Chương 35: Quá khốc rồi
Chắc là do Tang Du không chịu buông tha.
"Tang Mặc bình thường ở trường học biểu hiện thế nào?"
Tang Du tiện miệng hỏi ba người.
"Tiểu Du tỷ, Tang Mặc ở trường học ngoan lắm, thầy cô cũng ấn tượng tốt về cậu ấy." Chu Quân Hạo thành thật trả lời.
"Hôm qua còn có nữ sinh lớp khác viết thư tình cho cậu ấy nữa."
"Cậu nói gì thế?"
Tang Mặc quay sang quát Hứa Quan Huân.
"Tỷ, nghe em nói, em không yêu sớm."
"Cậu giải thích vội làm gì, chị chỉ tò mò hỏi thôi. Chị cũng từng trải qua thời của cậu, có người thích cậu không phải là chuyện tốt sao? Điều này chứng tỏ người ta công nhận cậu."
Hứa Quan Huân gật đầu tán thành.
"Đúng rồi, đúng thế."
"Vậy có khả năng nào là vì mặt của em không?"
Tang Du nghiêng nhìn hắn.
"Ừm, quả thật không tệ."
Nàng nói thật, gen nhà họ Tang cũng không tệ.
Nhìn Tang Mặc, mũi cao thẳng, lông mày đậm và có hình, đôi mắt to sáng long lanh, không khó nhận ra là một nam sinh điển trai.
Lại thêm Tang Mặc giờ đã cao mét tám, chiều cao càng làm nổi bật ngoại hình của cậu.
Thật sự rất hợp với tiêu chuẩn người trong mộng của các cô gái tuổi dậy thì.
"Tiểu Du tỷ, Tang Mặc lại là lớp trưởng lớp mình cơ."
"Ha ha ha, thế các cậu chắc không biết hồi nhỏ cậu ấy là một đứa nhóc hay khóc nhè chứ?"
"Tỷ, đừng nói nữa."
Tang Mặc thấy chị định nhắc đến chuyện xấu hổ của mình liền vội vàng ngăn cản.
"Được được được, không nói nữa."
Thấy chị không nói tiếp, hai bạn cùng phòng của Tang Mặc cũng khôn ngoan không hỏi thêm.
Nói đến đây, Tang Du vẫn nhớ dáng vẻ hay khóc của Tang Mặc hồi nhỏ.
Tang Mặc hồi nhỏ mũm mĩm, nhưng vì ngũ quan xinh xắn, nên khi khóc lại rất đáng yêu.
Lúc đó Tang Du rất thích trêu cậu, thấy cậu khóc lại thấy vui.
Sau này đến năm ba cậu ấy mới từ bỏ thói quen hay khóc.
Cân nặng thì đến cấp hai mới giảm xuống, thời gian đó chiều cao cũng vọt lên.
Mẹ lúc đó cứ bảo quần nào mặc cũng nhanh ngắn.
Hai chị em về đến nhà đã hơn năm giờ.
Vừa vào sân, Tang Mặc liền gọi to.
"Mẹ, con về rồi."
Tống Tuệ Lan từ bếp đi ra.
"Nghe rồi, mẹ không bị điếc."
"Ba con đâu?"
"Chắc ở Dâu Tây lều."
"Dâu Tây lều? Ai ở Dâu Tây lều, ba làm gì ở đó?"
"Sao nào, chị không kể cho cậu à?"
Tang Mặc nghi hoặc nhìn Tang Du.
Tang Du mới kể chuyện mình nghỉ việc về nhà làm nông, lược bỏ những chi tiết liên quan đến giới tu tiên.
Không phải không tin em trai, nhưng em trai đang tuổi mới lớn, sợ cậu không cẩn thận nói lỡ lời, nên tốt nhất đừng nói cho cậu biết.
Tang Mặc khiếp sợ nhìn chị, vẻ mặt sững sờ.
"Nếu chị mà như vậy, thì em…"
"Thì sao?"
"Thì em chỉ có thể nói… quá khốc nha."
"..."
Tang Du cạn lời.
Quả nhiên não em trai mình kín đáo không phải thứ nàng có thể hiểu được.
"Em nói thật đó, chị, chị không thấy khốc sao? Học đại học cuối cùng lại đi làm nông, chờ em tốt nghiệp đại học em cũng làm nông với chị."
Tang Du nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu sao vậy?"
"Thật đó, sau này em sẽ làm nông cùng chị."
"À, nhưng trước tiên cậu phải thi đậu đại học đã."
Thành tích của Tang Mặc không đến nỗi tệ, nhưng cũng không xuất sắc.
Chứ không thì đã vào Ôm Nguyệt Nhất trung chứ không phải Nhị trung.
Tang Du học cấp ba ở Ôm Nguyệt Nhất trung, thành tích luôn đứng top.
"Ai da, nhanh thật, năm sau lên lớp 12 rồi."
"Ai, thời gian nhanh thật, em cũng sắp 18 tuổi rồi."
Nếu được gõ chữ, Tang Du nhất định sẽ gõ ba dấu hỏi: "? ? ?"
"Cậu có muốn xem lại những gì mình đang nói không?"
Tang Mặc kịp phản ứng, cười ngượng ngùng.
"Ha ha, xin lỗi chị, em lỡ lời rồi."
"À, cám ơn cậu đã nhắc chị sắp 24 tuổi."
Không có không có, tỷ ta chính là bốn mươi hai tuổi cũng vậy mỹ mạo.
Cùng Tang Mặc nói chuyện phiếm, Tang Du trên mặt biểu lộ lại càng thêm sinh động.
"Đi đem đồ vật bỏ vào đi, rồi tắm giặt quần áo, dùng máy giặt ấy chứ, ngươi còn chờ mẹ giặt cho à?"
"Sao có thể, ta bây giờ đi liền."
Tang Du không biết Tang Mặc ở trường học có phải như vậy không, nhưng ở nhà lại là một cậu bé ngoan ngoãn.
Không giống với những đứa trẻ tuổi dậy thì khác hay nổi loạn, Tang Mặc dường như luôn rất hiểu chuyện.
Cả chuyện mua điện thoại mà nói, nhà không cho hắn mua, hắn cũng chẳng nhao nhao đòi hỏi.
Trong lòng hắn rõ ràng ba nuôi hắn lớn lên, cho hắn đi học không dễ dàng.
Cho nên cho tới giờ cũng chưa từng đề cập với người nhà.
Bao gồm cả việc ở độ tuổi này nhiều cậu con trai thích theo đuổi những kiểu mốt nào đó.
Tang Mặc thì không, giày dép gì cũng tùy tiện mua, hợp chân là được.
Quần áo càng đơn giản hơn, thường ngày chủ yếu mặc đồng phục, mua nhiều cũng chẳng có chỗ mặc.
Cho nên Tang Du mới mua cho hắn điện thoại di động, cũng vì thấy hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tang Mặc lên lầu để đồ xong, Tang Du lấy điện thoại từ trong xe ra đưa cho Tống Tuệ Lan một cái.
"Mua điện thoại cho mẹ làm gì, thật phí tiền, điện thoại của mẹ vẫn dùng được mà."
"Mẹ, điện thoại của mẹ và ba dùng nhiều năm rồi, nhiều khi gọi điện thoại không có tiếng, giờ con kiếm được tiền rồi, mua điện thoại cho mẹ không tính là gì."
"Ngươi lại mua cho ba nữa à?"
"Đúng rồi, cho mẹ, ba, ông bà nội Tang Mặc đều mua, con cũng mua một cái."
Tống Tuệ Lan nghe con gái nói vậy, ban đầu trong lòng còn rất xúc động, con gái kiếm tiền còn nghĩ mua điện thoại cho bà.
Sau lại nghe mua đến tận 6 cái, mặt bà nhăn lại.
"Cái này tốn bao nhiêu tiền vậy, con có tiền cũng không thể tiêu hoang phí như thế chứ."
"Còn có em trai con nữa, nó thường ngày ở trường học, căn bản không dùng đến điện thoại."
"Đây đều là chúng ta cần dùng, sao có thể gọi là phí phạm được, Tang Mặc cũng sắp mười tám tuổi rồi.
Lại nói nó cũng không phải đứa trẻ không biết điều gì, mua điện thoại cho nó tiện liên lạc khi ở trường có việc."
Tống Tuệ Lan nghe con gái nói vậy gật gật đầu, "Con nói cũng có lý, nhưng mà lẽ ra phải để ta với ba con mua cho nó mới đúng, sao lại để con gái bỏ tiền ra chứ."
"Ôi, mẹ, chị mua điện thoại cho em trai mình thì sao, đều là người một nhà, nói những thứ này làm gì."
Tống Tuệ Lan còn muốn nói gì đó, Tang Du trực tiếp bảo mẹ đưa điện thoại cũ cho bà.
Tống Tuệ Lan bị chuyển hướng sự chú ý, lời nói cũng không nói nữa.
Sau khi chuyển dữ liệu từ điện thoại cũ sang điện thoại mới, Tang Du lại đưa cho mẹ.
"Được rồi mẹ, con kéo mẹ vào nhóm chat bán đồ ăn của con nhé, con nói với họ nếu ai tìm con mà con bận, thì tìm mẹ, con sẽ để mẹ làm quản lý nhóm trước."
"Được, hay là kéo cả ba con vào luôn đi."
"Tốt, mẹ kéo ba vào là được rồi."
"Kéo cái gì thế?" Tang Mặc vừa từ trên lầu xuống chỉ nghe thấy hai người nói kéo ba vào.
"Không có gì, à, mua điện thoại cho con này."
Tang Mặc ngẩn người một lúc không nhận ra.
"Ngẩn ngơ gì thế, mau cảm ơn chị đi."
Vẫn là Tống Tuệ Lan nhắc nhở hắn...