Chương 60: Công đức viên mãn, bạch nhật phi thăng?
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Trong phòng huyện thừa Lục Tranh Minh.
"Ầm! " Triệu Quảng vỗ mạnh vào trên bàn, xem phong thơ trong tay, giận không kềm được "Cái tên Hoàng Thế Thiện này thật là to gan, lại còn nói muốn Huyền tôn đi thỉnh an hắn!"
"Một tên tài chủ vườn, tự tìm đường chết mà thôi, cần gì phải nổi giận với người chết? " Lục Tranh Minh chính là thần sắc không thay đổi, đem phong thơ kia lấy đến trong tay nhìn một chút "Huyền tôn đã quyết định muốn tiêu diệt Hoàng gia, Hoàng Thế Thiện đã là chắc chắn phải chết."
"Hừ! Để xem hắn có thể phách lối đến khi nào! " Triệu Quảng sắc mặt như cũ vô cùng âm trầm, sau đó nhìn về phía Lục Tranh Minh "Lục gia, Huyền tôn nói phải làm sao tiêu diệt Hoàng gia chưa?"
"Còn không có. " Lục Tranh Minh khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói "Bất quá, Huyền tôn võ công siêu phàm nhập thánh, chỉ là tiêu diệt một cái Hoàng gia dễ như trở bàn tay, chúng ta căn bản cũng không cần lo lắng thất bại."
"Lục gia, thật ra thì ta có chút hiếu kỳ, đại nhân vật như huyền tôn, tại sao lại muốn tới làm huyện lệnh cho huyện Cự Hà nho nhỏ này? " Triệu Quảng nghi ngờ nói.
Trong lòng hắn Thôi Hằng chính là một vị tiên nhân, hẳn là tồn tại như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi.
Chỉ là Huyện lệnh huyện Cự Hà, căn bản là không xứng với tiên nhân như Thôi Hằng.
"Ta cũng không biết. " Lục Tranh Minh đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó cười nói "Nhưng ta có một cái suy đoán."
"Ngài suy đoán gì? " Triệu Quảng tò mò truy hỏi.
"Ngươi nhưng mà từng nghe qua truyền thuyết công đức viên mãn, bạch nhật phi thăng chưa? " Lục Tranh Minh cười hắc hắc nói.
"Tiên sinh kể chuyện cổ tích có nói qua, một ít chuyện thần thoại cũng viết qua. " Triệu Quảng gật đầu một cái, ngạc nhiên nói " Lục gia, ý của ngươi là nói?"
"Không sai! " Lục Tranh Minh trịnh trọng gật đầu nói "Ta đã thấy huyền tôn ra tay, võ công của hắn đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của ta, ngay cả là tuyệt đỉnh giang hồ luyện đến Nội Cảnh cùng huyền tôn so sánh chỉ sợ cũng chỉ là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới.
"Luyện võ luyện đến cái tình cảnh này, tuyệt đối có thể nói là luyện thành tiên, tiếp theo nhất định là muốn truy cầu phi thăng, mà theo truyền thuyết phi thăng liền cần góp nhặt công đức, huyền tôn lần này tới huyện Cự Hà, hơn phân nửa chính là vì góp nhặt công đức!"
"Nghĩ như vậy, đúng vậy, quả thật hẳn là như vậy. " Triệu Quảng nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay nói "Cho nên huyền tôn mới có thể trước hết muốn diệt trừ Hoàng gia, đây là chuyện đại thiện, khẳng định có công đức lớn."
"Không chỉ cái này, thật ra thì còn có cái khác. " Lục Tranh Minh khoát tay cười nói "Tặc binh của Yến Vương sắp tấn công huyện Cự Hà, có câu nói là nơi phỉ đi qua như lược mỏng, nơi binh qua như bề, giặc binh vừa qua, bách tính huyện Cự Hà chưa chắc có thể còn sống sót ba thành, nếu huyền tôn có thể cứu huyện Cự Hà, nhất định sẽ có rất nhiều công đức!"
"Bề " chính là răng cái lược, là công cụ người cổ đại dùng để làm sạch da đầu hoặc là con rận.
Cái gọi là phỉ đi qua như lược mỏng , binh qua như bề chính là chỉ thời cổ đại hành quân bình thường đều là dùng cướp bóc trăm họ để tiến hành tiếp tế, bất luận là phỉ hay là binh, đại quân đi qua, mười phòng mất chín đều là chuyện thường xảy ra.
"Chúng ta lại là đang giúp một vị tiên nhân phi thăng sao? ! " Con mắt to của Triệu Quảng phát sáng, cả người đều trở nên hưng phấn "Triệu Quảng ta tất vì huyền tôn vào nơi dầu sôi lửa bỏng, không chối từ!"
"Đại sự kinh thiên động địa như vậy, bộ xương già này của ta cũng có thể tham dự vào, quả thật là chuyện may mắn trong đời a! " Lục Tranh Minh cũng không nhịn được cười lên ha hả.
Căn phòng chỗ Thôi Hằng ở, cách phòng của Triệu Quảng cùng Lục Tranh Minh không xa.
Lấy cảnh giới tu vi của hắn, ngũ giác bén nhạy biết bao, dĩ nhiên chuyện hai người này nói hắn đều nghe vào tai.
Suy đoán ngươi một câu ta một lời của hai người này, quả thực để cho hắn cảm thấy dở khóc dở cười.
"Bạch nhật phi thăng còn được đi, ta cách Độ Kiếp cũng còn kém một trăm lẻ tám ngàn dặm đây. " Thôi Hằng nở nụ cười.
Ngay sau đó, hắn giơ tay nhẹ nhàng vồ một cái, liền từ hư không hút tới hai đạo hào quang màu đỏ rất nhỏ chỉ có hắn có thể thấy, đem sáp nhập vào trong Kim Đan ôn dưỡng linh tính.
Đây là tâm tình vui sướng của Triệu Quảng cùng Lục Tranh Minh.
"Sau khi tiêu diệt Hoàng gia, phân chia ruộng đất thêm cho dân chúng, nếu như vậy, hẳn sẽ có không ít tâm tình vui mừng."
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Hòa thượng Huệ Thế tạm ngừng nhiệm vụ chép võ công Liên Hoa Tự,
Lại hóa trang làm đầu lĩnh nha dịch, mang theo hơn hai mươi tên nha dịch, cùng huyện thừa Lục Tranh Minh, chủ bộ Triệu Quảng, đi tới đại trạch Hoàng gia.