Chương 28: Ưu việt Phương Huyền, không cần tìm rồi!
Lời vừa nói ra, bốn phía kinh ngạc!
Cái này thanh niên nhân tộc, xuất thân thấp kém, mà giọng điệu lại không hề nhỏ.
Kim Huyễn kia, chính là cường giả trẻ tuổi thuộc Hoàng Kim Cổ Thú nhất mạch, huyết mạch cực kỳ tinh thuần.
Cho dù phóng tầm mắt khắp cả phiến Di Hoang đại địa, cũng đếm được trên đầu ngón tay những cường giả như vậy!
Vậy mà thanh niên nhân tộc kia, trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại chỉ thẳng mặt gọi tên hắn, hỏi chiếc sừng trị giá bao nhiêu nguyên.
Thật là cuồng vọng!
"Tấm tắc, xem ra, có một hồi trò hay để xem đây."
Phì Di quay đầu nhìn, thú đồng lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Mà giờ khắc này, Kim Huyễn càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm đáng sợ, toát ra sát cơ lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ!
"Ách. . . . ."
"Sừng của Hoàng Kim Cổ Thú nhất tộc, là nguồn gốc của bảo thuật phù văn."
"Có thể trị giá năm mươi cân nguyên!"
Đệ tử Thiên Tinh thương hội có chút kinh ngạc trước sự quả quyết của Phương Huyền, nhưng vẫn cười nói ra miệng.
Hoàng Kim Cổ Thú nhất tộc tuy cường đại, nhưng so với thế lực sau lưng hắn, lại chẳng khác nào bùn đất.
Đương nhiên, hắn sẽ không sợ đắc tội ai.
"Tốt!"
Phương Huyền khẽ quát một tiếng, một cỗ khí thế kinh khủng đột nhiên bạo phát từ trong cơ thể hắn.
Một bước chân bước ra, mặt đất nứt toác, vươn một bàn tay lớn chộp thẳng về phía Kim Huyễn!
"Muốn chết!"
Kim Huyễn giận không kềm được, lửa giận trong lòng giờ khắc này hoàn toàn bùng cháy.
Toàn thân hắn ánh vàng rực rỡ, giống như một tôn Thần Chỉ giáng thế, lao thẳng về phía Phương Huyền mà tấn công!
"Ầm ầm —— "
Song quyền va chạm, âm thanh như sấm rền, lại tựa như trời long đất lở, chấn cho những sinh linh chung quanh ù tai.
Khí huyết chi lực của hai người đều cực kỳ cường đại, không phải hạng người tầm thường!
Trong cơ thể Phương Huyền, Khổ Hải cuồn cuộn, thần lực sôi trào, gần hai triệu hạt vi mô Cự Tượng đồng thời nổ tung, khí huyết cuộn trào mãnh liệt.
Bàn tay lớn như ma bàn liên tiếp giáng xuống, như muốn nhấn chìm cả phiến đại địa này!
"Ầm ầm —— "
"Ầm ầm —— "
Kim Huyễn gắng gượng chống đỡ hai cái, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Chỉ cảm thấy như đang đối đầu với một con man tượng viễn cổ, chỉ mới giao thủ sơ bộ, liền bị chấn đến ngũ tạng lục phủ xê dịch, khóe miệng rỉ ra dòng máu màu vàng óng!
"Loại sinh linh thực lực như ngươi, cũng dám trào phúng ta!"
Phương Huyền lạnh lùng hét lớn, truy cùng diệt tận.
Thần quang bao phủ bên ngoài thân, hắn giống như một Chiến Thần.
Dưới chân hắn ngưng tụ ra Tiên Thiên Chi Tinh nồng đậm vô cùng, lại một cước bước ra.
Ngũ Hành dấu chân to lớn, mang theo vẻ huyền diệu của dị khúc đồng công!
"Ầm ầm —— "
Kim Huyễn như bị trọng kích, thân hình bị hất bay xa vài chục trượng, miệng lớn ho ra dòng máu màu vàng óng.
Hắn thần tình kinh hãi, căn bản khó có thể tin.
Với nhục thân cường hãn thuần huyết của Hoàng Kim Cổ Thú nhất tộc, lại so đấu không lại một nhân loại.
"Ngươi đáng chết! !"
Kim Huyễn bị đánh thê thảm như vậy trước mặt mọi người, mất hết thể diện, lập tức nổi giận vô cùng.
Trên đầu hắn, chiếc ngọc sừng trong giây lát toát ra kim quang chói mắt, những phù văn cổ xưa lại thần bí đan xen thiểm thước.
Rõ ràng là muốn thi triển thiên phú thần thông của Hoàng Kim Cổ Thú nhất tộc!
Mà những sinh linh chung quanh thấy thế, vội vàng né tránh ra xa, sợ bị vạ lây!
Hiển nhiên, họ biết lực sát thương của thần thông này cực kỳ không tầm thường.
"Hanh, sơ hở trăm chỗ!"
Phương Huyền cười lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi.
Trong đôi mắt đen láy thoáng chốc hiện lên một đạo thần mang chói mắt, một cỗ thần thức lực lượng mênh mông như biển cả trong nháy mắt nghiêng đổ ra.
Trực kích sâu vào linh hồn Kim Huyễn.
Đồng tử màu vàng của hắn trong phút chốc mất đi tiêu cự, lâm vào thất thần ngắn ngủi.
Mà trong nháy mắt ngắn ngủi đó, Phương Huyền đã lấn người giết tới, hai tay đè chặt thân thể Kim Huyễn, tay phải nhanh như chớp mò về phía chiếc ngọc sừng trên đầu hắn, đột nhiên bẻ mạnh.
"Răng rắc."
Ngọc sừng gãy lìa, máu tươi màu vàng bắn ra tung tóe.
Kim Huyễn phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, ôm đầu lăn lộn kịch liệt trên mặt đất.
Phương Huyền thần tình lãnh khốc, cầm lấy ngọc sừng, không thèm nhìn hắn lấy một cái, sải bước quay trở lại chỗ cũ.
"Cho, không cần tìm nữa rồi."
Đem ngọc sừng đưa cho đệ tử Thiên Tinh thương hội phía sau.
Hắn liền thả người nhảy lên, leo lên Vân Chu của Thiên Tinh thương hội!
Tất cả mọi chuyện này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Thấy đám sinh linh chu vi há hốc miệng, nhìn Phương Huyền với ánh mắt mơ hồ xuất hiện vài phần sợ hãi.
Thực lực của Kim Huyễn kia là Liệt Trận cảnh đại viên mãn, lại là sinh linh thuần huyết.
Vậy mà cứ như vậy, chiếc ngọc sừng trên đầu bị đoạt mất một cách thuần thục.
Có thể tưởng tượng được, tu vi của thanh niên nhân tộc kia khủng bố đến mức nào.
Ngay cả Thái Cổ di chủng Phì Di vẫn còn đang xem trò vui, cũng không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng dạt về phía sau boong tàu Vân Chu, không dám tới gần hắn.
"Cái tiểu gia hỏa này."
"Có chút ý tứ."
"Tu vi không mạnh, chỉ ở Liệt Trận cảnh sơ kỳ, nhưng nhục thân lại được rèn luyện cực kỳ cường đại."
"Nếu không phải sinh ra ở cái nơi nhỏ bé này, hẳn là cũng có thể làm nên chút danh tiếng."
Người trung niên mặc áo xanh kia âm thầm gật đầu, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi.
Dù lời nói là như vậy, nhưng loại thiên kiêu cấp bậc này, đối với Thiên Tinh thương hội mà nói, vẫn là vô số, không đáng là gì.
Còn chưa đến mức vị tu sĩ Chân Thần cảnh như hắn phải mở lời chiêu mộ.