Chương 82: Không cho đổi ý
"Thiên Tai khi trước, rốt cuộc làm sao mà có? !"
Vương Thuận cắn răng nghiến lợi nhìn Thôi Hằng.
Trận chiến này hắn chẳng biết tại sao lại thua, thua đến đần độn, u mê, căn bản cũng không biết vì sao lại gặp phải loại thiên tai không hợp lẽ thường như vậy.
Rõ ràng là bầu trời đang trong trẻo, lại bỗng nhiên trở nên giống như là có sông lớn trút xuống vậy.
Thật là chưa bao giờ nghe.
"Lớn mật, ngươi lại dám bất kính với Huyền Tôn! " Lục Tranh Minh nghiêm nghị quát lên.
"Ha ha, muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được! " Vương Thuận lại là một bộ dạng khó chơi, cười lạnh nói "Lần này lão Vương ta nhận thua!"
Mặc dù thái độ ngoài mặt cứng rắn như thế, nhưng kỳ thật hắn cũng không cảm thấy Thôi Hằng sẽ giết chính mình.
Thân là An Bắc tướng quân của Đại Yến, em cùng mẹ khác cha của Yến Vương, Vương Thuận rất rõ ràng bản thân trong giao chiến giữa hai phe có giá trị trọng yếu bực nào.
Mà cái giá trị này chỉ khi chính mình còn sống mới tồn tại.
Nếu mình chết vậy liền hết.
"Vậy thì đem Vương Sương Chế dẫn xuống đi. " Thôi Hằng như cười mà không cười nói "Trực tiếp đưa đi nơi hành quyết thành Nam, đem hắn trói trên cột pháp trường, buổi trưa ngày mai, chém đầu thị chúng."
Phía Nam huyện Cự Hà, chính là địa phương dùng để an trí dân chạy nạn Huyện Đại Xương, Vương Thuận một khi bị trói lại bên kia, sẽ phải chịu đến cái gì có thể tưởng tượng được.
Có thể sống đến ngày mai hay không đều không nhất định.
Đương nhiên, làm người ta bất ngờ nhất vẫn là Thôi Hằng lại hạ lệnh xử trảm Vương Thuận.
Đây chính là em ruột Yến Vương!
Vô luận là dùng để làm tiền đặt cược với Yến Vương, hoặc là báo lên Quận Trưởng thậm chí là triều đình, đều có thể đạt được thù lao cực kỳ phong phú.
Bất quá, loại nghi ngờ này cũng chỉ dừng lại chốc lát trong đầu mỗi người, bọn họ rất nhanh liền nghĩ đến một màn Thôi Hằng tạt nước thành mưa trên tường thành kia.
Đối với vị tiên nhân này mà nói, phong thưởng của Quận Trưởng, triều đình lại là thứ gì?
Nhưng mà Vương Thuận lại cũng không biết Thiên Tai kinh khủng mình gặp phải là Thôi Hằng làm ra, sau khi hắn nghe được mệnh lệnh của Thôi Hằng, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
"Ngươi, ngươi thật muốn giết ta? " Vương Thuận không thể tin nhìn về phía Thôi Hằng.
"Không phải các hạ nói muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được sao? " Thôi Hằng cười híp mắt nói "Bây giờ cũng không cho đổi ý a, mang xuống!"
"Không, ngươi không thể, tuyệt đối không thể... " Vương Thuận rốt cuộc luống cuống.
Nhất là khi bị hai tên nha dịch nhấc lên kéo ra bên ngoài, càng là trực tiếp hoảng sợ kêu lên "Ngươi không thể giết ta! Ta là em ruột Yến Vương! Ta là em trai ruột của hắn!"
Cũng không có người đếm xỉa đến hắn.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người trong huyện Cự Hà, đối với bất cứ mệnh lệnh gì của Thôi Hằng đều sẽ không có bất kỳ dị nghị gì.
Ai sẽ đi nghi ngờ một vị thần tiên có thể hô phong hoán vũ?
Mà đối với bản thân Thôi Hằng tới nói, ngay trước mọi người đánh tan đại quân Yến Vương, khiến cho tất cả mọi người trong huyện Cự Hà bộc phát tâm tình mãnh liệt, cái này cũng đã đủ rồi.
Vương Thuận sống hay chết căn bản là không quan trọng.
Dù sao, hắn cũng không cần từ chỗ Vương Thuận moi ra tin tức địch quân gì.
Bởi vì cái này cũng không có ý nghĩa gì.
Từ năng lực của năm chục ngàn quân tốt kia đến xem, ngay cả là ba mươi vạn đại quân còn dư lại của Yến Vương tới công thành.
Cũng bất quá là phải giội nhiều hơn một chút nước thôi.
Nếu Vương Thuận muốn chết, liền thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Bởi vì Vương Thuận giãy giụa rất là kịch liệt, nha dịch trong đại sảnh đều đi theo.
Chờ đến sau khi Vương Thuận bị mang đi, nơi này ngoại trừ Thôi Hằng ra, cũng chỉ còn lại có hai người Lục Tranh Minh cùng hòa thượng Huệ Thế.
"Huyền Tôn, hơn mười ngàn tù binh nên xử lý như thế nào? " Lục Tranh Minh thấp giọng dò hỏi.
Dưới tình huống bình thường, tù binh hoặc là giết, hoặc là ném đi làm khổ sai, hoặc là sau khi trải qua tẩy não cải tạo liền thu nạp và sắp xếp vào quân đội phe mình.
Mấy loại lựa chọn này ngoại trừ loại thứ nhất, những loại khác dường như cũng không dùng được.
Huyện Cự Hà không có nhu cầu làm việc khổ sai, cũng không thể thu nạp và tổ chức quân đội tù binh —— quân lính trong huyện tổng cộng còn chưa tới ba trăm người đây.
Lại cũng không thể nuôi không.
Dù sao lương thực cũng không phải vô căn cứ biến ra...
Ừm, coi như thật là vô căn cứ biến ra, cũng không thể cứ lãng phí như vậy a.
"Bách tính lúc trước chủ động đứng ra thủ thành, ta để cho quân tốt đều ghi xuống, tư liệu ở chỗ Triệu Quảng. " Thôi Hằng đáp một nẻo, mỉm cười nói "Những người dân này tổng cộng có hơn năm ngàn người."
"Huyền tôn có ý tứ là? " Lục Tranh Minh không biết.
"Tiếp đó, ta sẽ để cho Triệu Quảng đi hỏi ý kiến hơn năm ngàn người này, xem trong bọn hắn có bao nhiêu người chuyển thành chính binh, ta dự định xây dựng quân đội cho huyện Cự Hà mình. " Thôi Hằng mỉm cười nói "Có đội ngũ chính binh, tù binh dĩ nhiên là có tác dụng."
"Huyền tôn phải rời đi nơi này sao? " Lục Tranh Minh bén nhạy phát giác trong lời nói của Thôi Hằng có ẩn ý.
"Huyền tôn? " Hòa thượng Huệ Thế cũng vội vàng mở miệng, cung kính hành lễ "Tiểu tăng nguyện thề chết theo bên cạnh huyền tôn!"
"Tại hạ cũng giống vậy! " Lục Tranh Minh càng là trực tiếp quỳ mọp.
"Đứng lên đi. " Thôi Hằng cười một tiếng, pháp lực khẽ động, để cho hai người đứng lên "Dù sao vẫn phải rời đi, dù sao vẫn phải lưu lại cho nơi này một ít lực lượng có thể tự vệ.
"Bất quá, các ngươi cũng không cần vội nóng lòng, ta nếu như phải rời khỏi cũng không phải bây giờ, có muốn đi theo bên ta hay không, đến lúc đó bàn lại cũng không muộn."