Chương 46 Nhàn hạ
Từ biệt đám người, Lãnh Hình hướng phủ trạch nhà mình bước đi.
Lãnh gia có hai dãy khóa viện đông tây là một tòa tứ tiến đình viện, Lãnh Hình ở tại tây khóa viện.
"Mẹ!"
Đẩy cửa ra, Lãnh Hình lớn tiếng gọi:
"Con trở về rồi đây!"
Không có ai đáp lời, trong viện hoàn toàn tĩnh mịch.
Hả?
Lãnh Hình sắc mặt hơi biến, bước nhanh đi vào chính phòng, chỉ thấy một vị phụ nhân mặt mũi tràn đầy vẻ sầu khổ ngã trên mặt đất, bên cạnh là chiếc bàn bị lật cùng những mảnh đồ sứ vỡ vụn.
"Mẹ!"
"Mẹ làm sao vậy?"
Lãnh Hình vội vã đỡ phụ nhân dậy, bắt mạch thăm dò, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, lập tức cắn răng căm giận nói:
"Tên súc sinh kia lại tới?"
"... Nhanh!" Phụ nhân toàn thân vô lực, miễn cưỡng đưa tay chỉ về phía thiên phòng:
"Tiểu Thúy."
Tiểu Thúy?
Lãnh Hình sắc mặt đại biến, đỡ cẩn thận phụ nhân rồi vội vàng đi vào thiên phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng thiếp thân nha hoàn Tiểu Thúy đâu cả.
Tại một gian phòng nào đó.
Tiểu Thúy khóc lớn, tiếng kêu bị một bóng đen đè xuống giường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ, tuyệt vọng, dốc hết toàn lực giãy dụa trong vô vọng.
"Không được! Xin đừng mà!"
"Thiếu gia cứu ta!"
"Đùng!"
Lãnh Trì sắc mặt âm tàn, vung tay cho một bạt tai, lực đạo to lớn trực tiếp khiến Tiểu Thúy phun máu tươi, toàn thân xụi lơ ngã xuống giường.
"Lão tử coi trọng ngươi là phúc phần của ngươi, thằng nhãi Lãnh Hình kia thả đi con nha đầu Bình gia, hôm nay liền lấy ngươi đền bù."
"XÌ... Soạt..."
Hai tay hắn xé rách quần áo, Lãnh Trì nhảy lên đè xuống:
"Lãnh gia nuôi ngươi mấy chục năm, cũng là thời điểm nên báo đáp."
"Thoải mái!"
"Bành!"
Cửa phòng bị người dùng một đao phá tan, Lãnh Hình đỏ mắt rống giận xông vào.
"Súc sinh, ta liều mạng với ngươi!"
"Bành!"
Lãnh Trì quay người đánh ra một chưởng, chưởng kình cường đại trực tiếp đánh bay Lãnh Hình xuống đất, lập tức lộ vẻ khinh thường tiếp tục động thân thể.
"Một tên phế vật!"
"Hôm nay ta liền làm ngay trước mặt ngươi, giống như lúc trước ngay trước mặt cha ngươi, ngươi có thể làm gì ta?"
"A..."
"Phốc!"
Lãnh Hình tức giận công tâm, một ngụm máu tươi phun ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
...
Chu phủ.
Chu mẫu kéo Chu Nguyên Đồng vừa mới về đến nhà vào phòng, đặt nàng ngồi xuống ghế rồi hỏi han về những gì đã trải qua hôm nay:
"Thế nào rồi?"
"Con đã gặp người ta chưa?"
"Gặp rồi ạ." Chu Nguyên Đồng mặt không biểu tình, cầm lấy ấm trà đã nguội trên bàn rót hai chén.
"Lạnh ngắt thế kia mà cũng uống!" Chu mẫu trách cứ một câu, phân phó hạ nhân mang trà nóng lên, tiếp tục hỏi:
"Nếu đã gặp người, cảm giác của con thế nào?"
"Cảm giác ư?" Chu Nguyên Đồng sờ lên chiếc cằm bóng loáng của mình, như có điều suy nghĩ nói:
"Quả thực có khác biệt so với những người khác."
"Nha!"
Hai mắt Chu mẫu sáng rỡ.
Hai năm nay, thân bằng hảo hữu trong tối ngoài sáng đã giới thiệu không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đến trước mặt Chu Nguyên Đồng.
Kết quả đều không ngoại lệ, tất cả đều không lọt được vào mắt con gái nhà mình.
"Không hổ là người từ phủ thành tới, cha con cũng nói Chu Cư có một thân quý khí, Chu lão gia giáo dưỡng tốt."
Vỗ nhẹ hai tay, Chu mẫu cười nói:
"Vậy có nên để người làm mối dạm hỏi không?"
"Mẹ!" Chu Nguyên Đồng trợn trắng mắt:
"Chu công tử còn đang trong thời gian chịu tang cha, chuyện này không thể nhắc tới được, vả lại con chỉ nói là hắn có khác biệt so với những người bên ngoài, chứ không nói là hợp ý."
"A?" Chu mẫu khó chịu:
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, con nói thử xem, rốt cuộc con muốn tìm một người như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Chu Nguyên Đồng nói:
"Tình đầu ý hợp."
"Con..." Chu mẫu chỉ tay vào nàng run lên:
"Con nhất định phải làm ta tức chết mới được!"
"Trên đời này có hàng vạn người, có mấy ai tình đầu ý hợp? Thành hôn rồi từ từ vun đắp tình cảm chẳng phải cũng vậy sao?"
"Đúng vậy a." Chu lục gia bước vào gian phòng, gật đầu nói:
"Chuyện trên đời nào có thập toàn thập mỹ, xấp xỉ là được rồi, ta cùng mẹ con thành hôn lúc còn chưa từng gặp mặt, chẳng phải cũng ân ái nhiều năm nay rồi sao."
Chu Nguyên Đồng bĩu môi.
"Con đó à!" Chu lục gia lắc đầu:
"Nói xem, người tên Chu Cư đó thế nào?"
"Rất tốt ạ." Chu Nguyên Đồng cũng không phủ nhận điểm này:
"Giống như cha nói, có một thân quý khí, thái độ đối với con cũng không tệ, hơn nữa rất biết kể chuyện xưa."
"Kể chuyện xưa?" Chu lục gia ngẩn người:
"Toàn những thứ gì đâu đâu, ta hỏi là tu vi, thực lực của hắn thế nào?"
"Con không thấy hắn động võ." Chu Nguyên Đồng lắc đầu:
"Bất quá khí ngưng thần tụ, cũng không giống trong lời đồn đại nói là không ra gì, nhưng chắc chắn cũng không quá mạnh."
"Làm sao con biết?" Chu mẫu nói:
"Có lẽ người ta giấu tài cũng không chừng."
"Mẹ, mẹ không hiểu đâu." Chu Nguyên Đồng mở miệng:
"Con đường võ học từng bước đều gian nan, một ngày không luyện thì mười ngày không tiến bộ, mười ngày không luyện thì trăm ngày không tiến bộ, chỉ có chăm chỉ khổ luyện mới có thể khắc võ công vào trong tâm khảm."
"Trong buổi tụ tập hôm nay, thân thể Chu Cư từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái buông lỏng, đối với những người khác luận bàn cũng không quan tâm, người như vậy sao có thể luyện võ công cho tốt được?"
"Trừ phi..."
Nàng nhếch miệng, nói:
"Hắn là một kỳ tài võ học trong truyền thuyết, công pháp tới tay không cần tu luyện thế nào cũng có thể tinh thông, hơn nữa thực lực rất mạnh, mạnh đến mức không thèm để Lãnh Hình bọn người vào mắt, nhưng mẹ cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"
"Ai!" Chu lục gia thần sắc biến hóa, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Đáng tiếc..."
"Con lại là thân nữ nhi."
Nữ nhi nhà mình có thiên phú tập võ không tầm thường, lại có một trái tim linh lung, nếu là nam nhân nhất định có thể làm nên đại sự.
"Cha!"
Chu Nguyên Đồng đôi mắt đẹp rủ xuống:
"Ai nói nữ tử không bằng nam nhi?"
Chu lục gia lắc đầu, nữ tử cùng nam nhân bẩm sinh đã có khác biệt, điểm này vô luận như thế nào cũng không thể thay đổi.
Là nữ nhân, liền không thể một mình rời nhà xông pha.
Nữ nhân, càng khó có thể kế thừa gia nghiệp!
"Có tiền, có bối cảnh, tính tình tốt, dáng dấp cũng không tệ, chỉ là võ công không được." Chu mẫu như có điều suy nghĩ:
"Như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao!"
"Nguyên Đồng, mấy ngày nữa con hãy mời bọn họ tụ họp một chút, tiện thể cùng Chu Cư bồi dưỡng tình cảm."
"Đã mời rồi ạ." Chu Nguyên Đồng nhún vai:
"Vài ngày sau, chúng ta sẽ tụ họp ở Thất Lý Đình ngoại ô."
"Con chủ động mời?" Chu lục gia lộ vẻ kinh ngạc:
"Thật là hiếm thấy."
"Không có gì ạ." Chu Nguyên Đồng nói:
"Con chỉ là muốn nghe tiếp câu chuyện mà thôi."
?
Chu lục gia, Chu mẫu đầu tiên ngẩn người, lập tức liếc nhau, đều nhìn ra vẻ cổ quái trên mặt đối phương.
Con gái mình sẽ không thật sự động lòng rồi chứ?
'Nếu là ngày thường, người như vậy cũng không sao, bất quá mấy năm gần đây thế sự ngày càng loạn lạc, nếu có thể vẫn nên chọn cho Nguyên Đồng một người trượng phu võ nghệ cao cường.'
Chu lục gia như có điều suy nghĩ.
*
*
*
Nhặt nhạnh đống vật liệu gỗ lại đốt lửa, sau đó nướng chút thịt rừng là thành một bữa tiệc.
Chu Cư kéo xuống một miếng thịt thỏ, đặt vào miệng chậm rãi thưởng thức.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đến Lạc Bình huyện đã hơn hai năm, hơn nữa đã có được thực lực không yếu.
Chỉ là Thông Nguyên...
Vẫn không thể chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới này.
Bất quá Chu Cư cũng không sốt ruột.
Theo lời Diệp Sùng Sơn nói, ngoại luyện tứ trọng viên mãn, chỉ cần không phạm sai lầm lớn đều sẽ bước vào cảnh giới Thông Nguyên.
Càng muộn
Chứng tỏ nội tình thân thể càng tốt, kình lực quán thông cần thiết thời gian tự nhiên càng dài.
Hiện tại tiến giai Thông Nguyên tốn nhiều thời gian, sau này tiến giai Nội Khí cảnh sẽ rất nhanh, nếu tích lũy đầy đủ, thậm chí có thể trong một đêm ấp ủ nội khí.
Chu Cư không chỉ tu luyện Thập Tam Hoành Luyện, còn là Khí Huyết Võ Đạo Phá Hạn, nội tình nhục thân mạnh hơn xa những người khác, cần nhiều thời gian hơn cũng là bình thường.
"Chu huynh." Hà Lạc Sơn cất bước đi tới, tìm một tảng đá ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán nói:
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Chu Cư lắc đầu, thu hồi tâm thần:
"Lạc Bình huyện thật sự là đất lành chim đậu, Hà huynh đệ tuổi còn trẻ đã nhập kình đại thành, đợi một thời gian sẽ rất có triển vọng."
"Ha ha..." Hà Lạc Sơn cười lớn:
"Cũng là gặp may mắn, lần kia tiêu diệt Hắc Hổ bang được chút thu hoạch ngoài ý muốn, nếu không thì ta cũng không có ngày hôm nay."
"Mấy người bọn họ cũng vậy, nhờ vào lần hành động đó mà thu hoạch được không ít."
Chu Cư gật đầu.
Tu vi của mấy người đúng là bắt đầu tăng mạnh sau lần tiễu phỉ đó.
"Võ học chi đạo quý ở dưỡng sinh, kình lực tuy tốt, nhưng nếu không biết cách sử dụng tinh tế sẽ rất dễ làm tổn thương chính mình." Chu Nguyên Đồng thêm củi vào đống lửa, cau mày nói:
"Giai đoạn nhập kình còn tốt, nếu muốn ấp ủ ra nội khí, thân thể tuyệt đối không thể có ám thương."
"Các ngươi hôm nay luận bàn sao ác liệt vậy, nhiều lần suýt chút nữa bị thương."
"Chu cô nương có thể nhìn ra được?" Hà Lạc Sơn lộ vẻ kinh ngạc, lập tức lắc đầu, giọng điệu cảm khái nói:
"Thời gian không chờ đợi ai mà!"
"Chúng ta dạo gần đây chuẩn bị làm một vụ làm ăn lớn, có thể sẽ có chút nguy hiểm, nên phải tranh thủ thời gian, tu luyện cần liên tục sử dụng đại dược, không có tiền thì không được."
"Vừa văn vừa võ." Chu Cư gật đầu:
"Câu nói này không sai."
Tập võ không chỉ cần công pháp, mà còn cần đại dược phụ trợ, càng không thể thiếu danh sư chỉ đạo, có thể nói chỗ nào cũng cần tiền.
Nếu là thế gia hào môn thì không sao, gia đình bình thường muốn học thành tài thì nhất định phải đánh đổi bằng cả mạng sống.
Mà đánh đổi bằng mạng sống thì khó tránh khỏi bị thương.
Một khi bị thương...
Con đường võ đạo sẽ bị gián đoạn.
Cho nên muốn bồi dưỡng một cao thủ thực thụ, thường phải cần mấy đời tích lũy của một gia tộc mới có thể.
Hoặc là có kỳ ngộ.
"Chu công tử." Chu Nguyên Đồng cười nói:
"Lời này do anh nói ra, tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, nếu anh muốn luyện võ thì làm sao có thể thiếu tiền được?"
"Chu huynh chỉ là không thích tập võ thôi, điều đó không thể ép buộc được, nếu ta có tài sản như Chu huynh, ta cũng sẽ sống cuộc đời tiêu sái, làm gì phải tốn tâm tư hành hạ bản thân mình." Hà Lạc Sơn thuận miệng hỏi:
"Nghe nói Lãnh gia cũng muốn làm ăn với Chu huynh?"
"Đúng vậy." Chu Cư gật đầu:
"Đã hẹn ngày kia đi lâm trường xem hàng."
Ừm...
Hà Lạc Sơn híp mắt, như có điều suy nghĩ.
Hôm nay Lãnh Hình không đến, nói là bị cảm lạnh, mấy người trẻ tuổi người thì luận bàn võ nghệ, người thì ngồi đối diện kể chuyện xưa.
"Dương, Quách hai nhà rốt cuộc có mâu thuẫn gì? Vì sao Quách Tĩnh, Hoàng Dung không nói rõ mọi chuyện với Dương Quá?"
"Thích cô cô của mình..."
"Cáp Mô Công và Hàng Long Thập Bát Chưởng cái nào lợi hại hơn?"
"... "
Chu Nguyên Đồng vừa nghe vừa hỏi han, dần dần đắm chìm vào thế giới giang hồ trong câu chuyện do Chu Cư kể.
Cho đến khi nữ tỳ trong nhà thấy trời đã muộn liên tục thúc giục, nàng mới lưu luyến không rời cáo từ, và hẹn lần sau gặp lại.
...
Ban đêm.
Hà Lạc Sơn và mấy người lặng lẽ tụ tập tại một sân nhỏ vắng vẻ.
"C-K-Í-T...T...T..."
Cửa phòng mở ra.
Lãnh Hình sắc mặt băng lãnh bước ra.
"Lãnh đại ca!"
"Lãnh huynh!"
"... "
"Xác định." Hà Lạc Sơn mở miệng:
"Bắt đầu từ hôm nay."
"Ngươi không để lộ tu vi thực sự chứ?"
"... Không có." Lãnh Hình lắc đầu:
"Ta dù hận không thể băm tên súc sinh kia thành trăm mảnh, nhưng ta biết cơ hội chỉ có một lần."