Chương 12: Thần Chiến Binh Khổng Lồ Obelisk! (1)
Lúc trước, đứng trên mặt đất nhìn cảnh thân thể con rồng bị nổ nát, máu tươi thịt vụn văng ra, Bùi Kiêu đã có cảm tưởng con rồng này là một sinh vật sống thực sự. Còn lúc này, khi đã đâm ngập ngọn thương vào mình rồng, từ vết thương lập tức phun ra một dòng máu rồng màu vàng kim, Bùi Kiêu lập tức bị dòng máu dội khắp toàn thân. Hơn nữa, dòng máu này cũng rất ấm và ướt áp, giống như máu của sinh vật sống thực sự, mà sau khi máu rồng tưới lên, Bùi Kiêu thế mà lại cảm thấy thoải mái, dễ chịu đến mức khó tin.
Nhưng đáng tiếc là thứ cảm giác thoải mái đó cũng chỉ diễn ra trong vẻn vẹn một nháy mắt. Tuy đúng là Bùi Kiêu đã cầm Anh Dũng Súng đâm vào thân mình con rồng, nhưng đến khi hắn định bóp cò thì lại ngạc nhiên phát hiện ra khẩu súng của mình có gì đó không ổn. Rõ ràng chỉ mới đây thôi, ngón tay hắn còn đặt trên cò súng, thế nhưng giờ bóp cò thì hắn mới nhận ra là ở đó chẳng có cái cò súng nào và cả họng súng cũng chẳng thấy đâu nữa! Ngược lại, thứ hắn đang cầm là một thanh cán hình trụ dài nhẵn, giống như một cây thương dài.
Sự bất ngờ làm hắn ngây ra một lúc, nhưng chính lúc này, một cỗ trọng lực kinh khủng áp thẳng xuống thân thể hắn, như thể hắn bỗng nhiên bị thứ gì nặng hàng chục tấn đè xuống người. Trọng lực đó không chỉ đè hắn quỳ rạp xuống mà cả ngọn thương đầy ký hiệu trên tay cũng vỡ tan thành những mảng dòng điện màu bạc.
Rồng có ‘nghịch lân’, động vào sẽ phải chết!
Trong hệ thống thần thoại của Trung Quốc, truyền thuyết về rồng có thể nói là nhiều vô số kể, nhưng dù là trong những câu truyện khác nhau, rồng có thể mạnh có thể yếu, có thể lớn có thể nhỏ, có thể ‘chính’ có thể ‘tà’, có thể là thần có thể là yêu, nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó chính là trên người rồng có một chỗ vẩy mọc ngược so với những chỗ khác, chỗ vẩy đó gọi là nghịch lân. Bất kể một con rồng có lương thiện, chính trực tới mức nào, nhưng nếu có người dám chạm vào chỗ ‘nghịch lân’ này, vậy thì con rồng và kẻ đó, chỉ có một được phép sống tiếp. Đó chính là câu truyện về ‘nghịch lân’.
Bùi Kiêu lúc này đúng là đang đi ‘chạm vào nghịch lân’... nói đúng ra là lấy vật nhọn chọc vào đó. Tình cảnh như thế, đừng nói là một con rồng dài cả nghìn mét thế này, mà dù là một người bình thường gặp phải thì hắn cũng sẽ nổi điên mà liều sống chết với Bùi Kiêu. Con rồng khổng lồ không để ý tới màn sáng gần như đã sắp bị nghiền nát phía dưới, ngược lại, thân hình nó bỗng điên cuồng giẫy giụa, vặn vẹo, trên người xuất hiện một tầng trường khí thế đen nhánh như mực. Chẳng trách Bùi Kiêu lại cảm thấy trọng lực đè nén khủng bố tới vậy, hắn lúc này đã bị kẹt trong trường khí thế của con rồng đen khổng lồ - trường khí thế của một Ma Vương cấp chân chính!
Một người nặng hơn năm mươi kilogam lại phải chịu trọng lực tác dụng lên đến mười tấn, đó là chuyện kinh khủng tới cỡ nào! Một tấn là gấp 20 lần năm mươi kilogam, mười tấn là gấp 200 lần trong lực, và lúc này Bùi Kiêu đang cảm thấy mình nặng hàng chục tấn, vậy thì còn không phải là trọng lực gấp nghìn lần hay sao?
Trọng lực không chỉ đơn giản là sức nặng cỡ nào. Trên đời không thiếu lực sĩ có thể nâng được sức nặng ngang với trọng lượng của mình, nhưng bọn họ chắc chắn không thể nâng nổi chính mình. Cái ‘chính mình’ này thật ra chính là một loại biểu hiện của trọng lực, khối lượng riêng của ngươi càng lớn thì tác dụng của trọng lực lên ngươi cũng càng mạnh. Chưa cần nói tới trọng lực gấp nghìn lần, chỉ cần trọng lực gấp hai lần thì người thường đã đau tim mà chết rồi, còn nếu ném một người sống bình thường vào hoàn cảnh của Bùi Kiêu lúc này thì người đó còn chẳng kịp kêu một tiếng đã nát thành đống thịt nhão rồi. Dù Bùi Kiêu không phải là người sống nhưng chắc chắn hắn cũng không thể chịu nổi trọng lực kinh khủng cỡ đó. Sau khi ngọn thương đầy ký hiệu bằng dòng điện tương màu bạc vỡ vụn thì tiếp theo là tầng thân thể bao bên ngoài cũng bằng điện tương của hắn từng mảng vỡ vụn, giống như một bức tượng thạch cao, từng mảng vỡ tan thành bột phấn.
“A!”
Trước mắt lúc này đã là sinh tử tồn vong, khi Bùi Kiêu cảm nhận được trọng lực khủng bố tác dụng lên người thì ngọn thương màu bạc đầy ký hiệu trên tay cũng vỡ tan, để lộ ra hình dạng ban đầu của Anh Dũng Súng. Sau đó mặt ngoài thân thể hắn liên tục rơi rụng ra những mảng điện tương màu bạc, nhưng không chỉ có vậy, ngay cả bản thể của Anh Dũng Súng cũng bỗng phát ra những tiếng ken két như kim loại bị vặn xoắn. Rồi ngay trước mắt hắn, Anh Dũng Súng vốn thẳng tắp bắt đầu bị cong vặn rồi vỡ nát bắt đầu từ vị trí mũi dao. Chỉ chưa tới một giây sau, Anh Dũng Súng đã vỡ tan thành mảnh vụn!
Không chỉ Anh Dũng Súng mà cả cơ thể Bùi Kiêu cũng bắt đầu vặn vẹo gấp khúc. Đó là một sự đau đớn còn kinh khủng hơn cả nỗi thống khổ do linh hồn bị xé rách, có phần giống như khi chấp niệm bị chấn động nhưng khác là cơ thể vẫn còn cử động được. Ngay trong nháy mắt khi Anh Dũng Súng bị nghiền nát, Bùi Kiêu cũng điên cuồng thét lên... rồi sau đó, bắt đầu thiêu đốt chấp niệm, thiêu đốt trường khí thế, thiêu đốt lực lượng lôi điện! Ba loại năng lượng mạnh nhất của hắn đồng thời thăng hoa giúp cho điện tương màu bạc vừa bị nghiền nát một lần nữa xuất hiện bên ngoài cơ thể. Tuy tầng điện tương này cũng vẫn bị nghiền nát ngay lập tức nhưng sau đó lại có ngay một tầng điện tương màu bạc mới xuất hiện thay thế. Nhờ vậy, Bùi Kiêu không ngờ có thể cứng rắn chống chọi lại đòn tấn công bằng trọng lực gấp nghìn lần này!
Nhưng tiếc rằng con rồng đen khổng lồ cũng không phải chỉ biết ở yên một chỗ. Nó lại lần nữa phát ra một tiếng gào vang vọng tận sâu linh hồn, rồi quay vụt lại, há miệng phun ra một luồng ‘hơi thở của rồng’ đen kịt về phía Bùi Kiêu. Luồng ‘hơi thở rồng’ này đen kịt như mực, lao tới cuồn cuộn như lũ lớn, lập tức nhấn chìm, đồng thời đẩy văng thân hình người khổng lồ lôi điện cao hơn 10m của Bùi Kiêu ra khỏi cơ thể con rồng. Không chỉ vậy, thứ ‘hơi thở rồng’ đen kịt này còn có tính ăn mòn vô cùng kinh khủng, dù là tầng điện tương màu bạc phủ ngoài cơ thể Bùi Kiêu cũng không ngăn cản nổi. Từ lúc bị trọng lực trói chặt bên ngoài cơ thể con rồng, tới khi bị luồng ‘hơi thở rồng’ đẩy bay tới giữa không trung, chỉ không tới hai, ba giây nhưng cơ thể Bùi Kiêu đã hoàn toàn tan rã trong luồng hơi thở rồng đen kịt...
Không trung cách con rồng đen khổng lồ chừng 200m, luồng hơi thở rồng đậm đặc vẫn ngưng tụ chứ không tản đi, tiếp tục bắn về phía xa. Mà ở trong luồng hơi thở rồng đó, sau cùng thì người ta đã không còn nhìn thấy được một chút xíu bóng hình nào của Bùi Kiêu nữa. Ở nơi đó chỉ còn lại hai ký hiệu kỳ lạ phát sáng lập lòe lơ lửng. Không biết hai ký hiệu này được cấu thành từ cái gì mà ngay cả thứ ‘hơi thở rồng’ kinh khủng kia cũng không thể ăn mòn được mảy may. Không chỉ có vậy, hai ký hiệu này dường như còn đang ngày một sáng hơn, bên trên bề mặt chúng còn liên tục có dòng điện xẹt qua. Sau khi hai ký hiệu này liên tục phát ra những tiếng điện nổ lách tách mỗi lúc một nhanh thì chúng bỗng nhiên rực lên ánh sáng vô cùng chói mắt, dường như thực sự là sấm sét từ bầu trời đánh xuống. Ánh sáng đó thậm chí xuyên thấu qua luồng hơi thở rồng, soi rọi cả bầu trời...
Sau khi phun ra luồng hơi thở rồng hất văng Bùi Kiêu, không ngờ con rồng đen khổng lồ không tiêp tục phun khí đen xuống dưới nữa mà lại bắt đầu cuộn tròn thân hình, những đám mây đen quanh cơ thể bắt đầu bị kéo tới dưới cổ nó. Xem ra cái chỗ ‘nghịch lân’ kia quả thật là điểm yếu của nó, tuy một đòn kia của Bùi Kiêu không thể gây ra vết thương nguy hiểm tính mạng nhưng cũng đã khiến quái vật này bị thương. Mà vết thương này có vẻ như còn nghiêm trọng hơn cả vụ nổ của hơn trăm quả tên lửa đạn đạo lúc trước, vì vậy mà nó không thể không dừng tấn công để chữa trị vết thương tại vị trí ‘nghịch lân’.
“Báo cáo bộ chỉ huy! Bùi Kiêu đã thất bại, hiện giờ không biết còn sống hay không. Lặp lại! Bùi Kiêu đã thất… đợi đã…!”
Chiếc trực thăng đưa Bùi Kiêu bay lên lúc này đang lơ lửng trên không trung cách con rồng vài trăm mét. Tại đó, mấy tên thành viên đội bay đang dùng kính viễn vọng dõi theo hành động của Bùi Kiêu, đến khi thấy thân thể hắn hoàn toàn tan rã thì một người trong số đó mới cầm bộ đám lên liên lạc với bộ chỉ huy. Thế nhưng viên sĩ quan mới nói được một nửa thì bỗng chứng kiến một điều dị thường xuất hiện.
Ngay thời khắc này, từ bên trong luồng hơi thở rồng đen kịt đã bao phủ Bùi Kiêu kia bỗng bắn ra hàng loạt những tia sáng trắng lấp lánh. Sau đó, một quầng ánh sáng màu bạc lớn tầm 20m bắn ra từ trong luồng hơi thở rồng, xé rách thứ khí đen kịt kia một cách nhẹ nhàng. Ngay sau đó, quầng sáng bạc đổi hướng, lao thẳng về phía cái đầu rồng khổng lồ với tốc độ cực nhanh.
Thông qua kính viễn vọng, thành viên đội bay thấy được bên trong quầng sáng bạc là một kỵ sĩ khổng lồ với lôi điện quấn quanh toàn thân!
Đó là một người khổng lồ cao hơn 10m với toàn bộ cơ thể, râu tóc cho đến vũ khí cầm trên tay đều do điện tương màu bạc cấu thành. Người khổng lồ lôi điện này có bề ngoài của một người đàn ông chột mắt tầm hơn bốn mươi tuổi, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, dưới cằm là một chòm râu dài, trên tay cầm một ngọn thương dài màu bạc hiện đầy nhưng ký hiệu phù văn kỳ lạ. Người khổng lồ này đang cưỡi trên một con ngựa tám chân khổng lồ, hình thể vô cùng dũng mãnh cũng do điện tương tạo thành (1). Tuy con ngựa này không có cánh giống như loài Pegasus trong thần thoại (2), nhưng nó lại có thể di chuyển bằng cách đạp lên dòng điện sét, chính vì vậy mà khiến nó có thể chạy giữa hư không như đi trên đất bằng. Không chỉ có thế, tốc độ của con ngựa này còn nhanh tới mức khiến người ta phải khiếp sợ, nó giống như thực sự hóa thành một tia chớp phóng đi giữa không trung. Mấy thành viên đội bay chỉ vừa nhìn thấy hình ảnh người khổng lồ cưỡi con ngựa tám chân xuất hiện thì một giây sau, người khổng lồ kia đã cưỡi ngựa lao thẳng về phía đầu rồng, ngọn thương trong tay phóng vút ra.
Ngọn thương màu bạc được phóng ra, lập tức bùng lên ánh sáng màu bạc chói mắt, giống như một tia chớp xé tan màn đêm, lại giống như một ngôi sao băng xẻ dọc bầu trời, chói chang đến độ người ta không thể nhìn thẳng. Chỉ trong nháy mắt, ngọn thương bạc lướt qua khoảng cách 200m, cắm sâu vào một hốc mắt con rồng, sau đó ‘xoẹt’ một tiếng rồi nổ tung, biến thành một khối điện tương màu bạc bắn tứ tung, mạnh mẽ thổi bay hơn nửa cái đầu rồng…
Chú thích:
1. Gã chột râu dài cưỡi con ngựa tám chân: hình tượng của Odin Allfather - người đứng đầu chư thần Asgard trong thần thoại Bắc Âu
2. Pegasus: loài ngựa có cánh trong thần thoại Hy Lạp
Lời bình:
Bùi Kiêu sống chết ra sao? Nhân vật mới xuất hiện thực tế là ai?
Tử Vong Khai Đoan
Zhttty
www.dtv-ebook.com
Quyển 5