Tu Tiên Giới Trở Về Sau, Ta Trở Về Quê Hương Gieo Hạt Ruộng

Chương 43: Đạt thành hợp tác

Chương 43: Đạt thành hợp tác
Trần Kỳ Quân nghe xong lập tức vui mừng. Cái này còn có loại khác đồ ăn, cũng đều có thể bảo chứng chất lượng hương vị, không phải là hắn muốn tìm thương nghiệp cung ứng sao?
"Dĩ nhiên rồi, nếu quả thật như tiểu lão bản nói có thể bảo chứng chất lượng hương vị, các loại đồ ăn khác chúng ta cũng có thể từ ngươi mua về siêu thị."
"Trần tiên sinh, giá cả này em không lời được nhiều lắm, gần đây cải trắng nhỏ và lông gà, em đều bán 39 đồng/kg. Nếu anh cần lấy rau quả của em, em có thể cho anh giá thấp nhất 29 đồng/kg, anh tự mình đến hái và vận chuyển. Nhưng anh bán ra ngoài không được vượt quá 42 đồng/kg, anh xem sao?"
Tang Du không muốn để giá bán rau quả quá cao. Thấp hơn 39 đồng/kg là không thể, chi phí ở đó rồi. Trên mạng, một kg trừ phí vận chuyển tới tay là 29 đồng, chưa tính công. Đó là sau khi hợp tác, trước đó, phí vận chuyển một kg là 25 đồng. Giờ hợp tác rồi, theo lượng đặt hàng mấy ngày nay, mỗi tháng có thể vượt 1000 kiện, phí vận chuyển được giảm 4 phần, mỗi kg chỉ còn 10 đồng.
Trần Kỳ Quân nghe xong suy nghĩ, lợi nhuận thực ra rất cao, bán 39 đồng/kg cũng lời 10 đồng. Siêu thị anh có loại rau quả lời bốn năm đồng một kg là có rồi. Về phần tự hái tự vận chuyển, anh có hợp tác với công ty chuyên vận chuyển đồ tươi sống, phí hậu cần cũng có giá hợp tác. Lại nữa, cửa hàng anh đều ở khu Tiêu Thị. Tức là anh chỉ cần thêm người hái là được.
Siêu thị đồ tươi sống của Trần Kỳ Quân chủ yếu đi theo hướng sản phẩm cao cấp, giá cả hơi đắt. Giá cao mà chất lượng không theo kịp cũng không được, chất lượng tốt thì giá tất nhiên sẽ cao. Về phần Tang Du nói giá nhập 29 đồng/kg thì giá bán không được quá 42 đồng/kg, điều này anh cũng chấp nhận được.
Trong lúc Trần Kỳ Quân suy nghĩ, Tang Du ở bên cạnh bình tĩnh chờ anh.
Trần Kỳ Quân không suy nghĩ lâu, rất nhanh trả lời chắc chắn:
"Được, tiểu lão bản, 29 đồng/kg, tôi tự bỏ người đi hái, tự sắp xếp người chở."
"Ký hợp đồng đi, để mọi người có sự bảo hộ. Còn nữa, tôi mới bắt đầu trồng, diện tích không lớn, có khi một ngày không cung cấp được nhiều cho anh, vì tôi còn có khách khác. Nhưng qua Tết tôi sẽ thuê thêm diện tích lớn để trồng."
Tang Du nghĩ nếu mỗi ngày 1150kg, thì một mẫu đất cải trắng nhỏ của cô rất nhanh hết, bán không được mấy ngày. Cô còn có khách hàng riêng cần mua, như vậy không đủ hàng cung cấp. Nhưng nếu hợp tác này được, việc thuê đất trong thôn cũng có thể đưa vào kế hoạch.
"Vậy hiện tại cải trắng nhỏ có thể cung ứng được không?"
Trần Kỳ Quân thấy hai người đã nói đến bước hợp tác này, liền thẳng thắn nói với Tang Du là anh đang tìm nguồn cung cấp rau quả. Anh đang rất cần rau quả, càng kéo dài khách hàng sẽ không hài lòng, siêu thị đồ tươi sống của anh mãi không có rau quả thì sao được.
"Cải trắng nhỏ theo lượng anh cần thì không được bao lâu, dù sao loại này trồng xuống cũng cần thời gian để lớn."
Trần Kỳ Quân thoáng chốc gặp khó.
"Trần tiên sinh, mấy ngày nay trước cứ cung cấp cho anh 800kg mỗi ngày, đủ cho 23 cửa hàng. Mấy ngày sau có lẽ sẽ ít hơn, anh tự sắp xếp mỗi cửa hàng lên bao nhiêu, cũng xem phản ứng của khách hàng với loại rau quả mới này thế nào, được không?"
Trần Kỳ Quân nghe vậy, biết Tang Du là trồng nhỏ lẻ ở nhà, có khi cung cấp không đủ cũng là chuyện thường.
Trần Kỳ Quân nói, tìm nguồn cung ứng rau quả khác vẫn cần phải tìm kiếm thêm, hiện tại lượng rau quả của Tang Du còn ít, chủng loại cũng không đa dạng.
Không tìm thêm nguồn cung ứng khác, cũng không thể chỉ dựa vào một vài loại rau quả để bán ở khu rau quả của một siêu thị đồ tươi sống lớn.
Nhưng chất lượng và hương vị rau quả của đối phương lại khiến hắn không muốn bỏ qua, đồ ăn không cần nhiều, chất lượng tốt thiếu vài loại cũng được.
Cuối cùng hai người vẫn ký hợp đồng, và trong hợp đồng ghi rõ số lượng rau quả Tang Du cung cấp mỗi ngày là không cố định.
Cụ thể Tang Du cung cấp bao nhiêu thì tùy thuộc vào bên Tang Du, quyền chủ động hoàn toàn nằm ở phía Tang Du.
Trần Kỳ Quân không muốn bỏ lỡ các loại rau quả khác của Tang Du, khẽ cắn môi rồi vẫn ký hợp đồng.
Một loại rau quả, một cân lời khoảng 10 đồng, nếu có thêm vài loại nữa thì lợi nhuận sẽ tăng gấp bội.
Hắn dự cảm loại rau quả này sẽ rất đắt hàng, đến lúc đó, dù trong tiệm chỉ có một ít rau quả này thôi, cũng sẽ có người đến mua.
Đến lúc đó, có thể mang theo bán luôn cả những mặt hàng khác trong siêu thị.
Hai người vui vẻ ký hợp đồng, trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.
Tang Du và Tang Vệ Quốc lái xe về nhà.
Trong lúc Trần Kỳ Quân nói chuyện với Tang Du, Tang Vệ Quốc đứng bên cạnh nghe hết.
Tang Vệ Quốc thấy Tang Du tranh thủ lúc chở đồ ăn đến huyện thành lại bàn được một phi vụ làm ăn lớn.
Ông rất vui mừng cho con gái, đây là chủ một chuỗi siêu thị đấy.
Đến cả chủ siêu thị còn tìm đến con gái hợp tác, điều này chứng tỏ đồ ăn của con gái ngày càng được nhiều người công nhận.
Hơn nữa, đối phương mở siêu thị đồ tươi sống, lượng rau quả cần rất lớn, số rau quả trồng trong vườn không cần lo lắng.
Tuy nhìn lượng tiêu thụ hai ngày nay, dù không hợp tác với chủ siêu thị thì cũng bán được hết.
Nhưng hợp tác rồi thì coi như có được một khách hàng lớn cố định, dù sau này lượng tiêu thụ online thấp, thì vẫn còn lượng hàng lớn từ phía chủ siêu thị.
Nếu Tang Du biết ba cô nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ nói chuyện nhiều hơn với ba cô.
Cô rất tin tưởng vào chất lượng rau quả được trồng bằng nước Linh Trì, nhóm hàng đầu tiên hôm qua giao đi, hôm nay đều đã đến tay khách hàng.
Nếu không có gì bất ngờ, mai đơn đặt hàng online sẽ tăng lên.
Lý do cô hợp tác với Trần Kỳ Quân, ngoài việc đối phương cần lượng lớn rau quả ra, còn vì anh tự đến hái, tự vận chuyển, giúp cô tiết kiệm được kha khá công sức.
Một phần nguyên nhân nữa là dân số Trung Quốc đông đảo, hơn một tỷ người, không thể nào ai cũng mua đồ ăn online được.
Nhiều người thích tự đến chợ lựa chọn, nhưng cô không thể nào đi mở siêu thị rau quả được.
Vừa trồng rau, bán đồ ăn online, vừa mở siêu thị thì không thể nào kham nổi, dễ dẫn đến sai sót ở cả hai phía.
Mà Trần Kỳ Quân lại đang mở siêu thị đồ tươi sống, quả là đúng lúc.
Như vậy sẽ có nhiều người ăn rau quả của cô hơn, rau quả cũng chính thức mở ra kênh phân phối offline tại Tiêu Thị.
Còn các thành phố khác ngoài Tiêu Thị, giai đoạn này chưa thể mở rộng đến đó, tạm thời đặt mục tiêu offline nhỏ ở Tiêu Thị trước.
Về nhà, Tang Du kể lại chuyện này cho người nhà nghe, ai nấy đều vui mừng cho cô.
Sau này không cần lo lắng đồ ăn ế thừa.
Tang Du nhân tiện nói đến chuyện nhận thầu trồng rau với số lượng lớn, lần này không ai phản đối.
Chỉ có Tang Đại Sơn nghĩ đến việc phải thuê người nếu trồng với số lượng lớn.
"Tiểu Du, vậy sau này phải thuê người giúp trồng, hơn nữa phải thuê không ít người đấy."
"Đúng rồi, ông nội, phải thuê người, con không thể ôm đồm tất cả mọi thứ lên mình được, việc sắp xếp hợp lý cũng rất quan trọng, tiền đầu tư, tiền công... chờ đồ ăn bán đi rồi sẽ lại về túi mình thôi ạ."
"Đúng rồi, ban đầu ta với bà ngoại định về rồi, thấy con bận rộn thế này nên chúng ta ở lại giúp con vài ngày, đợi con bận xong đã." Tống Hữu Tường nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất