Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 359: Xa cách một trăm năm mươi năm gặp lại (2)

Chương 359: Xa cách một trăm năm mươi năm gặp lại (2)
Trong khách sạn Huyện Thành Quan Châu.
Huệ Thế mang tâm tình vô cùng kích động gặp được Thôi Hằng, hắn một mực cung kính hành lễ nói " Huệ Thế ra mắt Tiên Tôn."
Tống Trung ở bên cạnh hắn cũng vội vàng hành lễ theo.
"Không cần đa lễ. " Thôi Hằng khoát tay một cái, lộ vẻ nhìn một chút Đường Hoài Nghĩa cùng Tống Trung bên cạnh, nói với Huệ Thế "Việc ngươi làm hơn hai tháng nay, ta cũng nghe hai người bọn họ nói qua, làm rất không tồi."
"Thuộc hạ đều là tuân theo nhiệm vụ Tiên Tôn ngài bố trí mà làm. " Huệ Thế lấy xuống lễ vật trên lưng mình, từ bên trong lấy ra từng quyển sách, dâng tặng cho Thôi Hằng " Tiên Tôn, những thứ này chính là một ít tình huống thực tế đệ tử dò xét đến ở Quận Thành Lâm Giang "
"Rất tốt. " Thôi Hằng đối với Huệ Thế hết sức hài lòng, sau khi đem các loại sách vở nhận lấy, thu vào trong tay áo, bỗng nhiên như là lòng có cảm giác, nhìn một chút bên ngoài, khẽ cười nói "Các ngươi thấy vị Bùi Thiên Nhân của nhà họ Bùi thế nào ?"
Bùi Thiên Nhân?
Huệ Thế nghe vậy sững sờ, sau khi hơi nghĩ ngợi nói: "Thuộc hạ cũng chưa gặp qua vị Bùi Thiên Nhân này, nhưng mà thông qua giao lưu cùng một số người trong Bùi gia cùng với một số người trong Quận Thành Lâm Giang, có thể biết vị Bùi Thiên Nhân này danh vọng cực cao.
"Trong một ít tình huống thuộc hạ tra được cũng tỏ rõ, vị Bùi Thiên Nhân này mặc dù chỉ là Thiên Nhân, nhưng lại có thực lực có thể so với Phật Đà, là là một trong những cường giả mạnh nhất thời này.
"Theo sinh hoạt của bách tính trong Quận Thành Lâm Giang đến xem, hắn chắc không phải là một người sẽ chèn ép trăm họ, làm mưa làm gió, nói tóm lại, thuộc hạ cảm thấy người này hẳn không xấu."
"Không xấu là đủ rồi. " Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về phía Đường Hoài Nghĩa cùng Tống Trung, mỉm cười nói: "Hai vị cảm thấy thế nào?"
"Ta?"
"Chúng ta?"
Đường Hoài Nghĩa cùng Tống Trung nghe vậy trố mắt nhìn nhau, ngay sau đó đều có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái.
"Tiên Tôn, chúng ta chỉ là Nhân Tiên, hiểu biết về Bùi Thiên Nhân giới hạn trong tin đồn, mà một ít lời đồn này phần lớn đều là Tiên Môn tung ra. " Đường Hoài Nghĩa cười khổ nói "Ở trong miêu tả của người trong Tiên Môn, Bùi Thiên Nhân tàn nhẫn thích giết chóc, mỗi ngày đều muốn ăn trẻ nít, thật là không phải là người."
"Ta cũng nghe nói giống vậy. " Tống Trung đầu tiên là gật đầu phụ họa, sau đó lại cường điệu nói "Người trong Tiên Môn ích kỷ lại vô sỉ, nhất định khi đó vì bôi nhọ Bùi Thiên Nhân, tung tin nhảm khắp nơi."
"Các ngươi chờ lát nữa liền có thể gặp hắn một chút. " Thôi Hằng mỉm cười nói.
"Hả?"
"Cái gì?"
"Gặp Bùi Thiên Nhân? !"
Ba người nghe vậy đều ngẩn ra.
...
Bùi Thanh Thư lúc này đã vào thành.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với vị đại năng hư hư thực thực thuộc cảnh giới đệ ngũ kia.
Hắn từng bước từng bước hướng tòa khách sạn kia đi tới.
Đi qua con đường này, đi ngang qua cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh nơi này, trong lòng Bùi Thanh Thư cảm khái rất nhiều.
Cũng không biết chính mình năm sau còn có thể thấy quang cảnh như vậy hay không.
Vào giờ phút này, trong lòng vị Thiên Nhân danh chấn Hoàn Vũ này hết sức phức tạp, bước chân không tự chủ được chậm hơn rất nhiều.
Khi càng ngày càng đến gần tòa khách sạn kia, hắn liền cảm giác sự cảm khái trong lòng mình càng nặng, thậm chí cảm giác trong tâm linh của mình bắt đầu tràn ra các loại ký ức về quá khứ.
Khi còn bé tư chất cao tuyệt, muôn người chú ý, ý chí hăng hái, sau đó hai chân chịu khổ bị phế, rồi bị người oán giận, đối xử lạnh nhạt, cùng với lạc vào Tiên Cảnh, lấy được tiên dược Tiên Tôn ban thưởng, lần nữa khôi phục sức khỏe, cũng lấy được một quyển bảo điển thần công, thay đổi vận mệnh.
Tiếp nữa chính là các loại việc trải qua sau khi thành tựu Thiên Nhân.
Còn có chút việc nỗ lực làm cùng Lý Minh Quỳnh để tìm Tiên Tôn.
Từng chuyện một, từng cảnh tượng hình ảnh nhao nhao hiện lên trước mắt của hắn.
Điều này làm cho biểu tình trên mặt hắn trở nên hết sức phức tạp.
Trong lòng Bùi Thanh Thư không nhịn được thầm nói: "Chẳng lẽ đây là bản năng của ta đang quấy phá, theo bản năng cho rằng ta lần này chắc chắn phải chết, đây là sớm báo động cho ta rồi hả?"
Mặc dù hắn đã làm xong chuẩn bị liều chết, nhưng khi sắp gặp một vị nhân vật mạnh mẽ như vậy, vẫn là khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Có điều, hắn dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn.
Sau khi hít sâu một hơi, Bùi Thanh Thư điều chỉnh tâm trạng, đi vào khách sạn này.
"Các hạ là? " Trương Sấu Minh ngăn cản hắn.
"Để cho hắn vào đi. " Thanh âm Thôi Hằng từ trên lầu truyền tới.
"... " Bùi Thanh Thư nghe được thanh âm này tức thì cứng đờ.
Trái tim vốn đang có chút thấp thỏm nhất thời hồi hộp lên, biểu tình trên mặt trở nên vừa mừng vừa sợ, càng nhiều hơn chính là khó tin.
"Xin mời. " Trương Sấu Minh nhường đường, không có chú ý tới trạng thái khác thường của Bùi Thanh Thư.
"Đa, đa tạ. " Bùi Thanh Thư sau khi mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình lại có chút phát run, sau đó hắn từng bước từng bước đi lên thang lầu, đi tới trước cửa phòng chỗ Thôi Hằng ở "Tiền bối..."
Ầm!
Vừa lúc đó, hai cánh cửa gian phòng tự động mở ra, Thôi Hằng đang ngồi ở bên trong nhìn Bùi Thanh Thư, khẽ cười nói: "Hơn một trăm năm không thấy, ngươi liền đã gọi ta là tiền bối?"
"Tiên, Tiên Tôn! " Bùi Thanh Thư xưng hô như thường, quỳ trên đất, ký ức phủ đầy bụi ở trong đầu một trăm năm mươi năm qua bỗng nhiên toàn bộ đều trào dâng lên.
"Đệ tử Bùi Thanh Thư, ra mắt Tiên Tôn!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất