Chương 25: Thuần Dương Nhất Khí Quyết
Ngô phủ.
Gia chủ Ngô gia, Ngô Chính Nghị, hai tay run lẩy bẩy, mặc cho thư tín trong tay rơi xuống đất, thân thể mềm nhũn tê liệt trên ghế ngồi.
"Xong rồi!"
Hắn hai mắt đăm đăm nhìn vào hư vô, trong miệng thì thào:
"Lần này là thật xong đời."
"Lão gia!" Ngô phu nhân kêu khóc nhào vào người hắn:
"Ngài mau nghĩ biện pháp đi, Bình nhi, Thọ nhi bọn chúng còn nhỏ, không nên phải cùng chúng ta xuống suối vàng."
"A. . ." Ngô Chính Nghị mặt lộ vẻ đắng chát, bất lực lắc đầu:
"Chuyện Xích Huyết giáo giấu diếm không được nữa rồi, mấu chốt là Ngô gia ta ở triều đình vẫn một lòng ủng hộ thái tử, hiện giờ thái tử thất thế, nên mới bị người ta cố tình nhằm vào. . ."
"Bây giờ chẳng còn ai nguyện ý bảo vệ chúng ta nữa rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Ngô phu nhân chân tay luống cuống:
"Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao?"
"Không!" Ngô Chính Nghị đột nhiên đứng dậy, cắn răng nói:
"Ngô gia ta vốn là nhờ binh đao mà lập nghiệp, sau đó mới chú trọng thi thư, trăm năm qua đã từng bị thương nặng, nhưng rồi cũng luôn có thể đứng lên lần nữa."
"Chỉ cần còn người sống. . ."
"Thì vẫn còn hy vọng!"
Hắn nhặt bức thư trên đất lên, đặt trên ngọn nến đốt, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối.
"Ta còn chức quan tại thân, việc áp giải, kê biên tài sản đều cần làm theo quy định, ít nhất có thể kéo dài thời gian nửa tháng."
"Nhân lúc tin tức còn chưa lan truyền đi, phải để Bình nhi, Thọ nhi bọn chúng mau chóng rời khỏi đây!"
"Đúng, đúng." Ngô phu nhân thân thể run rẩy:
"Phải để bọn chúng đi trước. . ."
"Quản gia!"
"Có ngay đây ạ."
"Lão Hoàng." Ngô Chính Nghị đè lên vai quản gia, trầm giọng mở miệng:
"Ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, hai chúng ta danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thật ra là huynh đệ, to lớn cái Ngô phủ này ta chỉ tin mỗi ngươi."
"Phù phù!"
Ông ta quỳ sụp xuống đất:
"Lão Hoàng, ta giao phó mấy đứa con cho ngươi, sau này nếu chúng dám ngỗ nghịch thì cứ tùy ý đánh chửi."
"Lão gia!" Hoàng quản gia sắc mặt đại biến, cố nâng ông ta dậy không được, vội vàng quỳ xuống đối diện, khóc ròng nói:
"Lão gia ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa mấy vị thiếu gia, tiểu thư ra ngoài an toàn."
"Tốt!" Ngô Chính Nghị gật đầu:
"Đi đường mật đạo, ngươi biết chỗ đó, ra khỏi thành rồi thì chia nhau ra mà đi, chỉ cần còn một đứa sống sót. . ."
"Thì Ngô mỗ ta cũng mãn nguyện rồi!"
"Lão gia." Hoàng quản gia cắn răng nói:
"Ngài cứ yên tâm, trừ khi bước qua xác của lão nô, bằng không thiếu gia, tiểu thư nhất định sẽ bình an vô sự."
"Lão nô. . ."
"Xin cáo từ!"
Tiễn Hoàng quản gia đi, Ngô Chính Nghị hít sâu một hơi, hướng về phía người phu nhân vẫn còn đang thút thít không ngừng khoát tay áo.
"Rượu độc ở chỗ ngươi chắc vẫn còn chứ, nên chia thì cứ chia đi, sau khi ta chết các ngươi cũng đừng để bị người ta khi nhục."
". . . Dạ." Ngô phu nhân nghẹn ngào:
"Thiếp thân sẽ đi trước một bước."
*
*
*
Đêm khuya.
Vốn nên đóng chặt cửa thành, không biết vì sao lại chậm chạp chưa đóng, chỉ chốc lát sau đã có vài đội người đi ra khỏi thành.
Ngô Chính Nghị đã tính sai.
Tin tức Ngô gia gặp chuyện không biết đã bị ai cố ý tung ra, rất nhiều thế lực tựa như rắn độc, đã sớm để mắt tới Ngô phủ.
Hơn trăm năm nay.
Ngô gia tích lũy được một lượng tài sản phong phú, khiến một số người lộ ra răng nanh tham lam.
Một vùng thủy vực nào đó.
"Hoa. . ."
Mấy bóng người từ dưới nước trồi lên, nhảy lên boong thuyền.
Mấy người trên boong thuyền còn muốn ngăn cản, đã bị đánh gục gọn gàng trên mặt đất.
"Nhị gia!"
Hạng Trọng Nguyên chân trần, đá văng cánh cửa khoang thuyền, hướng về phía bóng người bên trong nhếch miệng cười nói:
"Đêm hôm khuya khoắt thế này, ngài không ở Ngô phủ hưởng thanh phúc, lặn lội đường xa đến đây làm gì?"
"Hạng Trọng Nguyên!" Bóng người bên trong sắc mặt âm trầm:
"Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, nể tình nghĩa xưa, tối nay có thể cho ta một con đường sống không?"
"Ha. . ." Hạng Trọng Nguyên giãn gân cốt:
"Nhị gia nói gì vậy, Tào Bang hàng năm đều phải cống nạp lễ vật cho Ngô gia, thiếu một đêm cũng không được, lúc trước ngài đâu có để ý gì đến thể diện giữa chúng ta."
". . ." Ngô gia Nhị gia chau mày:
"Ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản." Hạng Trọng Nguyên nhếch mép:
"Giao ra Thuần Dương Nhất Khí Quyết, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Thuần Dương Nhất Khí?" Ngô gia Nhị gia cười nhạt:
"Hạng bang chủ tuổi đã cao thế này, còn không quên võ đạo, Ngô mỗ thật bội phục, tiếc là Ngô gia có tổ huấn, Thuần Dương Nhất Khí tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài."
"Việc này tại hạ không thể nào đáp ứng được, huống chi. . ."
Hắn lộ vẻ giễu cợt:
"Họ Hạng kia, ta dù có giao Thuần Dương Nhất Khí Quyết ra, ngươi sợ cũng sẽ không để ta rời đi đâu."
"A. . ." Hạng Trọng Nguyên khẽ gật đầu, cũng không lộ vẻ gì bất ngờ, vung tay lên:
"Nếu không giao, vậy đừng trách Hạng mỗ không khách khí, Nhị gia đã chọn đi đường thủy, vậy thì cứ ở lại đây mà an nghỉ."
"Động thủ!"
"Oanh!"
Khoang thuyền đột nhiên nổ tung, mấy bóng người từ trong đó thoát ra, hai người trong số đó vung đao kiếm xông thẳng về phía Hạng Trọng Nguyên.
Ngô gia Nhị gia giao du rộng rãi, dùng vàng bạc kết giao với cả hắc đạo lẫn bạch đạo, bên cạnh tự nhiên có người thân tín, coi bộ cũng là nhân vật có thành tựu Ngưng Huyết.
"Đến hay lắm!"
Hạng Trọng Nguyên quát khẽ, thân hình thoăn thoắt di chuyển, hai chân không né không tránh, lao thẳng vào đao kiếm.
Ngay khoảnh khắc sau đó.
"Bành!"
Một bóng người mang theo thế lôi đình, phóng tới Hạng Trọng Nguyên.
Bôn Lôi Thủ!
Ngô gia Nhị gia chính là Tôi Thể võ sư duy nhất của Ngô gia đời này, dù ít khi động thủ, nhưng vẫn luôn có tên trên bảng xếp hạng cao thủ đỉnh tiêm của Việt thành.
Giữa hai người sớm đã có thù hận, hôm nay vừa vặn giải quyết.
. . .
Chân núi.
"Thiếu gia, các ngươi đi trước đi."
Hoàng quản sự miệng hô lớn, thân hình nhảy lên nhào về phía đám truy binh phía sau, hai tay liên hoàn đánh ra, quả thực là đánh đâu thắng đó.
"Tôi Thể!"
Trong bóng tối có người kinh ngạc thốt lên:
"Ngô gia giấu kín thật sâu, ngay cả lão thất phu này cũng là Tôi Thể võ sư."
"Xông lên!"
Mấy bóng người đồng loạt nhào tới.
Tôi Thể võ sư rất mạnh, nhưng cũng chỉ là nhục thể phàm thai, nếu đủ số người thì chưa chắc đã không thể hạ gục được, mà những người tham gia vào việc này tối nay đều không phải là hạng xoàng.
Trốn!
Mau trốn!
Hoàng Thọ sắc mặt trắng bệch, thân thể mập mạp lấy một tốc độ kinh người lao về phía trước, nhanh nhẹn chẳng kém gì báo săn.
"Ầm ầm. . ."
Phía trước có tiếng bước chân vọng lại.
"Cản chúng lại." Hoàng Thọ nghiến răng, hướng về phía những hộ vệ còn sót lại bên cạnh quát lớn, đồng thời thân hình chuyển hướng.
"Nhị thúc, Tứ thúc, cùng với huynh đệ tỷ muội trong gia tộc, lần này ra khỏi thành có ít nhất mười đội."
"Lão Hoàng cản đám cao thủ phía sau, cộng thêm những người khác cầm chân, khả năng đám truy binh đuổi kịp ta là cực kỳ nhỏ."
"Trừ phi. . ."
"Có người chuyên môn nhắm vào mình!"
"Hoàng thiếu gia."
Ngay khi hắn đang tính nhẩm trong lòng, một giọng nói hơi lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến:
"Đã muộn thế này còn muốn đi đâu, không bằng ngồi xuống tâm sự?"
Hoàng Thọ sắc mặt đại biến, dưới chân bùn đất văng tung tóe, cả người đột ngột phóng tới đám dây leo bụi rậm gần đó.
Vừa chạm đất, thân hình hắn uốn éo, tựa như một con rắn béo múp, men theo mặt đất bò đi.
"Thân pháp tốt!"
"Ai mà ngờ được, Nhị thiếu gia nhà Hoàng với thân hình mập mạp thế kia, lại có căn cơ võ đạo không hề tệ."
"Hô. . ."
Gió rít gào.
Một bàn tay lớn xuất hiện ngay sau gáy Hoàng Thọ, dù hắn có trốn tránh thế nào, vẫn không thoát khỏi cái nắm nhẹ nhàng kia.
"Bạch!"
Chỉ trong mấy cái chớp mắt, Chu Cư đã lôi Hoàng Thọ đến một bờ sông.
"Chu công tử!"
Hoàng Thọ hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất:
"Trước đây tiểu nhân còn nhỏ dại có chỗ đắc tội, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng, Hoàng Thọ đời này sẽ không quên ân đức của ngài."
"Đừng nói nhảm!" Chu Cư mở miệng:
"Giao ra Thuần Dương Nhất Khí Quyết, ta có thể thả ngươi đi."
"Thuần Dương Nhất Khí Quyết hoàn chỉnh chỉ có Tôi Thể võ sư mới có thể lĩnh hội, chưa đạt tới Tôi Thể thì có xem cũng vô dụng." Ngô Thọ mặt lộ vẻ đắng chát:
"Chu công tử, không phải ta không muốn giao, trên người ta thật sự chỉ có pháp môn giai đoạn Tráng Huyết, Ngưng Huyết, nếu ngài muốn thì ta viết ra ngay cho ngài xem."
"Nha!" Chu Cư gật đầu:
"Vậy thì có nghĩa là, giữ ngươi cũng vô dụng."
"Đùng!"
Một hòn đá bắn ra, Ngô Thọ kêu thảm một tiếng ôm lấy cánh tay quỳ rạp xuống đất, đau nhức kịch liệt khiến mồ hôi trán túa ra, lăn lộn không ngừng trên mặt đất.
"Ta có, ta có!"
Thấy Chu Cư trên tay lại cầm thêm một hòn đá, hắn vội vàng gầm nhẹ:
"Nhưng ngài phải thề, sau khi có được Thuần Dương Nhất Khí Quyết thì phải thả ta đi."
"Đương nhiên." Chu Cư mặt không đổi sắc:
"Ta chỉ cần pháp môn, không giết người."
"Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật!"
"Ngươi thề đi."
". . ." Chu Cư híp mắt, cúi đầu nhìn Hoàng Thọ:
"Chu mỗ ta nói lời giữ lời, nếu ngươi không tin thì cứ việc không nói, đằng nào cũng khó thoát khỏi cái chết, còn nếu thành thật giao ra Thuần Dương Nhất Khí Quyết, ta tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi."
"Cái này. . ." Hoàng Thọ lộ vẻ chần chừ.
"Đùng!"
"A!"
Một hòn đá nện vào cổ tay Hoàng Thọ, trực tiếp đánh gãy xương, khiến hắn kêu thảm một tiếng ngã xuống đất rên rỉ.
"Ta nói, ta nói!"
"Nói đi."
Chu Cư lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, gật đầu ra hiệu.
". . ." Hoàng Thọ cắn răng, cúi đầu nói:
"Hình chỗ theo người, khí vậy. Khí chỗ bởi vì người, hình. Hồn phách thuyên mà vãng lai, hình khí bởi vì theo. . ."
Thuần Dương Nhất Khí Quyết tổng cộng chỉ có hơn ngàn chữ, loáng một cái đã ghi chép xong.
"Chu công tử."
Hoàng Thọ ôm lấy cổ tay, thấp giọng nói:
"Ta có thể đi được chưa?"
"Sắp thôi." Chu Cư mở miệng:
"Nguyệt ẩm ướt chi thủy là mây mưa, đi theo bắc khảm, câu tiếp theo là gì?"
?
Hoàng Thọ mắt hiện vẻ mờ mịt.
"Đùng!"
"A!"
Hắn lại kêu đau, kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất:
"Ta nói, ta nói, là mà đi về Tý Hợi thận hải khí cung."
"Thành thật chút đi." Chu Cư sắc mặt âm trầm, cầm bút lên sửa lại:
"Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu có chỗ nào sai sót, giấu giếm, Chu mỗ ta không ngại trên tay dính thêm một mạng người."
"Dạ, dạ." Hoàng Thọ liều mạng gật đầu.
"Lịch minh đường cung, thủ tấc song dưới ruộng, câu tiếp theo."
"Thập Nhị Trọng Lâu, nhập khí hải kim thất."
"Trái thận là mặt trời. . ."
"Hoàng khí từ sống lưng bên trái khe xương bên trên. . ."
". . ."
"Không tệ." Xác nhận không có sai sót gì, Chu Cư trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, thu hồi giấy bút rồi phất tay:
"Ngươi có thể đi rồi."
". . . Thật sao?" Hoàng Thọ chần chừ một chút, thấy Chu Cư không hề động đậy, cẩn thận từng li từng tí lùi lại hai bước, rồi lập tức quay người phóng vào rừng rậm.
Khoảnh khắc sau đó.
"Răng rắc!"
Một bàn tay lớn xuất hiện ngay cổ họng hắn, đột ngột bẻ ngoặt.
Thân Hổ từ trong bóng tối bước ra, vứt thi thể trong tay đi:
"Ngô gia hại người vô số, há có thể dễ dàng buông tha?"
"Thân quán chủ." Chu Cư dường như đã biết hắn ở gần đây, ném tập pháp môn vừa lấy được qua:
"Xem qua pháp môn đi, chắc là không có vấn đề gì đâu."
"Người của Ngô gia tu luyện Thuần Dương Nhất Khí còn có mấy người, lát nữa tìm những người khác đối chiếu lại." Thân Hổ cất kỹ tờ giấy, mắt lộ vẻ phức tạp:
"Không biết đến khi nào, Thân mỗ ta mới có thể được nhìn thấy phong cảnh của cảnh giới Quy Tàng."