Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền tới mùng 10 tháng 3.
Cử tử tham gia thi Hội lần này có ngàn người, sau khi trải qua gần một tháng chấm bài thi, so nhau xong, cuối cùng vào ngày mùng 10 tháng 3 này dán bảng danh sách.
Chỗ xem bảng ở ngay ngoài trường thi, trên mặt tường to như vậy dán đầy hoàng bảng, trên một bảng có tên 20 người, dán đủ chừng hai mươi tờ thông báo.
Hôm nay vì cử tử tham gia thi Hội rất nhiều, cho nên người trúng tuyển cũng nhiều hơn năm rồi không ít, năm rồi là chừng hơn hai trăm người, năm nay chừng 390 người.
Nhưng mấy nghìn người chỉ chọn gần 400 người, cạnh tranh vô cùng lớn.
Người xem bảng đặc biệt nhiều, Lục Vân Khai và Giang Minh Chiêu đứng ngoài vòng vây, căn bản không chen vào được, chỉ có thể phái gã sai vặt chen về phía trước.
Lục Vân Khai nhìn chỗ dán bảng danh sách, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ to, Đại Chu xuân năm Bảo Phong thứ 15, thi Hội tháng hai, lại nhỏ hơn liền không nhìn thấy.
Mọi người xem qua từng bảng danh sách một, tìm kiếm tên của mình, phía sau tên còn có quê quán, như vậy mới không có người nhận sai.
Rất nhanh, liền có người cao giọng nói: “A… Ta đỗ, ta đỗ…”
Có người nhìn từ đầu tới đuôi, không tìm được tên của mình, thất thanh đau khổ lên.
Lục Vân Khai nhìn chỗ dán bảng danh sách, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ to, Đại Chu xuân năm Bảo Phong thứ 15, thi Hội tháng hai, lại nhỏ hơn liền không nhìn thấy.
Mọi người xem qua từng bảng danh sách một, tìm kiếm tên của mình, phía sau tên còn có quê quán, như vậy mới không có người nhận sai.
Rất nhanh, liền có người cao giọng nói: “A… Ta đỗ, ta đỗ…”
Có người nhìn từ đầu tới đuôi, không tìm được tên của mình, thất thanh đau khổ lên.
“Thực sự.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đại phu nói chừng một tháng rưỡi.”
“Thật sự là quá tốt.” Lục Vân Khai cũng không để ý có người ngoài ở đây, thoáng cái bế lấy Tống Tân Đồng, “Thật là tin tốt, ta thật vui vẻ.”
“Ai, chàng đừng lắc ta, mau thả ta xuống.” Mặt Tống Tân Đồng trướng đến đỏ bừng, đấm ngực Lục Vân Khai, nhỏ giọng nói: “Giang công tử còn ở đây.”
Giang Minh Chiêu ha ha ha cười to lên: “Đây thật là song hỷ lâm môn, đệ muội không cần xen vào ta, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục, ta đi trước.”
Chờ Giang Minh Chiêu đi rồi, Lục Vân Khai ôm Tống Tân Đồng vào trong phòng ngồi, lại lấy thảm mỏng đắp trên bụng dưới của nàng, “Gió xuân se lạnh, đừng để lạnh.”
Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Lục Vân Khai, ha ha ha nở nụ cười, “Lại không phải lần đầu tiên làm cha, sao còn ngờ nghệch thế?”
“Cao hứng, vui vẻ.” Lục Vân Khai chấp nhất tay Tống Tân Đồng, “Ta viết thư cho nương, để nương đến kinh thành, để bà…”
“Đừng nóng vội, chờ chàng thi Đình rồi lại viết thư, nếu chúng ta phải đi chỗ khác làm quan, đến lúc đó có thể về quê đón nương bọn họ cùng đi a.” Tống Tân Đồng vội khuyên hắn: “Nếu không nương đang ở nửa đường lại đổi lộ tuyến, rất phiền phức.”
“Nàng phải tin tưởng vi phu, có thể đỗ Hội Nguyên cũng có thể đỗ Trạng Nguyên.” Lục Vân Khai có tự tin này.
“Ta trái lại thích chàng đỗ Thám Hoa, ta nghe nói Thám Hoa đều là đẹp mắt nhất.” Tống Tân Đồng cảm thấy trượng phu của nàng là người đẹp mắt nhất toàn thế giới.
“Thế thì hơn nửa là không tới phiên ta, mặt ta có tổn hại, chỉ có thể rơi vào những vị trí khác.” Kỳ thực Lục Vân Khai rất lo lắng, thi Đình nhưng là phải gặp người, nếu như nhìn thấy dung mạo của hắn, ném hắn vào Tam giáp Đồng tiến sĩ cũng có khả năng.
“Vậy không sao, trong lòng ta chàng là đẹp mắt nhất.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, “Ta hi vọng đứa nhỏ trong bụng đẹp như chàng.”
Nhắc tới đứa nhỏ, sắc mặt Lục Vân Khai lại nhu hòa mấy phần, “Sáng sớm đã thấy khẩu vị nàng không tốt, ta còn tưởng rằng là bị bệnh, không nghĩ đến…”
“Ừ, có chút muốn nôn.” Tống Tân Đồng nói: “Đứa bé này hẳn là sẽ rất lăn lộn, lúc này mới vừa một tháng liền có phản ứng, không giống Noãn Noãn, từ lúc mang thai đến khi sinh ra con bé cũng lăn lộn ta nhiều bao nhiêu.”
“Noãn Noãn là một đứa lanh lợi hiểu chuyện.” Bàn tay to của Lục Vân Khai nhẹ nhàng che phủ trên bụng dưới bằng phẳng của nàng, “Là cái lần trước khi thi Hội đó?”
Tống Tân Đồng tính ngày một chút, hẳn là vậy.
Nhưng nghĩ đến ngày một chút, lập tức giận liếc hắn một cái, thi Hội cũng còn không làm… Thực sự là quá…
“Xấu hổ cái gì? Đây không phải là nhân luân thường tình* sao?” Lục Vân Khai nhưng thật ra không thèm để ý, chỉ nhớ rõ hôm ấy hắn quấn nàng rất chặt, khi nghỉ ngơi cách một ngày rồi đi thi Hội.
*: Ý chỉ việc thường của con người.
Tống Tân Đồng cảm thấy Lục Vân Khai sớm đã biến thành lão tài xế, nói cái gì cũng đều há mồm là tới, như thực hiện được mà cười, nói: “Tướng công, hiện tại mới một tháng, chàng lại phải nhịn tám chín tháng.”
“……” Lục Vân Khai híp mắt lại, tại sao lại quên mất vụ này.
Dừng một chút, lại chắp lấy tay Tống Tân Đồng, “Sau này liền làm phiền tay của phu nhân.”