Vào đông, trời liền đứt quãng nổi lên đại tuyết.
Toàn bộ Đào Hoa thôn biến thành một mảnh trắng xóa, trở nên giống như màu cả trời đất.
Sau khi tuyết rơi, Tống Tân Đồng liền không ra ngoài nữa, hơn nữa bụng càng lúc càng lớn, cũng không được phép có sơ xuất.
Tống Tân Đồng ngồi ở trong phòng, tay ôm trà nóng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn tuyết đề trên ngói, một mảnh sạch sẽ hoàn mỹ, còn có giọt băng kết dưới mái hiên, óng ánh trong suốt, nhẵn nhụi như thủy tinh vậy, chiết xạ ánh áng hoa mỹ.
Xì xèo ----- lò bếp ngoài phòng vừa mới đổ nước vào lại đun xong, Tống Tân Đồng mang ấm nước đứng dậy đi tới cửa, dọc theo mái hiên khô ráo đi tới cạnh nồi, mở vung nồi, cầm cái muỗng rót chút nước sôi vào.
Sau khi vào đông trời lạnh, trong phòng không thiếu được ấm áp, vẫn đốt lửa, mỗi ngày nước phải đun mấy chục lần, cho nên nếu nàng không lúc nào không nhìn trong nồi.
Nếu như là Tống gia bên kia, chỉ cần đốt trong phòng thì tốt, nhưng bởi vì bên này cơ cấu phòng sớm đã làm tốt rồi, muốn chôn toàn bộ xuống, cả cái viện đều phải sửa lại, nhưng thực sự quá phiền toái, cho nên trong mùa hè chỉ tu sửa lại phòng các nàng và Lục mẫu một chút.
Lục mẫu tiết kiệm, ban ngày cũng không ở trong viện của mình, mỗi ngày đều đến trong phòng Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai ở, tiện đường chiếu cố Tống Tân Đồng.
Này không, nhìn Tống Tân Đồng vác bụng bầu, đi lại tập tễnh ở bên ngoài, Lục mẫu liền đặc biệt lo lắng, rất sợ trên đất phía trước không cẩn thận dính nước.
Lục mẫu thả xuống bình phong đang thêu trên tay, vội theo ra, thêm vài thanh củi, một lần nữa xách ấm nước vào phòng, lại đóng cửa phòng lại: “Sao không gọi ta?”
“Nương người chuyên tâm thêu, con hoạt động một chút, không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng ngồi dựa vào ghế mềm đã bố trí thật thoải mái, tiện tay cầm lên sổ sách tửu lâu ở Lĩnh Nam thành vừa mới đưa tới, tiếp tục xem, hai tháng trước buôn bán lời không ít, bởi vì heo sữa quay, gà quay, vịt quay nàng đẩy vào tửu lâu rất được hoan nghênh, trừ heo sữa quay đắt một chút, còn gà quay vịt quay không thế nào đắt.
Tửu lầu còn có cung cấp dê nướng, có điều cái này phải sớm đặt trước, các thực khách có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn qua đó, cũng có thể để cho tửu lâu bọn họ đi chọn mua, hai tháng 10 với tháng 11 này, tửu lầu liền nhận không ít dê nướng riêng, đều là khách hàng lớn không thiếu tiền.
Giang Minh Chiêu còn mang theo các bằng hữu đi qua nướng mấy lần, dê nướng khẩu vị vô cùng tốt để các bằng hữu của hắn cũng thường xuyên qua đó chiếu cố sinh ý.
Mặc dù không sánh bằng những đại tửu lâu như Trạng Nguyên lâu kia, nhưng trong tửu lâu bậc trung đã xem như số một số hai, rất nhiều người đỏ mắt tửu lâu bọn họ, nhưng ngại do Giang Minh Chiêu che chở, không ai dám đi gây chuyện thị phi.
Cho nên chỉ cần hai tháng trước, mỗi tháng liền không sai biệt lắm có năm sáu ngàn lượng vào sổ, đương nhiên, trừ đi giá thành khác cùng với thu thuế ra, dự đoán có thể có bốn năm ngàn lượng, hiện tại ngân phiếu cũng đưa tới.
Hiện tại đã mùng mười tháng chạp, tửu lầu tối đa làm tới 26 tháng chạp nên nghỉ, phải đợi tới mùng tám năm sau mới khai trương một lần nữa, xem như là một luật lệ đi.
Hiện tại Tống Tân Đồng lấy sổ sách nhìn một cái, nếu như không có vấn đề liền đưa chưởng quỹ an bài phát tiền tiêu vặt hàng tháng với tiền thưởng.
Lục mẫu thấy nàng vẫn đang tính sổ, khoa tay múa chân hỏi: “Con có cần xem giúp không?”
“Không cần nương, chưởng quỹ đều viết xong, con liền tùy tiện nhìn xem, nghĩ đến bọn họ cũng sẽ không lừa gạt.” Tống Tân Đồng đối với mờ ám trong đó vẫn có thể nhìn ra được đại khái: “Không có vấn đề lớn liền lười quản.”
Giống như chọn mua rau thịt gì gì đó nhất định sẽ có chút mờ ám, chỉ cần không quá phận Tống Tân Đồng cũng lười tính toán, chỉ cần di động trong phạm vi cho phép, nàng cũng sẽ không tính toán.
Lục mẫu cười nói: “Điều này cũng đúng.”
“20 tháng chạp, Giang công tử bọn họ còn có thể đến vận một nhóm miến cuối cùng, sau sẽ không qua đây nữa, nương người nói xưởng đến lúc đó liền đình công? Hay là chờ đến 25 tháng chạp lại đình công?”
Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Khi đó liền ngừng đi, cũng bận rộn hơn nửa năm, nên nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy nghe nương.” Tống Tân Đồng cầm tiền thưởng cùng tiền tháng tháng chạp Tạ Nghĩa viết tính toán một chút: “Nếu không sau khi đình công lại mời mọi người ăn cho ngon một bữa?”
Tửu lầu bên kia đều là cuối năm sẽ cùng nhau ăn một bữa ngon, có chút tương tự với loại tiệc cuối năm của công ty kiếp trước, tổng kết quá khứ, triển vọng tương lai.
“Có thể.” Lục mẫu cười dịu dàng, khoa tay múa chân nói: “Thế nhưng chuồng thỏ sau núi bên kia không rời được người, có muốn để bọn họ về nhà qua năm không?”
“Con còn phải hỏi bọn họ.” Tống Tân Đồng nhớ Thôi Nhị bọn họ mặc dù ký thân khế, nhưng nhà cũ còn có mấy huynh đệ cùng mẹ già làm ruộng, trước đây ngày lễ ngày tết cũng sẽ đoàn tụ: “Nếu như phải đi về ta liền thỉnh người trong thôn giúp đỡ một chút, nếu như không về,bọn họ cũng có thể để người trong nhà cùng qua đây qua năm.”
Lục mẫu gật đầu: “Lúc trước vì sao không hỏi tình huống trong nhà bọn họ đâu?”
“Trái lại là sơ sót của con, con vốn không nghĩ tầng này.” Tống Tân Đồng ngượng ngùng nói: “Chậm chút nữa con qua hỏi một chút.”
Lục mẫu gật gật đầu, tiếp tục thêu bình phong.
Tấm bình phong này đứt quãng đã thêu hơn nửa năm thời gian, còn mới thêu phân nửa, lại kéo dài xuống, thu năm sau có thể thêu xong đã không tồi rồi.
Mấy năm trước, Lục gia đều dựa vào tú nghệ* xuất sắc của Lục mẫu sống qua, nếu không cũng không cách nào xây được cái viện lớn như thế.
*: Tú ở đây là thêu, tú nghệ là tài thêu thùa.
Tống Tân Đồng xem sổ sách một hồi, cảm thấy mắt có hơi căng, xoa xoa mắt, giương mắt liếc nhìn bên ngoài hoa tuyết lại bay lên, rơi trên khung cửa sổ, dính nhiệt khí thoáng cái liền hóa thành nước, biến mất không thấy.
Có hơi gió.Tống Tân Đồng đóng cửa sổ, trong phòng vẫn sáng sủa như trước, nàng đi tới bên đầu giường, đem quần lót trẻ con mặc đặt trên giường đều gấp tốt, bỏ vào ngăn tủ mới làm bên cạnh, bên trong tất cả đều là quần áo trẻ con, đều giặt sạch sẽ, chỉ chờ chủ nhân của chúng ra mặc.
Tống Tân Đồng ưỡn cái bụng bầu đi về ghế tựa bên cạnh, thở dài một hơi: “Nương, sao nó còn chưa ra a, đại phu nói là chừng mùng mười?”
Lục mẫu cười khoa tay múa chân nói: “Gấp cái gì đâu? Còn chưa tới lúc, đại phu nói là trong tháng chạp, có thể là nửa tháng đầu, cũng có lẽ là nửa tháng sau, đừng hoảng hốt.”
“Con chính là hoảng hốt a.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, khẽ oán trách: “Lại không ra cảm giác sắp lăn lộn điên rồi, buổi tối cứ ngủ không ngon, còn chuột rút, sinh sớm một chút cũng không cần vất vả như vậy.”
“Trái phải chẳng qua non nửa tháng, đừng sợ.” Lục mẫu trấn an nàng: “Đói bụng sao? Trong phòng bếp hầm canh thịt dê, hiện tại hẳn là có thể uống, nương bưng một chút qua đây cho con.”
Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, hình như đích thực là đói bụng.“Vậy cảm ơn nương.”
Lục mẫu ra khỏi phòng, giẫm tuyết đọng hơi mỏng ra viện, đi về phía trước, vừa mới đi vài bước liền nhìn thấy Lục Vân Khai từ bên ngoài đi đến.
“Nương, sao đứng ở bên ngoài? Gió lại nổi lên, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Lục Vân Khai lo lắng đỡ Lục mẫu đi vào phòng.
Lục mẫu đứng ở nơi khô ráo, cau mày khoa tay múa chân hỏi: “Con nhưng nói với Tân Đồng cái gì, mấy ngày nay nàng hình như có chút nôn nóng.”
“Mấy ngày nay nàng vẫn chưa từng ngủ ngon.” Lục Vân Khai thở dài một hơi: “Có lẽ là có chút sợ.”
“Vậy con trấn an nàng nhiều chút, đừng có vì con là nam tử, là người đọc sách, sẽ không săn sóc thê tử, biết không?” Lục mẫu vẻ mặt yêu thương khoa tay múa chân: “Trong nồi ta hầm canh thịt dê, đang muốn đưa đi cho Tân Đồng, con cũng tới uống một chén, thê thể cũng sẽ không lạnh.”
“Không cần, nương người uống nhiều một chút, con ở trong phòng học không lạnh.” Trong phòng cũng sắp xếp làm ấm, phòng bếp bên ngoài đun nước, nhiệt khí liền theo thông đạo tiến vào phòng học, ấm áp dễ chịu.
Lục Vân Khai nói liền đi về phía thư phòng: “Con đi lấy sách, còn phải đi về giảng bài cho bọn hắn.”
“Tốt, cẩn thận trơn.”