“Là Lưu viên ngoại.” Các con của người chết đều sợ vô cùng, không dám giấu diếm nữa: “Là hắn sai chúng ta làm, thuốc cũng là hắn cho chúng ta…”
“Đại nhân, ngài đừng nghe loại ngu dân này nói hươu nói vươn, ta căn bản không biết bọn họ…” Lưu Phú Quý cũng bị người dẫn qua đây, lúc bị đám thị vệ của tri phủ đại nhân bắt, hắn còn đang khoái hoạt trong ôn nhu hương đâu.
Vốn là muốn chờ thẩm xong là hắn ta có thể thành công tiếp nhận xưởng với phương thuốc của tửu lầu, không nghĩ đến vậy mà sẽ bị tính kế.
“To gan, trên công đường há để cho ngươi ồn ào.” Tri phủ đại nhân quát một tiếng: “Quỳ xuống cho bản quan.”
Lưu Phú Quý không có cách nào, dân quỳ quan, thiên kinh địa nghĩa, hắn cũng không thể không quỳ xuống.
Sau khi quỳ xuống cũng vẫn chẳng sợ hãi, Lưu Phú Quý không cho rằng Lục Vân Khai bọn họ có chứng cứ, hai nữa là tỷ phu hắn là chủ bộ phủ nha, tỷ phu nhất định là giúp hắn, loại ngu dân này muốn cáo ngược hắn, nằm mơ!
Tống Tân Đồng nhìn ra Lưu Phú Quý không có sợ hãi, đáy lòng có chút lo lắng, lẽ nào hắn còn có bối cảnh to lớn gì?
“Đừng lo lắng.” Lục Vân Khai nhỏ giọng nói.
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, gật gật đầu.
“Đại nhân, ta thật sự không biết những người này, đại nhân, tiểu dân oan uổng a.” Lưu Phú Quý lớn tiếng kêu oan.
Tống Tân Đồng nhìn Lưu Phú Quý răng hô, còn có nốt ruồi đen to tướng trên mặt mũi má, không khỏi nhăn mày lại, khi nàng ở Lĩnh Nam đã nghe Lưu đại trù nói lúc trước các nàng không ở nhà, liền có một người dùng tiền muốn mua bọn họ lấy được phối phương, trên mặt người nọ chính là mọc nốt ruồi đen to.
Xem ra chính là Lưu Phú Quý này.
Thu mua không thành, liền dùng thủ đoạn âm hiểm tính toán, thật đúng là rất bản lĩnh!
May mắn phẩm tính Lưu đại trù bọn họ tốt, nếu không bây giờ nàng khóc cũng không có chỗ khóc đi.
Nhi tử người chết nói: “Đại nhân, chính là hắn sai chúng ta làm, cha chúng ta nghĩ vừa chết còn có thể kiếm không ít bạc cho nên liền đi, chính là hắn…”
Lưu Phú Quý trừng mấy người, uy hiếp nói: “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, cẩn thận con trai ngươi!”
“Đại nhân, hắn uy hiếp chúng ta.” Nhi tử người chết nhìn ra được còn phải dựa vào tri phủ đại nhân, nếu không Lưu Phú Quý được thả, bọn họ sẽ không có ngày lành mà qua.
“Ngươi dám…” Lưu Phú Quý giận dữ, tri phủ đại nhân gõ kinh đường mộc một tiếng: “Im miệng cho bản quan, bản quan không cho ngươi nói chuyện, lại nói chuyện mà bản quan không cho phép, trượng đánh 5 đại bản!”
Đám người lập tức câm mồm.
Thùng thùng thùng __
Ngoài nha môn truyền đến tiếng đánh trống minh oan.
Rất nhanh có nha dịch chạy vào, bẩm báo nói: “Ngoài nha môn có mười mấy bách tính, liên danh cáo trạng Lưu Phú Quý và Trần huyện lệnh.”
Tri phủ đại nhân sớm đã biết hai kẻ này cấu kết tai họa không ít bách tính, đáy lòng phẫn nộ, nhưng không phẫn nộ bằng có bách tính liên danh cáo trạng như thế, giận tím mặt nói: “Truyền!”
Rất nhanh, mười mấy bách tính đi đến, đồng thời quỳ đầy đất: “Đại nhân, cầu xin đại nhân ngài làm chủ cho chúng ta a…”
Tri phủ đại nhân giơ tay ra hiệu yên lặng: “Từ từ nói.”
“Khởi bẩm đại nhân, tiểu dân Trương Hữu Dân, giao nhân Thanh Giang huyện, từng ở trong huyện mở một tiệm dầu, vì Lưu Phú Quý ở cạnh mở một tiệm vải, liền nói dầu của tiểu nhân hun vải tiệm nhà hắn, liền gọi du côn lưu manh đánh tiểu nhân què chân, đuổi khỏi huyện, còn lấy giá cực thấp chiếm đi cửa hàng.”
“Đại nhân, tiểu nhân tên Chu Thiết Trụ, nhà ở Tiểu Sơn thôn, cha ta vì không muốn bán ruộng cho Lưu Phú Quý, cha ta bị đánh đến không xuống giường được, mấy ngày sau liền thổ huyết mà đi.”
“Đại nhân, tiểu nhân tên Hà Lục, trong nhà bán đậu hủ, nương tử nhà ta vì nhìn đẹp bị Trần huyện lệnh nhìn trúng, muốn cường bạo nạp làm thiếp, nương tử ta không muốn chịu nhục, thắt cổ tự sát…”
...
Người cáo trạng nhiều không kể xiết, tri phủ đại nhân càng nghe càng giận, hắn vốn tưởng rằng chỉ là nhiều sưu cao thuế nặng hoặc là chiếm đoạt đất đai, không nghĩ đến còn có nhiều chuyện không muốn người biết như vậy, lập tức giận dữ cẩm kinh đường mộc trong tay ném về phía Trần huyện lệnh, hung hăng đập hỏng đầu lão ta.
Trần huyện lệnh nghe đến đầu đầy mồ hôi, thứ ngu dân này dám cáo trạng lão, chờ tri phủ đại nhân đi, xem lão có thu thập chúng cho đẹp hay không! Nhưng lão không nghĩ rằng, mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu lão có giữ được hay không.
Tri phủ đại nhân: “Vì sao các ngươi không đi Lĩnh Nam thành kiện lên bên trên?”
Bách tính: “Đại nhân, không phải chúng ta không muốn đi a, nhưng còn chưa ra khỏi huyện đã bị đánh về lại, còn có đi Lĩnh Nam thành cũng bị người ngăn trở về, thỉnh đại nhân làm chủ cho chúng ta, giết hai ác bá này, trả lại cho Thanh Giang huyện của chúng ta một nơi thanh tĩnh.”
“Cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta.”
“Cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta a...”
Tri phủ đại nhân: “Các vị yên tâm, bản quan tất sẽ vì các vị làm chủ!”
Dừng một chút lại nói: “Người tới a, đoạt mũ cánh chuồn trên đầu Trần Cường Sinh, giải chúng vào đại lao cho bản quan!”
“Đại nhân, oan uổng a, oan uổng a.” Trần Cường Sinh và Lưu Phú Quý không ngừng kêu oan.
Tri phủ đại nhân không phản ứng, tiếp tục phân phó nói: “Đại nhân, đối chiếu niêm phong lại hậu viện huyện nha còn có Lưu gia cho bản quan.”
Bọn thị vệ: “Dạ.”
Hôm nay không thẩm? Đáy lòng bách tính hoảng hốt: “Thanh thiên đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta a! Không thể bỏ qua bọn họ a!”
Tri phủ đại nhân: “Chư vị yên tâm, bản quan sẽ làm theo lệ, chỉ là hôm nay canh giờ đã muộn, trời đã tối, hơn nữa chứng cứ còn chưa thu thập thỏa đáng, các vị bách tính đến chỗ Chu sư gia đây tường thuật, còn có bách tính chịu oan khuất nhưng đều đến đây đăng ký.”
Lúc này bách tính mới cùng thở phào một hơi: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Tri phủ đại nhân nhìn về phía Tống Tân Đồng các nàng: “Chân tướng thế nào bản quan đã điều tra rõ, Đồng ký tửu lầu chính là bị hãm hại, bởi vậy phóng thích tại chỗ.”
“Đa tạ đại nhân.” Tống Tân Đồng vội hành lễ.