Chương 40: Làm Loạn (5)
Quay lại với những diễn biến tại Nam Bắc Chiến Trường. Lúc này, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đang đứng trên vai của Ngụy Ngưu Đầu, nhìn cảnh nó phóng thẳng như bay, đạp đám Bộ Binh Khô Lâu dưới chân như đạp con chuột. Đạp xuống một cái là nát nhừ ít nhất vài chục con Bộ Binh Khô Lâu, xoay người đấm xuống thì chí ít cũng biến mất hơn trăm con. Với lực công kích khủng khiếp như vậy… đã hoàn toàn không cần bất kỳ một kỹ năng phụ trợ nào nữa. Lực lượng này đã đủ để có thể coi thường bất kỳ thứ quỷ quái nào trong ảo giới Nam Bắc Chiến Trường!
“Quả nhiên là rất mạnh! Thực lực của Ngụy Ngưu Đầu thế này... Ài!” Bùi Kiêu hưng phấn nhìn Ngụy Ngưu Đầu ‘đại triển thần uy’, nhưng một lát sau hắn lại chợt thở dài.
Dương Đỉnh Thiên lặng yên liếc nhìn hắn, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Đang oán trách thực lực của chính mình quá kém cỏi, chưa thể phát huy hoàn toàn được thực lực của con Ngụy Ngưu Đầu này sao?”
Bùi Kiêu cười khổ nói: “Ngươi cứ như đang đi guốc trong bụng ta vậy… Ngươi nói không sai! Nếu như thực lực của ta cũng đạt tới Chân Ma cấp, vậy thì thực lực tổng hợp của cả ta và Ngụy Ngưu Đầu chắc chắc sẽ không chỉ đơn giản là ‘một cộng một bằng hai’. Lúc đó thì sẽ không chỉ đơn giản là tung hoành không kiêng nể tại Nam Bắc Chiến Trường, mà cho dù trong những ảo giới chưa từng đến như Hoàng Kim Quốc Độ, hoặc thậm chí như Ngạ Quỷ Đạo của Ấn Độ và Hoàng Tuyền của Nhật Bản, ta cũng dám xông vào! Nhưng giờ thì không được rồi, vì ta vẫn còn quá yếu.”
Bùi Kiêu nói tới đây lại thở dài một tiếng. Hắn quay nhìn Dương Đỉnh Thiên rồi mới nói tiếp: “Bởi vì ta đã từng chứng kiến những loại quỷ quái đáng sợ hơn nhiều, cũng hiểu được lực lượng kinh khủng của chúng. Dương Đỉnh Thiên, người đừng vì thấy ta có thể tung hoành như vô địch tại Nam Bắc Chiến Trường, đừng vì thấy con Ngụy Ngưu Đầu này đạp phá ngàn quân mà cho rằng thực lực của chúng ta đã rất mạnh. Không phải thế đâu, thực lực của chúng ta vẫn còn nhỏ yếu lắm. Sở dĩ có cảm giác chúng ta rất mạnh đơn giản là vì chúng ta đang đối mặt với ảo giới đơn giản nhất mà thôi.”
Nhưng Dương Đỉnh Thiên lại nói thẳng: “Ta hiểu… vì ta cảm nhận thấy: ngươi dường như luôn rất vội vàng và căng thẳng, giống như ngươi e ngại điều gì đó. Nếu không sợ hãi điều gì đó, thì sẽ không ai gấp gáp và liều mạng như vậy. Điều đó ta hiểu.”
“Đúng vậy đấy! Vô cùng đáng sợ, mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta phải tuyệt vọng…”
Bùi Kiêu thì thào nói. Nhưng khi hắn vừa nói ra câu đó xong thì chợt thấy ở phía xa xa bỗng có một đám đất đá bị bắn tung lên trời, giống như vừa có một vật gì đó rất nặng nện xuống mặt đất ở đó. Tuy vì hai người đang đứng trên vai Ngụy Ngưu Đầu nên không cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, nhưng nhìn đám đất đá, khói bụi bốc lên cao như vậy thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi vật nặng kia nện xuống mặt đất như thế nào.
Hai người liếc nhìn nhau, Dương Đỉnh Thiên liền hỏi: “Ngươi cảm nhận được sự tồn tại của quỷ quái Chân Ma cấp à?”
Bùi Kiêu chỉ cười khổ nói: “Cũng không phải vậy. Ta còn chưa phải là cường giả Chân Ma cấp, không có trường khí thế, nếu nói là ‘ta cảm nhận được điều gì đó’ thì không bằng nói ‘Ngụy Ngưu Đầu dưới chân ta cảm nhận được điều gì đó’ sẽ chính xác hơn. Ta chỉ có có thể dựa vào một phần chấp niệm nhỏ bên trong Bạo Viêm Cự Phủ để hơi chút cảm nhận sự lưu động của trường khí thế mà thôi… Nhưng mà sóng chấn động vừa rồi thì đúng là do quỷ quái Chân Ma cấp gây ra.”
Dương Đỉnh Thiên nhíu nhíu mày, không nói thêm gì nữa. Bùi Kiêu thì lúc này cũng không còn đầu óc để mà đi phỏng đoán tại sao Dương Đỉnh Thiên lại nhíu mày. Hắn chỉ nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Nơi này đã cách khu vực trung tâm của Nam Bắc Chiến Trường cực kỳ gần rồi. Nhưng có điều làm ta thấy kỳ quái: vì sao xung quanh đây lại không hề có những đội Bộ Binh Khô Lâu và Kỵ Binh Khô Lâu quy mô lớn nào? Thật quá bất thường… Nhưng có lẽ cũng không nên nghĩ quá nhiều như vậy. Dương Đỉnh Thiên, công tác chiến đấu sau đấy ngươi trăm ngàn lần không nên tham gia, chỉ cần cẩn thận cảm nhận trường khí thế của quỷ quái Chân Ma cấp, rồi nghĩ cách chống lại sự đè nén của trường khí thế đó là được.”
Nói xong, Bùi Kiêu cũng không chần chừ nữa. Hắn vỗ mạnh cái đầu khổng lồ của Ngụy Ngưu Đầu rồi quát lớn: “Tiến lên đi! Dùng một quyền để đập cho con Chân Ma cấp kia dẹp lép cho ta!”
Ngụy Ngưu Đầu như thể ngây ra một chút, nhưng sau đó nó lập tức rống lớn một tiếng, đồng thời phát ra trường khí thế phẫn nộ mà chỉ riêng nó có. Tuy trường khí thế kia không nhằm vào hai người Bùi Kiêu, nhưng khi nó xuất hiện cũng vẫn như một quả núi lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu, ép cho hai người hô hấp cũng khó khăn. Liền đó, Ngụy Ngưu Đầu đã sải bước phóng về phía trước, nhảy thẳng vào màn bụi đất mù mịt trước mặt.
Ở trong màn bụi đất, một quả đạn pháo khổng lồ lớn tới bốn, năm mét màu đen kịt vừa nện xuống mặt đất. Quả đạn pháo lớn đến như vậy nện xuống nên đương nhiên uy lực mà nó tạo ra cũng rất ‘hoành tráng’. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ có đường kính tới mười mấy mét, còn quả đạn pháo khổng lồ kia thì đang nằm yên bất động chính giữa cái hố đó. Cách đó không xa, hơn hai mươi tên Tự Do Linh Hồn đang nhìn về phía màn bụi đất mù mịt với sắc mặt tái nhợt. Tuy không thể nhìn thấy được điều gì trong màn bụi đất, nhưng bọn họ đều biết rõ thứ gì đang chờ đợi mình trong màn bụi đất kia. Chính là con quỷ quái Chân Ma cấp nhìn giống như người máy kia… Chính là cái con quái vật mà dù dùng Thiên Sinh Vũ Khí nào đánh cũng không thủng, chém cũng không rách kia!
Người dẫn đầu của đội linh hồn này vẫn là người đàn ông trung niên kia. Có điều lúc này thì một cánh tay của hắn đã tiêu tan, cánh tay còn lại vẫn đang nắm chặt lấy cây song thủ chiến phủ của mình. Hơn hai mươi linh hồn sau lưng hắn cũng đều có thương tích riêng, nhìn qua có vẻ cũng đã rất mệt mỏi rồi. Mà thực sự thì cả đám cũng đã sắp tới giới hạn của sức chịu đựng rồi! Trên đường bọn hắn liên tục bị con quỷ quái đạn pháo kia tập kích hơn mười lần, lần nhiều thì chết mười mấy người, ít thì chết bảy, tám người. Đoàn đội hơn một trăm người của bọn hắn, cũng đã đến cực hạn mất rồi.
“Đội trưởng! Ngươi đi trước đi. Thật ra tốc độ của ngươi nhanh hơn bọn ta rất nhiều. Nếu ngươi muốn chạy thì con quỷ quái Chân Ma cấp này chắc chắn không thể đuổi kịp! Ngươi đi trước đi, để bọn ta cản nó lại!” Đúng lúc này, một thanh niên da trắng khoảng hơn hai mươi tuổi, có một mái tóc và trang phục rất kỳ dị, tay cầm một cây đoản đao dài khoảng 30cm, nhìn hắn kiểu gì cũng giống một tên thanh niên côn đồ, thế nhưng lúc này hắn lại nghiêm nghị rống lên những lời đầy đại nghĩa như vậy.
Bên cạnh hắn còn có vài tên cũng ăn mặc kiểu kỳ dị như vậy. Có điều, bọn họ lại không thể khí khái như thanh niên kia. Trừ một thiếu nữ đứng bên cạnh người thanh niên này thì những người còn lại đều sợ hãi lùi ra xa một chút. Người thanh niên kia thấy vậy thì giận giữ, hắn đang định mắng to mấy câu thì người đàn ông trung niên lại thở dài nói: “Không được đâu... Chúng ta không trốn thoát nổi! Hai con quỷ quái Chân Ma cấp, một con bay lên trời đuổi theo, một con ở phía sau từ từ đuổi tới, đồng thời còn có thể dùng con đầu tiên để làm đạn pháo bắn chúng ta. Chúng ta thật sự không chạy nổi...”
“Con mẹ nó chứ! Nếu sớm biết như vậy thì đã cùng các anh em liều đánh một trận ngay từ đầu rồi. Vậy thì sao có thể khuất nhục như thế này? Các anh em… được chết trận cùng các ngươi, lão tử cảm thấy vinh hạnh muôn phần!” Thần sắc u ám của vị trung niên cũng không kéo dài bao lâu. Hắn đột nhiên rống to một cách điên cuồng, cây song thủ chiến phủ trong tay cũng đồng thời tỏa sáng rực rỡ. Hắn dùng cánh tay còn lại giơ cao cây rìu lớn rồi lập tức phóng thẳng về phía màn bụi đất mù mịt.
Những người còn lại thì hoặc cũng rống to, hoặc là toàn thân run lẩy bẩy, hoặc lại có người lặng yên lùi về phía sau, đủ loại thần thái đua nhau xuất hiện. Nhưng khi bọn hắn còn chưa kịp thực hiện công kích gì từ trong màn bụi đất bỗng nhiên liên tục vang lên những tiếng ‘đùng’, ‘đùng’ như thể đang có bom phát nổ trong đó. Cùng lúc đó, một cỗ ý chí phẫn nộ đột ngột đè ép xuống. Trường khí thế này dường như là thực chất, chỉ nhẹ nhàng ép xuống đã làm người ta có cảm giác như bị lực lớn ngàn cân đè nén. Đây đã không còn đơn thuần là sợ hãi và áp chế nữa… Trường khí thế kia thật sự sắp đè bọn họ ngã sấp xuống mặt đất…!
Sắc mặt cả đám lập tức càng trở nên tái nhợt, sự tuyệt vọng trong lòng lúc này đã lớn đến mức khó có thể nói thành lời… Lúc trước chỉ có hai con quỷ quái Chân Ma cấp mà đã làm cho bọn họ muốn chạy trốn cũng không nổi, thế mà lúc này lại còn xuất hiện thêm một con quỷ quái Chân Ma cấp thứ ba nữa? Hơn nữa, dựa vào cường độ của trường khí thế kia thì rõ ràng là con Chân Ma cấp mới này mạnh hơn nhiều hai con kia. Đây thật đúng là kẻ địch mạnh nhất mà bọn hắn chưa bao giờ gặp qua: ba con quỷ quái Chân Ma cấp… ba con!
Bọn hắn chết chắc rồi!
Ngay khi trong lòng mọi người đang ngập tràn tuyệt vọng, bỗng nhiên họ lại cảm thấy một trường khí thế lạnh lẽo khác cũng bùng lên. Có điều là trường khí thế mới xuất hiện kia lại không thế so được với khí thế phẫn nộ. Khi cách một khoảng xa thì trường khí thế này sẽ chỉ còn mờ nhạt như không khí lạnh, không gây được bao nhiêu áp chế cho mọi người.
“Đùng!’
Sau khi trường khí thế lạnh lẽo tuôn ra được vài giây, mọi người vẫn đang bị trường khí thế phẫn nộ đè ép tới không thể động đậy nổi thì đúng lúc này, trong màn bụi đất mù mịt kia bỗng vang lên môt tiếng nổ kịch liệt, giống như sấm rền. Không chỉ đơn thuần là tiếng động, cùng xuất hiện với tiếng nổ lớn đó là một trận gió giật quét tới, xua tan toàn bộ đám bụi đất trong không trung, thậm chí mấy người đứng đằng trước còn bị hất ngã lăn ra đất.
Tất cả ngây người nhìn cảnh tượng khi màn bụi đất đã bị quét sạch. Bọn họ thấy một quái vật đầu bò thân người màu vàng lợt, cao khoảng 10m đang đạp một chân lên người con quỷ quái người máy. Con quỷ quái người máy dường như còn chưa hoàn tất việc biến hình thì đã bị quái vật đầu bò kia dẫm lên. Không biết là một cái đạp này có bao nhiêu lực, nhưng chỉ thấy một nửa thân hình của con quỷ quái người máy cao 5m đã bị đạp chìm vào trong đất đá, mà nó vẫn còn đang liều mạng giẫy giũa, còn dùng cả những ngón tay to như quả chùy của mình để cố xé rách cái chân bò đang dẫm lên người mình… Nhưng rất tiếc, cái chân bò khổng lồ căn bản lại không hề sứt mẻ, ngược lại còn từng chút một đè nó xuống nền đất. Âm thanh ‘két két’ như khi sắt thép bị xé rách vang lên từng hồi.
Con quỷ quái người máy thấy giãy giụa cũng vô ích thì bắt đầu vươn cuống họng lên gào thét, thanh âm của nó rít rít, khàn khàn giống như một loại tạp âm lẫn lộn khi kim loại cọ xát vào nhau, nghe khó chịu tới mức khiến người ta muốn phát điên. Đồng thời, trong miệng của nó hiện lên một chùm sáng trắng, sau đó, một chùm laser to như cánh tay bắn ra từ trong miệng nó, bắn thẳng lên cái chân bò khổng lồ. Một tiếng nổ lớn vang lên, cảnh tượng chiến đấu lại một lần nữa bị màn bụi đất tràn ngập che mất.
Mọi người thật sự đã nhìn tới trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết mình nên nghĩ cái gì mới ổn. Lúc trước, bọn họ chứng kiến năm con quỷ quái Chân Ma cấp vây công một con Chân Ma cấp khác thì đã cảm thấy rất kỳ dị rồi, thế mà lúc này đây, lại có một con Chân Ma cấp Ngưu Đầu không biết nhảy ra từ đâu rồi đè đầu cưỡi cổ con quỷ quái người máy ‘đao thương bất nhập’ kia như thể người lớn bắt nạt trẻ con… Loại cảm giác này thật sự quá mức vớ vẩn, làm cho bọn họ không thể nào tin được rằng những gì chính mình nhìn thấy là sự thật.
Tiếp đó, lại một tiếng nổ mạnh ‘đùng đùng’ nữa vang lên, trận gió giật vừa rồi lại lần nữa xuất hiện xua tan màn bụi đất. Xuất hiện trước mắt mọi người là cảnh tượng quái vật đầu bò xuay người đấm xuống mặt đất, còn chân của nó lại chẳng hề bị tổn thương gì...
Tiếp đó, con Ngưu Đầu này cứ liên tục tung ra từng quả đấm xuống mặt đất. Mặc dù mọi người cách nơi đó hơn ngàn mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được mặt đất rung lên từng đợt. Vậy còn chưa hết, con Ngưu Đầu kia chợt ngửa đầu lên trời rống to, sau đó nó thò tay xuống như đào móc thứ gì dưới đất. Sau chốc lát, một thứ gì đó nhìn như một tấm sắt màu đen bị nó lôi từ dưới đất lên. Mọi người còn chưa kịp hết choáng ngợp, nhìn rõ xem cái vật nhìn như tấm sắt kia là gì thì con Ngưu Đầu này đã bắt đầu dùng tay... ép thứ đó lại. Chỉ tốn vài giây, sau khi một trận tiếng kim loại vặn vẹo, cọ sát chói tai, cái thứ nhìn như tấm sắt đó đã bị vo lại thành một viên hình cầu...
Con quỷ quái đầu bò thân người này... quá mạnh!
Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cả đám vào lúc này...
Tử Vong Khai Đoan
Zhttty
www.dtv-ebook.com
Quyển 3