Tử Vong Khai Đoan

Chương 7: Kết Thúc! Nam Bắc Chiến Trường!

Chương 7: Kết Thúc! Nam Bắc Chiến Trường!

Nhìn thấy viện quân đã tới làm cho thần kinh Bùi Kiêu thoáng thả lỏng, suýt chút nữa thì vì vậy mà ngất đi. Nhưng lúc này đây, thân hắn vẫn còn đang trong hiểm cảnh, Bạo Viêm Cự Phủ còn đang nằm trong bụng con Ác Ma kia, làm sao hắn cho phép mình được ngất đi? Vậy nên hắn đơn giản là cắn chặt rặng chịu đựng, đồng thời còn cố gắng nhúc nhích thân thể, ra sức bò về phía đám viện quân nơi xa.
Nhưng Ác Ma sao có thể để cho hắn được toại nguyện? Ngọn roi trong tay nó vung lên, chỉ vụt qua một cái đã quấn lấy hai chân Bùi Kiêu rồi kéo hắn bay ngược lại gần. Cùng lúc, thanh mã tấu rực lửa trong tay còn lại cũng bổ xuống một lần nữa.
Chính trong thời khắc nguy cấp này, thanh mã tấu trắng sáng vốn đã cắm xuống mặt đất lại một lần nữa bay lên, biến thành một vầng sáng bạc ngăn chặn thanh mã tấu rực lửa một lần nữa. Một tiếng ‘keng’ nữa lại vang lên, thanh mã tấu màu sáng bạc vậy mà có được lực lượng lớn tới mức thần kỳ, đánh cho Ác Ma màu đỏ phải lùi lại vài bước. Vậy là Bùi Kiêu lại ngã lăn xuống đất lần nữa.
Bùi Kiêu vừa mới rơi xuống đất thì đã liều mạng dùng sức bắn người bay đi. Nhưng lúc này chấp niệm của hắn đã rơi vào trạng thái chấn động dữ dội, làm sao có thể di chuyển dễ dàng như vậy được? Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Ác Ma vung đao chém mình lần thứ ba. Tuy lần này vẫn bị thanh mã tấu sáng bạc cản lại nhưng Bùi Kiêu thấy rõ: vầng sáng trắng của thanh mã tấu kia đã trở nên vô cùng suy yếu rồi, nhiều nhất là thêm một lần nữa thì nó sẽ mất hết năng lượng. Ngọn lửa trắng của thanh mã tấu kia đâu phải thứ có thể ngăn chặn dễ dàng?
Ngay khi Bùi Kiêu gần như đã cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng có một luồng gió màu xanh lá thổi qua ngay bên cạnh hắn. Bùi Kiêu còn chưa kịp nghĩ gì thì bên tai đã vang lên một tiếng nói với giọng điệu vội vã: “Nhanh giải trừ trạng thái Giải Phóng đi!”
Đó là giọng của Johnan! Hóa ra anh ta vẫn còn sống à? Bùi Kiêu cũng không lề mề, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái người khổng lồ lôi điện. Lập tức, một luồng gió màu xanh do Johnan điều khiển quấn lấy cơ thể hắn, nâng lên rồi bắt đầu chạy thục mạng ra xa.
Mà đám viện quân phía xa cùng không phải chỉ biết đứng xem, cả bọn cũng lao về phía con Ác Ma màu đỏ với tốc độ cao nhất. Có điều, bọn họ hiển nhiên cũng biết con Ác Ma này rất lợi hại, nên chỉ có mười mấy người cầm đầu xông lên nhanh nhất, hướng thẳng tới Ác Ma, về phần hơn một nghìn linh hồn còn lại thì chia thành các tiểu đội nhỏ, nhào về phía đám quỷ quái bình thường xung quanh. Cảnh tượng lúc này thật đúng như ‘hổ vào bầy dê’! Đứng trước đám Tự Do Linh Hồn có Thiên Sinh Vũ Khí trong tay, bầy quỷ quái bình thường xung quanh không ngăn cản nội một chút, liên tục bị đánh tan.
Dẫn đầu đội ngũ này chính là một cô gái trẻ dung mạo xinh đẹp, một mái tóc vàng óng rực rỡ tung bay theo từng bước chạy của cô. Mà đặc biệt là trên tay của cô có một vầng sáng trắng rất giống với vầng sáng của thanh mã tấu sáng trắng, hơn nữa bao quanh thân thể của cô cũng có một vầng sáng trắng ẩn hiện. Dường như chính vầng sáng trắng này đã giúp tăng tốc độ của cô, khiến cho tốc độ của cô vượt xa những người khác. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, khoảng cách của cô và người ngay phía sau đã lên tới ít nhất hai, ba nghìn mét.
Phía bên kia, Johnan nâng Bùi Kiêu chạy trốn như điên, nhưng vì phải vác theo một người nên dù sử dụng luồng gió để tăng tốc độ thì tốc độ của hắn cũng phải hạ xuống rất nhiều. Sau lưng hắn, sau khi thanh mã tấu sáng trắng ngăn cản thêm một đòn của Ác Ma thì liền tự động bay về phía cô gái trẻ tóc vàng.
Về phần con Ác Ma màu đỏ, sau khi nó liên tục bị thanh mã tấu sáng trắng cản trở mấy lần thì dường như cũng đã phát điên thật rồi. Hai cảnh mở ra, nó vụt đuổi theo Johnan và Bùi Kiêu, tốc độ vượt xa của Johnan. Khi tưởng như chỉ vài giây nữa là sẽ đuổi kịp hai người thì một mũi tên từ đâu bắn thẳng tới nó. Ác Ma chỉ có thể đưa thanh mã tấu của nó lên đỡ. Sau thoáng chậm lại đó, nó lại tiếp tục đuổi theo Bùi Kiêu, nhưng những mũi tên phía xa kia liên tục phóng tới, khiến cho cứ vậy lần lượt mất đi cơ hội bổ cho Bùi Kiêu một đao.
Tới lúc này thì Ác Ma màu đỏ cũng không bay nữa, nó chỉ khép cánh lại rồi lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, mà năng lượng tiêu chuẩn và tội nghiệt phiêu tán xung quanh thì lập tức cuốn tới, trút vào người nó. Thì ra nó đang bổ sung cho những tiêu tổn của cuộc chiến lúc trước.
Nhờ khoảng thời gian tạm dừng này mà cuối cùng Johnan cũng đã đưa được Bùi Kiêu tới được chỗ của thiếu nữ da trắng. Nhưng có một điều làm cho Bùi Kiêu cảm thấy kỳ quặc là khi người thiếu nữ này chạy lướt qua hắn, cô ta rõ ràng đã nhìn chằm chằm thật sâu vào mắt hắn, rồi mới tiếp tục chạy đi đón thanh mã tấu màu sáng trắng đang bay trở lại. Còn Johnan thì vừa chạy vừa mừng rỡ kêu lên: “Thật tốt quá! Là Cuồng Chiến Sĩ đấy! Không ngờ Cuồng Chiến Sĩ cũng tới.”
Bùi Kiêu cố gắng mở miệng nó, nhưng cố cả nửa ngày cũng chẳng thốt ra được gì. Cũng may là Johnan lại dường như hiểu được hắn muốn gì, đã mở lời giải thích cho hắn: “Đó là người mạnh nhất của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ! Tôi nói thiếu nữ vừa chạy qua ấy. Anh đừng nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ thanh tú, nhỏ nhắn, nhưng thực ra lại vô cùng nóng tính đấy, hơi không hài lòng là sẵn sàng giơ nắm đấm lên nện người ta, là một kẻ phát cuồng vì chiến đấu. Mà không chỉ có vậy, không hiểu sao cô ấy lại có vẻ thù địch với người thuộc Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc các anh. Nghe nói trước kia cô ấy đã thua dưới tay Cung Diệp Vũ. Nhưng dù thua nhưng thực lực của cô ấy vẫn được thế giới công nhận là một trong năm người mạnh nhất, thậm chí không kém là bao so với các cường giả Chân Ma cấp! Nhưng đương nhiên, giờ xuất hiện một tên biến thái như anh thì chắc hẳn thứ hạng thực lực của cô ấy phải hạ thấp một bậc rồi đây.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì thầm cảm thán một hồi. Hắn cố gắng quay đầu lại nhìn cảnh tượng chiến đấu phía sau, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ gì thì nhóm viện quân nhanh thứ hai đã chạy tới gần, và người mặc trang phục cha sứ trong số đó đúng là Varotian. Tên này cũng không dừng lại mà vừa chạy tới vừa la lớn: “Bùi Kiêu đấy hả? Anh vừa sử dụng Giải Phóng à? Mà con quỷ quái có hình dạng ác ma kia cũng sử dụng được Giải Phóng luôn! Thực lực thật mạnh! Chúng ta lại không có cường giả Chân Ma cấp, vậy nên chiến lực của anh là vô cùng quan trọng đấy. Ở đằng sau kia có một linh hồn đặc thù có khả năng khôi phục tổn thương, anh chữa trị cho nhanh rồi lại tiếp tục tham chiến!” Còn chưa dứt lời thì hắn đã dẫn theo những người đằng sau chạy mất.
Cả quá trình này diễn ra vô cùng nhanh. Đến khi đám người kia chạy qua mấy thì Johnan đã vác Bùi Kiêu chạy về hướng nhóm tiếp viện thứ ba. Phải tới lúc này thì Bùi Kiêu mới cảm thấy có thật sự an toàn. Tuy cảm giác an toàn này thật ra chỉ là một loại ảo giác, bởi vì con Ác Ma kia vẫn đang chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, và nếu cứ như vậy thì sau cùng hắn vẫn sẽ phải chết mà thôi. Nhưng lúc này, hắn đã có thêm bạn hữu cùng hiệp đồng tác chiến, có người khác trợ giúp và bảo hộ, cảm giác an toàn mà điều đó mang lại thật tốt đẹp đến khó mà hình dung.
Mặc kệ từng làn sóng xung kích liên tục truyền tới từ sau lưng, Johnan lúc này đã vác Bùi Kiêu chạy đi khoảng gần 10000m, đến trước mặt đội cứu viện thứ ba gồm toàn những linh hồn Nhập Ma cấp bình thường. Một thiếu nữ dáng người vô cùng nóng bỏng nhưng khuôn mặt lại hết sức bình thường chạy tới trước mặt họ, đồng thời hét lớn: “Mau đặt anh ta nằm thẳng ra đất! Mọi người bảo vệ xung quanh để tôi đè nén cơn chấn động chấp niệm và chữa trị cơ thân thể cho anh ta!”
Johnan cũng không chậm trễ, hắn lập tức đặt Bùi Kiêu nằm xuồng đất rồi bản thân cũng ngồi xuống minh tưởng luôn. Đợt chiến đấu vừa rồi cũng đã làm cho chấp niệm của hắn chấn động không ít.
Về phần thiếu nữ nóng bỏng kia, cô nàng đang duỗi ra một tay đặt lên lồng ngực Bùi Kiêu. Chỉ vừa mới chạm vào thôi thì một cỗ ý chí mát lạnh đã lập tức truyền vào cơ thể Bùi Kiêu. Bùi Kiêu cũng không rõ cỗ ý chí lạnh buốt này cụ thể là cái gì, nhưng hắn chỉ cảm thấy khoan khoái dễ chịu không nói nên lời. Ngay cả nỗi đau đớn kịch liệt do chấp niệm bị chấn động cũng từ từ lắng xuống sau khi tiếp xúc với cỗ ý chí mát lạnh này. Không chỉ có vậy, chỗ bị chặt đứt trên cánh tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, nỗi thống khổ vì linh hồn bị xé rách cũng biến mất.
Khi Bùi Kiêu đang cảm thấy thoải mái tới mức muốn rên lên thì bỗng nhiên có một luồng sáng từ phía chiến trường bắn thẳng tới, dọa cho hắn giật mình, chút nữa thì nhảy dựng lên. Nhưng cô nàng nóng bỏng kia dường như lại biết rõ hắn sẽ phản ứng như vậy nên đã lập tức dùng tay nhẹ nhàng ấn hắn xuống rồi nói: “Không cần phải lo! Đó là do năng lực trị thương và khôi phục cơ thể của tôi, chỉ cần bộ phận cơ thể chưa bị quỷ quái ăn mất thì có thể gọi bay về được. Chấp niệm của anh rất cứng cỏi, chất lượng gấp đôi chúng tôi, xem ra muốn chữa trị hoàn toàn cũng sẽ cần khá nhiều thời gian đấy.”
Quả nhiên, luồng sáng kia bay tới rồi lập tức hòa tan vào cơ thể Bùi kiêu, từ vị trí cánh tay đã mất chảy vào trong chấp niệm của hắn. Chỉ một lát sau, tại vị trí vai trái của hắn đã xuất hiện cánh tay đã mất, có điều là dường như chấp niệm của cánh tay đó vẫn còn chấn động, nên liên kết còn chưa đươc chắc chắn cho lắm. Vậy nên Bùi Kiêu cũng không vội vàng đứng dậy, mà trước hết tĩnh tâm lại, yên lặng quan sát tình hình chấp niệm trong cơ thể.
Nhờ sự trấn an và điều trị của linh hồn đặc thù kia mà chấp niệm của hắn đã dần bình ổn lại. Tuy vậy, chấp niệm của bản thân hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều, hơn những 60 đơn vị, lúc này hắn chỉ còn lại hơn 170 đơn vị chấp niệm mà thôi, vậy là gần như đã tiêu hao mất một phần tư tổng chấp niệm.
( Lỗ lớn rồi! Vốn còn tưởng có thể kiếm chác một chút, ai ngờ chút nữa thì đến cả mạng cũng phải đền mất! Đã vậy chấp niệm còn tiêu hao nhiều như vậy! Xem ra đúng là thua lỗ lớn. Hơn nữa nếu Bạo Việm Cự Phủ cũng mất thì đúng là xong thật rồi, không biết phải lấy cái gì để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ đây! )
Bùi Kiêu thực sự quá khổ tâm rồi! Có điều cũng vì vậy mà hắn càng khao khát nhanh chóng tăng cường cả chất lẫn lượng chấp niệm của mình. Chất lượng chấp niệm càng cao thì cường độ thiêu đốt càng lớn, thời gian kéo dài cũng sẽ càng lâu. Ví dụ, nếu Cung Diệp Vũ thiêu đốt chấp niệm thì cùng lắm sẽ chỉ mất khoảng 50% - 60% số lượng mà hắn đã tiêu hao. Vậy nên nếu khó có thể ra tăng số lượng chấp niệm trên diện rộng trong thời gian ngắn thì làm gia tăng cường độ và chất lượng của chấp niệm sẽ là đường tắt nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ.
( Trước hết vẫn phải nhanh chóng thu hồi Bao Việm Cự Phủ đã! Hơn nữa, nghe những gì con Ác Ma đó nói đã giúp ta thu được khá nhiều tin tức. Nó nói rằng một linh hồn nào đó đã cho nó một thứ gì đó, khiến cho nó có được ý thức và trí nhớ, không còn là một con quỷ quái lơ ngơ nữa. Còn nói tới việc dung hợp và khống chế cái ảo giới này? Đó đúng là chuyện không thể hiểu nổi. Thế nhưng, không biết sau khi đã khống chế được ảo giới rồi thì có thể cho phép người sống tiến vào trong đó hay không? Nếu như có thể làm được, vậy tìm cách khống chế một ảo giới, đợi đến năm 2012 thì đưa người sống vào trong đó, đóng cửa vào lại. Đó chẳng phải chính là phương pháp để vượt qua Ngày Tận Thế sao? )
Bùi Kiêu suy đi tính lại, trong lòng càng lúc càng thấy nóng nảy. Nhưng sau đó, hắn lại lập tức nhớ tới những lời còn lại của Ác Ma màu đỏ. Nếu những kí ức trong trí nhớ của nó thật sự là về vợ con của George McClellan, vậy thì những gì mà nó muốn gánh vác cũng rất lớn đấy.
Ngay lúc Bùi Kiêu còn đang suy tư về rất nhiều vấn đề bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào lồng ngực hắn. Trước mắt hắn đúng là cô nàng nóng bỏng kia, cô gái vừa cười vừa nói: “Tốt rồi! Đã hoàn toàn trấn an được sự chấn động của anh. Đi đi, dũng sĩ của ta! Ha ha.” Lúc nói tới mấy chữ cuối cùng, cô nàng náy rõ ràng đã không nhịn được nữa mà bật cười.
Bùi Kiêu lòm cồm bò dậy. Hắn thử cử động cánh tay trái của mình một chút rồi nói với thiếu nữ kia: “Có cần tôi nói rằng sẽ chiến đấu vì cô không? Ha ha. Cám ơn cô đã chữa trị cho tôi, nếu không thì không biết đến lúc nào tôi mới có thể trở lại tham chiến nữa. Cám ơn cô lắm!” Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng thẳng dậy, nắm chặt Anh Dũng Súng và nhìn về phía trung tâm chiến trường.
Cô nàng nóng bỏng thoáng sửng sốt rồi quá đỗi vui sướng nói: “Anh cũng chơi World of Warcraft à? Ở khu nào vậy? Hay là gia nhập công hội của tôi đi. Tôi chính là...”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy khóc không nổi, hắn chỉ có thể nhanh chóng trả lời ngắn gọn: “Đợi khi có dịp nhé! Một lần nữa cảm ơn cô!” Nói rồi hắn cũng không đợi thêm nữa, lập tức phóng về phía trung tâm chiến trường.
Lời bình:
Bùi Kiêu đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhờ sự trợ giúp của đồng minh! Sau khi đã bình phục vết thương, hắn lại lần nữa dấn thân vào chiến đấu. Trận chiến lại tiếp tục! Cùng theo dõi những diễn biến tiếp theo của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Chú thích:
Đi đi, dũng sĩ của ta!... : lời thoại trong WoW ^^
P/s: Trong WoW, bang hội gọi là Clan hay là guild? Cái này Sun không rõ, ai chơi trò này cho xin ít thông tin nhé :D
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì tình hình chiến trường có vẻ khá tốt. Ở vòng ngoài của chiến trường, đám quỷ quái bình thường đã bắt đầu được dọn dẹp, tuy đàn quỷ quái Khô Lâu có tới mấy chục ngàn con nhưng Nam Bắc Chiến Trường không hổ với danh xưng “ảo giới yếu nhất”, phần lớn đám quỷ quái này thậm chí không đạt tới Nhập Ma cấp, chỉ cần bị Thiên Sinh Vũ Khí chạm vào là tan nát ngay. Không chỉ vậy, nếu không có Thiên Sinh Vũ Khí thì linh hồn chỉ cần thiêu đốt chấp niệm rồi đấm đá lung tung một cái là đám quỷ quái đó cũng chịu không nổi. Đúng là tệ hại hết mức!
Không nói tới vấn đề nhàm chán đó nữa, khu vực trung tâm chiến trường mới thật sự là nơi quyết định thành bại của cuộc chiến này. Tại đó, một thiếu nữ được ánh sáng trắng bao phủ cả thân hình đang nắm lấy một thanh mã tấu khổng lồ vờn quanh Ác Ma, thi thoảng lại vung đao lên chém. Về phần hơn mười tên linh hồn khác cũng đều cầm Thiên Sinh Vũ Khí trong tay, cùng vây đánh Ác Ma. Tình hình nhìn quá đúng là có vẻ khá tốt.
Nhưng Bùi Kiêu thấy vậy thì lại cuống quýt cả lên, bởi vì những công kích kia cơ bản là không chạm được vào Ác Ma màu đỏ, trừ thiếu nữ được ánh sáng trắng bao trùm toàn thân thì những người còn lại thậm chí khó khăn lắm mới chống đỡ được mỗi khi Ác Ma vung ngọn roi dài của nó về phía cả đám. Trong cả bọn thì chỉ có ba người thực sự gây được áp lực cho Ác Ma, đầu tiên là thiếu nữ kia, tiếp theo là gã cha sứ Varotian, cuối cùng là một linh hồn cằm cung lớn bắn tỉa từ xa, ba người này mới là chiến lực chính thực sự.
Nếu chỉ vậy thì đúng là cũng chẳng có gì đáng lo ngại, chỉ là hai bên đang đánh ‘tiêu hao chiến’, tiêu hao năng lượng lẫn nhau để xem bên nào không chịu nổi trước. Nhưng trong tình huống đó mà Ác Ma rõ ràng còn có thể vừa đánh vừa hấp thu năng lượng và tội nghiệt xung quanh. Hãy nhìn xem! Vết thương của nó đã sắp hồi phục lại như ban đầu rồi! Đây chính là điều làm Bùi Kiêu cuống lên như vậy.
Không chờ chạy tới gần, hắn đã rống lên từ xa: “Mọi người hãy nhanh chóng dốc toàn lực giải quyết nó đi! Đừng tưởng nó đang dùng Giải Phóng mà không duy trì được lâu! Nó mới nuốt mất Bạo Việm Cự Phủ - Thiên Sinh Vũ Khí dương lượng 1800 đơn vị của tôi, vũ khí cấp Ma Vương duy nhất trên thế giới hiện nay. Trong món vũ khí đó cơ lưu giữ chấp niệm của tôi, vậy nên trong thời gian ngắn con Ác Ma này còn không dung hợp được, nhưng nếu để nó dung hợp xong thì con Ác Ma này rất có thể sẽ tiến cấp Ma Vương đó.”
Lúc trước Bùi Kiêu bị nỗi thống khổ do chấn động châp niệm hành hạ nên còn không nghĩ ra được, phải đến lúc này hắn mới hiểu ra vì sao Ác Ma đuổi đánh Ngụy Ngưu Đầu trước. Tuy Ngụy Ngưu Đầu rất mạnh nhưng đồng thời, bản thân nó cũng là thuốc bổ tuyệt hảo cho quỷ quái, vì Bạo Viêm Cự Phủ chính là một món Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma Vương. Nếu một con quỷ quái Chân Ma cấp cắn nuốt được một Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma Vương, thì hậu quả là rất có thể sẽ sinh ra một con Ma Vương cấp mới!
Đám người đang vây đánh Ác Ma màu đỏ phía xa nghe vậy thì đồng loạt kinh sợ. Bọn họ đúng là đang có ý định kéo dài để tiêu hao hết trường khí thế của Ác Ma giống như lời Bùi kiêu nói. Thực ra, đến chính bản thân bọn họ cũng cảm thấy rất khó hiểu khi con Ác Ma này không dốc toàn lực không kích bọn họ. Trước kia, mỗi lần bọn họ gặp phải quỷ quái biết sử dụng Giải Phóng, thì lúc con quái đó sử dụng Giải Phóng cũng là thời khắc quyết tử cuối cùng của nó, sẽ là một đợt tấn công điên cuồng như bão tố. Thế mà con Ác Ma này lại không làm vậy! Nó ngu xuẩn thế sao?
Hóa ra đáp án lại là: Ác Ma không ngu xuẩn, chính bọn họ mới là đồ ngu! Con Ác Ma này đang kéo dài thời gian để tiêu hóa Bạo Viêm Cự Phủ!
Thiếu nữ toàn thân được vầng sáng trắng bao bọc lập tức nổi gân xanh đầy đầu, lúc này mới tức giận mắng to xối xả: “Đồ ngu ngốc kia! Sao lại mang Thiên Sinh Vũ Khí cấp cao chưa được luyện hóa vào ảo giới hả? Thế mà ngươi để quỷ quái cắn nuốt mất à! Lại còn là vũ khí cấp Ma Vương nữa chứ! Vì sao người của tổ chức linh hồn nước các ngươi đều ngu xuẩn như vậy chứ? Ngu xuẩn giống hệt như tên Cung Diệp Vũ kia.” Vừa chửi mắng, ánh sáng trắng trên người thiếu nữ đó cũng càng lúc càng sáng rực.
Bùi Kiêu thật đúng là không thể mở miệng cãi được gì. Tuy đúng là hắn đã luyện hóa Bạo Viêm Cự Phủ, nhưng việc hắn để quỷ quái nuốt mất món Thiên Sinh Vũ Khí này cũng là sự thật, vậy nên ‘há miệng mắc quai’ rồi. Mà cô nàng này đúng là nóng tính và thù ghét Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc y như lời Johnan nói. Có điều chính cô ấy vừa cứu hắn một mạng, hơn nữa giờ cũng không phải là lúc để cãi nhau, vậy nên hắn chỉ có thể gắng đè nỗi phiền muộn này xuống đáy lòng.
Không chỉ có vầng sáng của thiếu nữ kia mạnh hơn mà cả Thiên Sinh Vũ Khí trên tay mười mấy người kia cũng đồng thời tỏa sáng rực rỡ, từng cỗ ý chí khác nhau liên tục khuếch tán ra bốn phía. Xem ra cả bọn đều đã quyết tâm dốc toàn lực chiến đấu rồi.
Người dẫn đầu tấn công vẫn là thiếu nữ kia. Lúc này, ánh sáng trắng trên người cô đột nhiên yếu bớt, ngay sau đó, sau lưng cô bỗng hiện ra một đôi cánh thiên sứ trắng tinh khiết. Đúng vậy, cô gái này dường như cũng đã tiến vào trạng thái Giải Phóng, và có vẻ như trạng thái này cho phép cô hóa thân thành môt thiên sứ. Không chỉ vậy, thanh mã tấu khổng lồ trong tay cô cũng thay đổi hình dạng theo, từ hình dáng của một thanh mã tấu to như cánh cửa biến thành một thanh Thập Tự Kiếm lớn màu trắng bạc, trong tay người thiếu nữ, toàn thân kiếm tỏa ra thánh quang màu trắng bạc lóng lánh.
Sau khi đã hoàn tất biến hình, thiếu nữ quát khẽ một tiếng rồi nắm lấy Thập Tự Kiếm bay lên bầu trời. Hóa ra đôi cánh thiên sứ trắng muốt kia cũng không chỉ để trang trí mà có thể thực sự có thể giúp chủ nhân của nó bay lượn trên trời.
Sau khi thiếu nữ kia bay lên trời thì Varotian ngay phía sau lưng cô ta cũng lập tức triển khai tấn công. Thanh đao quân dụng mà hắn vốn đang cầm trong tay lúc này đã tản ra ánh sáng màu xanh lá rực rỡ, sau đó hắn vung đao chém từ xa về phía Ác Ma. Một lưỡi cắt hình thành từ gió áp xuất hiện, sau đó hóa thành hình dáng giống hệt cây đao của Varotian, bay về phía Ác Ma. Một tiếng ‘keng’ giòn vang, cây đao kia bị thanh đao quân dụng của Ác Ma đánh tan, nhưng âm thanh va chạm vừa rồi rõ ràng là tiếng kim loại va chạm. Có thể thấy được uy lực của lưỡi đao đó không hề tầm thường.
Về phần mười mấy người còn lại, Thiên Sinh Vũ Khí trên tay bọn họ đều đồng loạt tỏa ra đủ loại ánh sáng, có vẻ như đều có thể sử dụng được thuộc tính đặc biệt của Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma mà mình sở hữu. Hơn nữa, mười mấy người này cũng đều không tầm thường, tất cả vậy mà đều là Tránh Thoát Giả, dưới áp lực của trường khí thế mà vẫn có thể phản kích được, so với Tự Do Linh Hồn thì đúng là mạnh mẽ hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc, Ác Ma màu đỏ dường như đã bị lúng túng tay chân. Trong số những công kích của thuộc tính đặc biệt này, có cả gió cắt, băng đâm, thậm chí có cả công kích ở hình thái năng lượng không nhận biết được cụ thể là gì, vậy nên Ác Ma cũng không dám bỏ qua nữa. Cây đao quân dụng rực lửa trên tay nó vung múa kín mít không một ke hở những vẫn không ngăn được cả mười mấy người đang vây đánh xung quanh mình, đỡ trước thì hở sau. Chỉ sau giây lát, nó đã bị mấy đòn tấn công đánh trúng, trên người xuất hiện vài vết thương.
Nhưng uy hiếp thực sự lại đến từ trên đỉnh đầu của nó. Thiếu nữ hóa thành thiên sứ bay lên rồi từ trên cao chém xuống, một đòn sáng lóng lánh như thác từ trên cao đổ xuống. Ác Ma lập tức quyết đoán, nó liều lĩnh thân trúng đòn tấn công của những người khác để đưa đao lên trời che chắn. Một tiếng ‘keng’ giòn vang, đỡ một đòn liều mạng của thiếu nữ dường như cũng khiến thân hình nó mất thăng bằng, cây roi trong tay cũng còn lại cũng khẽ run lên.
“Hay lắm!”
Hơn mười người xung quanh đều sung sướng reo lên, lại càng ra sức tấn công, chỉ riêng Bùi Kiêu là hoảng hốt tới khó mà hình dung. Đám người này chưa thấy sự lợi hại mà Ác Ma đã thể hiện lúc trước, không biết cây roi kia của nó vừa có thể vụt, vừa có thể phòng ngự, lại có thể trói người, lợi hại tới khó mà tưởng tượng nổi, thế mà bọn họ còn cho là đang chiếm được ưu thế hay sao? Chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu rằng con Ác Ma này có trí tuệ và ý thực của con người hay sao? Bùi Kiêu bất chấp việc phải tiêu hao chấp niệm của bản thân, trong ánh chớp xẹt qua quanh thân thể, thân hình nhanh chóng hóa thành khổng lồ, vượt qua vòng vây do mười mấy người kia tạo thành, vừa đánh về phía Ác Ma vừa lớn tiếng hét lên:
“Đám ngu ngốc các người, đến giờ mà còn giữ sức à! Con Ác Ma này còn khủng bố hơn tất cả quỷ quái mà các người đã từng gặp hay đã từng tưởng tượng ra đó.”
Tiếng hét vừa dứt, Bùi Kiêu đã nâng Anh Dũng Súng trong trạng thái Giải Phóng lên đánh về phía Ác Ma. Mà quả như lời hắn nói, cánh tay cầm roi của Ác Ma run lên, cây roi lửa lập tức như một con rắn phóng lên, quấn ngay lấy một cánh của thiếu nữ, làm cho cô không thể bay đi đâu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Ác Ma kéo về phía nó. Ác Ma cũng chẳng chịu bỏ qua cơ hội này, cây đao quân dụng rực lửa của nó vung lên, chém thẳng xuống người thiếu nữ. Với sự chênh lệch về kích thước của thiếu nữ và thanh đao quân dụng khổng lồ kia, thì nếu bị chém trúng, sợ rằng cả hai mảnh thân thể của cô cũng chẳng còn mà sẽ lập tức tiêu tan hoàn toàn mất.
Nói thì dài mà sự việc thì chỉ diễn ra trong nháy mắt. Anh Dũng Súng của Bùi kiêu đã được hắn đâm thẳng về phía lồng ngực của Ác Ma, đồng thời ở họng súng cũng đã ngưng tụ được năng lượng, chỉ cần mũi súng đâm được vào cơ thể của Ác Ma thì hắn sẽ lập tức khai hỏa, bắn ra Đạn Năng Lượng.
Đỡ đòn cho thiếu nữ thì đã không kịp nữa rồi, nhưng nếu con Ác Ma này đã có được trí tuệ và ý thức thì có khả năng kế ‘vây Ngụy cứu Triệu’(1) sẽ có tác dụng.
Trong tiếng hét lớn của Bùi Kiêu, Anh Dũng Súng đã đâm tới với khí thế không gì cản nổi.
Mục tiêu của đòn này, chính là vết thương chưa lành vẫn đang tóe ra tia lửa điện trên ngực Ác Ma!
Chú thích:
1. Vậy Ngụy cứu Triệu: một trong 36 kế trong binh pháp của Tôn Tẫn. Nước Ngụy đánh nước Triệu, nước Tề cứu nước Triệu bằng cách dẫn quân đánh thẳng vào nước Ngụy đang không có quân phỏng thủ. Quân Ngụy sợ nên rút về thủ, Tề cũng rút quân, vậy là Triệu được cứu.
Lời bình:
Đội viện quân đã rơi vào bẫy của Ác Ma vì coi thường trí tuệ của nó! Liệu kế cứu viện của Bùi Kiêu có thành công giải nguy cho người đẹp thiên thần? Cùng đón đọc những diễn biến tiếp theo của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm tại địa chi facebook Vô Hạn Thế Giới!
Một đòn của Bùi Kiêu thật sự đã buộc Ác Ma rơi vào tình cảnh không thể không đỡ. Khi đánh ra đòn này, trong đầu Bùi Kiêu đã không còn lại gì khác ngoài ý niệm phải giết chết Ác Ma, đó là một cảm giác mà trước nay hắn chưa từng có.
Ác Ma màu đỏ cũng cảm nhận được cỗ khí thế chưa từng có của Bùi Kiêu, nó không còn lựa chọn nào khác, buộc phải quay đao về ngăn cản Anh Dũng Súng. Một tiếng ‘choang’ vang vọng, tia lửa điện và ngọn lửa đồng thời nổ ra, một vầng sáng chói lòa hiện ra ngăn đôi tia lửa điện và ngọn lửa trắng ở hai phía, đồng thời cũng ngăn cách Bùi Kiêu và Ác Ma màu đỏ.
Thiếu nữ tóc vàng thoát đại nạn nhưng cũng đã bị dọa cho sắc mặt tái mét. Tuy nhờ có vầng sáng trắng bao phủ ngoài cơ thể nên người ngoài không thể nhìn thấy sắc mặt thật của cô, nhưng nếu nhìn vào thân hình đang run lẩy bẩy kia thì có thể đoán được cô đã khiếp sợ đến độ nào. Một đao vừa rồi tuy chưa đánh trúng nhưng khi ngọn lửa nóng rực kia áp sát, cô thực sự cảm thấy mình như đã bước một chân vào cõi chết.
Khi thiếu nữ còn đang ngây dại thì Bùi Kiêu và Ác Ma đã liều mạng với nhau vài đao nữa, mỗi một đao đều làm cho sét và lửa văng tung tóe, mà cứ mỗi đao thì Bùi Kiêu lại phải lùi lại phía sau vài bước. Lực lượng của Bùi Kiêu quả thật không thể so với Ác Ma, vậy nên trong lần đối công liên tục này, kẻ phải ăn thua thiệt đương nhiên là hắn.
“Con mẹ mày đấy!” Bùi Kiêu thực sự căm hận đến cực điểm. Lúc này, hắn cũng không cố cắm Anh Dũng Súng vào trong Ác Ma nữa mà lập tức nâng súng lên chỉ về hướng Ác Ma, ánh điện sét lập tức cuồn cuồn xoay trên họng súng, làm phát ra áng sáng vô cùng chói mắt. Một giây sau, một cột laser đánh thẳng vào Ác Ma, đẩy văng nó ra xa. Trong tiếng nổ vang vọng, một ánh sáng chói lòa bùng lên cách đó vài trăm mét.
Lần liều mạng này đã làm cho chấp niệm mới vừa bình phục của Bùi kiêu lần nữa xuất hiện dấu hiệu chấn động. Hắn chẳng còn sức để nhìn xem thành quả chiến đấu của mình ra sao, chỉ có thể đứng yên thở dốc, cố sức trấn áp, từ từ đè nén cơn chấn động chấp niệm đang manh nha xuất hiện.
Còn những người khác thì lúc này đã nhìn tới mức trợn trừng mắt. Lúc mới tới đây, vì không nhìn thấy tình cảnh chiến đấu của Bùi Kiêu, nhiều nhất chỉ thấy Bùi Kiêu và Johnan chạy trốn thê thảm, chật vật nên thật ra còn không quá tin tưởng Bùi Kiêu. Tuy đã nghe nói Bùi Kiêu có thể sử dụng Giải Phóng nhưng đúng là ‘trăm nghe không bằng một thấy’, chưa thấy tận mắt thì bọn họ còn có chút hoài nghi, nhưng tới lúc này thì đã không còn gì để hoài nghi nữa. Công kích của con quỷ quái có hình dạng Ác ma kia vô cùng đáng sợ, gần như đã giết chết Cuồng Chiến Sĩ. Bọn họ đúng là lần đầu mới thấy quỷ quái đáng sợ tới vậy. Tại khoảnh khắc khi thiếu nữ kia sắp chết dưới đao của Ác Ma, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng, rồi cũng đúng lúc ấy, Bùi Kiêu uy mãnh như thần xuất hiện, chẳng những ngăn cản con Ác Ma đó lại mà còn đánh văng nó ra xa bằng một vụ nổ. Thế nên rất nhiều người trong số đó lúc này chỉ biết trợn mắt đứng nhìn, không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.
( Người này mới chỉ chết có hơn nửa năm thật sao?)
Nhưng dù sao thì nơi này vẫn là chiến trường, không phải là nơi để bọn họ suy nghĩ ngẩn ngơ gì đó. Chỉ sau thoáng chốc sững sờ, cả bọn đã kịp thời phản ứng, dù sao thì tất cả đều là những người có thâm niên lăn lộn trên chiến trường, nếu không phải đội trưởng thì cũng là chủ lực của một đoàn đội, hoặc là thành viên tinh nhuệ, thành viên trung tâm của một quốc gia nào đó. Vậy nên bọn họ cuối cùng cũng kịp phản ứng, không chần chừ nữa mà nhao nhao phóng tới nơi vụ nổ xảy ra.
Bùi Kiêu đang định cảnh báo những người này rằng con Ác ma chắc chắn chưa chết thì đã thấy cả đám phóng về phía vụ nổ. Hắn hơi ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng có phản ứng, lập tức dừng việc trấn áp chấp niệm trong cơ thể rồi cũng sải bước tiến lên. Giờ phút này chính là lúc nguy cấp nhất rồi, kéo dài thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm, nếu con Ác Ma đó luyện hóa được Bạo Viêm Cự Phủ thì có trời mới biết liệu có ai ở đây có thể sống sót nổi. Vậy nên chẳng thà tất cả cùng liều truy đánh thật nhanh, nói không chừng tất cả hợp sức sẽ mở ra được một đường hy vọng cũng nên.
Quả nhiên, từ sau ánh sáng chói lòa của vụ nổ, một thân hình không lổ vẫn đứng. Bỗng nhiên, hai cánh dơi sau lưng mở ra, Ác Ma giương cánh bay lên, nhưng hướng nó bay lại ngược với hướng cả nhóm đang tới. Nó chuẩn bị chạy trốn ư?
Ngay khi Bùi Kiêu đang cảm thấy quá sức hoảng sợ thì chợt nghe thấy Varotian rống lớn: “Nannia! Chặn nó!”
“Biết rồi! Không cần anh phải nhắc! Con quỷ quái chết tiệt này, chút nữa thì giết ta rồi. A!”
Cùng lúc Varotian rống lớn, một trận gió mạnh chợt cuốn qua đỉnh đầu mọi người. Sau đó, Bùi Kiêu liền thấy một luồng sáng thuần sắc trắng bay vọt qua mọi người, đuổi theo ngay phía sau Ác Ma với tốc độ cực nhanh. Ở trong luồng sáng trắng đó, chính là một thiếu nữ tóc vàng thân hình xinh xắn, sau lưng có hai cánh thiên thần trắng noãn.
Tốc độ bay của Ác Ma màu đỏ tất nhiên là cực nhanh, nhưng vì hình thể quá lớn nên sự linh hoạt và tốc độ của nó có vẻ không bằng được thiếu nữ tóc vàng. Khoảng cách 700 – 800 m của hai bên đã bị Nannia san bằng chỉ trong vài giây, sau đó chỉ thấy cô quát khe một tiếng, thanh Thập Tự Kiếm đã chém về phía cái cánh dơi sau lưng Ác Ma. Ác Ma đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, chỉ thấy nó chợt nghiêng người, thân hình đã đảo ngược lại, cây roi rực lửa đã giống như một rắn phóng tới, không ngờ lại muốn cuốn lấy Nannia một lần nữa.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh. Ngay khi Ác Ma nghiêng mình quay lại, Nannia dường như đã biết trước nó sẽ làm vậy, không ngờ cô cũng nghiêng mình, lượn theo sau lưng Ác Ma, ngọn roi của Ác Ma chỉ cuốn trúng cái bóng của cô mà thôi. Mà chỉ tích tắc sau, Nannia đã lượn được tới sau lưng Ác Ma, Thập Tự Kiếm trong tay cô lập tức chém mạnh xuống đôi cánh dơi không chút nương tay. ‘Két’ một tiếng như kim loại va chạm vang lên.
Cùng lúc, ánh sáng trắng trên người Nannia điên cuồng tràn vào Thập Tự Kiếm, làm cho nó sáng trắng lên như thể một thanh gươm ánh sáng. ‘Xoẹt’ một tiếng khô khốc, một chiếc cánh dơi của Ác Ma đã bị chém rụng khỏi cơ thể nó. Lập tức, cơ thể đồ sộ của nó mất đi thăng bằng, sau đó liền rơi thẳng xuống mặt đất.
Cả quá trình này quả thật đã nhanh đến mức khó có thể đo đếm chính xác được thời gian diễn ra. Từ lúc Nannia bắt đầu giao chiến với Ác Ma tới lúc nó rơi xuống đất chỉ trong chưa tới một giây, tốc độ thật sự nhanh tới mức làm người ta kinh sợ, cả hiện trường chỉ có chính bản thân Nannia và Bùi Kiêu là nhìn rõ tất cả. Tới khi Ác Ma rơi xuống, Bùi Kiêu mới rống to đầy hưng phấn: “Đánh hay lắm!” Nói xong, toàn thân hắn xẹt qua tia điện, trong tay bắt đầu ngưng tụ ra một quả cầu sét, tốc độ của đôi chân cũng chợt tăng vọt vượt xa những người khác, dẫn đầu lao thẳng về nơi Ác Ma rơi xuống.
Với tốc độ lúc bình thường của Bùi Kiêu thì muốn chạy xong khoảng cách gần nghìn mét cũng chỉ mất có vài giây, mà giờ hắn lại còn đang trong trạng thái người khổng lồ, thế nên tốc độ còn tăng cao hơn nữa, gần như chỉ hai giây sau khi Ác ma rơi xuống thì hắn đã đến được đích. Vọt tới trước màn bụi đất mù mịt do Ác Ma rơi xuống bốc lên, Bùi Kiêu cũng không nhảy vào đó lập tức dùng hết sức bình sinh để ném thẳng quả cầu sét vào trong đó.
Từ trong màn bụi đất mù mịt, một thanh đao quân dụng rực lửa bổ ra nghênh đón quả cầu sét. Một tiếng nổ lớn đinh tai vang lên khi lôi điện và lửa đụng vào nhau. Có điều, ngọn lửa được ngưng tụ vội vàng kia căn bản không ngăn cản được quả cầu sét của Bùi Kiêu bao lâu, lôi điện lập lòe ép qua bức tường lửa. Bùi Kiêu không thể bỏ qua cơ hôi này, lập tức nhấc Anh Dũng Súng chém hết sức về phía bức tường lửa. Lúc này đây, trước mặt hắn là một màn lửa điện mịt mù, hắn căn bản không thể nhìn thấy bất cứ điều gì sau bức màn đó, nhưng cơ hội này đúng là ngàn năm khó gặp, vậy nên dù có phải liều lĩnh bị thương hắn cũng quyết phải làm trọng thương Ác Ma.
Quả nhiên, Anh Dũng Súng trong tay Bùi Kiêu đã chém trúng vào một cái gì đó ở phía trước. Có điều cũng chỉ chém được nửa đường thì hắn lập tức cảm nhận được phía bên kia có vật rắn va chạm với Anh Dũng Súng. Sau đó là tiếng kim loại va chạm đanh gọn. Anh Dũng Súng của hắn chỉ chém được khoảng một phần ba thì bị một vật rắn chặn cứng lại, cuối cùng cũng không chém sâu thêm được một phân nào nữa.
“Lôi điện đến đây!” Bùi Kiêu gào lên như phát cuồng, lực lượng lôi điện trong người như thể không tiếc hết thảy mà tràn vào trong Anh Dũng Súng, cả Anh Dũng Súng lập tức tràn ngập lôi điện, dường như đã biến thành một vũ khí ánh sáng như Thập Tự Kiếm của Nannia. Ngay lập tức, vật cứng rắn như kim loại cản phía bên – dưới sự tác động của lực lượng lôi điện – trở nên mềm nhũn như bún. Bùi Kiêu không chút chần chừ, dùng hết sức bình sinh đè Anh Dũng Súng xuống. Một tiếng ‘xoẹt’ vang lên, Anh Dũng Súng cuối cùng cũng đã chém xuyên qua vật rắn kia.
Có điều diễn biến này cũng chỉ có thể đến đó mà thôi. Ngay sau khi Bùi Kiêu dùng toàn lực chém xuống thì phần bụng của hắn cũng phải chịu một cú đạp cực mạnh, khiến cho hắn bay ra xa đến mấy chục mét. Hơn nữa cú đá đó còn kèm theo ngọn lửa nóng rực, làm cho toàn thân Bùi Kiêu cũng bốc cháy theo, phải đến khi hắn dùng lực lượng lôi điện trấn áp thì mới dập được ngọn lửa đó.
Mà cũng chính lúc này, nhờ có khoảng thời gian vừa rồi mà hơn mười người kia đã tới nơi rồi xông vào trong màn bụi đất mù mịt kia. Trong khoảng khắc, đủ loại ánh sáng bùng lên mãnh liệt – cả mười mấy người kia đều đang bộc phát thuộc tính đặc thù của Thiên Sinh Vũ Khí. Hơn nữa đó cũng không phải kiểu công kích từ xa chậm rì rì lúc trước, bởi tất cả những người này đều là những chiến sĩ lão luyên, họ đương nhiên hiểu rằng trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời, có khi sẽ một mạch tiêu diệt được con Ác Ma này cũng nên. Vậy nên bọn họ cuối cùng cũng đã không giữ sức nữa, toàn bộ dốc hết sức xông lên liều mạng.
Xông vào đầu tiên chính là Varotian. Thanh đao quân dụng trên tay hắn liên tục ngưng tụ từng đợt gió màu xanh lá, khiến cho thanh đao quân dụng này dường như biến thành một thanh đao màu xanh dài tới ba, bốn mét. Chỉ thấy hắn là kẻ đầu tiên nhảy vào trong màn bụi đất tràn ngập, sau đó, từ trong màn bụi đất tràn ngập bùng lên từng đợt gió quét cực mạnh. Nhưng khi Bùi Kiêu còn chưa kịp nhìn rõ gì thì đã thấy gã Varotian đó bay ngược ra y như mình, rồi ngã vật cả buổi chưa thấy đứng lên được.
Hơn mười người kia cũng đều dốc sức nhảy vào, Thiên Sinh Vũ Khí trên tay tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhao nhao hò hét xông tới công kích Ác ma. Chỉ sau hai, ba giây ngắn ngủi, đám bụi đất mù mịt đã bị sóng xung kích quét sạch, những người còn lại cũng đánh về phía Ác Ma. Khi Bùi Kiêu đang định nhìn kỹ xem thương vong của Ác Ma tới mức độ nào thì trước mặt bỗng bùng lên ánh sáng đỏ chói lòa. Tiếp theo, từ vị trí Ác Ma đứng làm trung tâm, một ngọn lửa ngút trời bùng lên, lan nhanh ra xung quanh. Vài tên linh hồn còn đang tấn công không kịp lùi lại, lập tức bị biển lửa nhấn chìm mà không kịp kêu một tiếng, sống chết không rõ.
Lúc này, cả cánh tay nắm cây roi của Ác Ma đã bị chém rụng – đó đúng là thành quả chiến đấu của Bùi Kiêu. Một đòn đó không chỉ chém rụng nửa bả vai mà còn tổn thương đến cả lồng ngực của Ác Ma, ở phần bụng của Ác Ma còn có lỗ lớn đang không ngừng có từng đợt gió màu xanh xoáy qua, ngăn vết thương khép lại, xem ra là công kích của Varotian.
Không chỉ có vậy, trên cơ thể con Ác Ma đó lúc này còn có đủ mọi loại vết thương, có đóng băng, có lửa cháy, có vết chém, có mũi tên cắm trên người... khiến cho nó nhìn qua giống như sắp xong đời vậy.
Thế nhưng Bùi Kiêu lại cảm thấy rất rõ ràng... Trên cơ thể con Ác Ma đang đứng trong biển lửa kia, áp lực của ý chí uy nghiêm đã trở nên mạnh mẽ chưa từng thấy. Nó giống như...
Giống như...
Sắp đột phá!
Từ Chân Ma cấp đột phá tới Ma Vương cấp!
Lời bình: Trận đánh boss cuối của Nam Bắc Chiến Trường đã dần đi đến hồi kết! Lúc này, sống hãy chết tất cả đều chỉ nằm trong một khoảnh khắc. Liệu Bùi Kiêu và các linh hồn anh dũng sẽ sống sót hay kẻ mỉm cười sau cùng là Ác Ma? Mời đón đọc chương tiếp theo vô cùng kịch tính của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Bản thân Bùi Kiêu cũng đã từng trải nghiệm cảm giác đó, chính là khi hắn tự mình đối mặt với con Ngưu Đầu Ma Vương cấp trong ảo giới Phong Đô. Hiện tượng áp lực không ngừng tăng lên này chính là dấu hiệu báo trước quỷ quái sắp lên cấp.
( Chẳng lẽ nó đã tiêu hóa xong Bạo Viêm Cự Phủ rồi? )
Tuy Bùi Kiêu đang căng thẳng tới tột độ nhưng cũng không để sự việc này làm mất tập trung, hắn lập tức đúng dậy, sải bước phóng về phía con Ác Ma kia, vừa đi còn vừa điên cuồng rút ra toàn bộ năng lượng tiêu chuẩn và lực lượng lôi điện trong cơ thể truyền vào Anh Dũng Súng, lại càng liều mạng thiêu đốt chấp niệm không chút tiếc nuối. Nếu như mất đi Bạo Viêm Cự Phủ, vậy thì cũng đã đến lúc lấy mạng ra cược vì đã chẳng còn gì để mất nữa.
Tuy những người còn lại không nhạy cảm trong việc cảm nhận áp lực như Bùi Kiêu nhưng tất cả cũng đều là Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nên đương nhiên cũng ít nhiều cảm nhận được áp lực đang không ngừng tăng lên. Ngay lập tức, ngoài những người bị biển lửa nhấn chìm mà không rõ sống chết thì tất cả những ai còn lại đều liều mạng xông lên.
Giờ đây đã là giây phút khẩn cấp nhất, không một ai tại nơi này cần trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ, nhưng hành động của tất cả bọn họ đều giống nhau vô cùng, cùng lấy con Ác Ma kia làm mục tiêu!
Tấn công đầu tiên chính là Nannia vẫn đang bay lượn trên bầu trời. Nhờ vào đôi cánh thiên sứ được thực thể hóa ra của mình mà tốc độ của cô cực nhanh, từ trên cao rơi thẳng xuống, thanh Thập Tự Kiếm khổng lồ trong tay chém về phía Ác Ma. Cả thanh Thập Tự Kiếm phát ra ánh sáng trắng rực rỡ chói mắt, khiến cho nó nhìn qua giống như một thanh kiếm laser.
Ác Ma màu đỏ bị thương cũng thực sự rất nghiêm trọng, nó chỉ có thể dùng một cánh tay còn lại đang nắm thanh đao quân dụng rực lửa đưa lên đỡ. Lập tức, ngọn lửa và ánh sáng trắng va chạm rồi bùng lên ngay trên đỉnh đầu Ác Ma, tạo thành một vụ nổ với một nửa là biển lửa, một nửa là một khối ánh sáng trắng dày đặc.
Sau một đòn này, thân hình Ác Ma màu đỏ loạng choạng, phải đạp đạp mấy cái, lùi lại phía sau. Nhưng nó không ngờ khối cầu lửa và ánh sáng trắng dày đặc vừa mới vỡ nát thì Nannia đã một lần nữa nhào tới trong thánh quang rực sáng. Lập tức, lại một tiếng kim loại va chạm đinh tai vang lên. Nannia hơi chút khựng lại giữa không trung, sau đó lại một lần nữa vọt mạnh tới trong vầng thánh quang chói mắt, nhìn bộ dạng của cô như thể đã phát điên rồi.
Bùi Kiêu nhìn thấy vậy thì cũng phải thầm líu lưỡi. Chính bản thân hắn cũng đã tự mình nếm thử lực lượng của Ác Ma, thật sự không hề thua kém chút nào so với Ngụy Ngưu Đầu. Dù lúc này Ác Ma đã bị trọng thương, nhưng ‘lạc đà gầy vẫn to hơn con ngựa béo’, con Ác Ma kia dù sao cũng là Chân Ma cấp đỉnh cao, thế mà không ngờ lại bị sức mạnh của Nannia áp đảo!
Cùng lúc đó, Bùi Kiêu cũng đã vọt tới trước mặt Ác Ma. Anh Dũng Súng trong tay hắn chém tới cũng gặp phải phải sự ngăn cản tương tự của thanh đao quân dụng rực lửa. Lại một bức tường ngăn đôi lửa trắng và lôi điện bùng nổ, có điều sau một đòn này, cả Bùi Kiêu lẫn Ác Ma cùng bị đẩy lùi lại một chút.
Thừa dịp Bùi Kiêu đánh tới mở đường, gã cha sứ Varotian sau lưng hắn cũng đã một lần nữa ngưng tụ được một thanh đao bằng gió xoáy màu xanh lớn mấy mét. Một tiếng ‘choang’ vang lên, đao gió cũng bị thanh đao quân dụng của Ác Ma ngăn cản, cầu lửa và gió xoáy va chạm rồi nổ bung khiến Ác Ma một lần nữa phải lùi lại hơn mười mét.
Một chuỗi tấn công này vẫn không hề ngơi nghỉ, nhân cơ hội Ác Ma phải liên tiếp chặn hai đòn, Nannia trên bầu trời lập tức vọt nhanh xuống. Một tiếng ‘xoẹt’ vang lên, Thập Tự Kiếm khổng lồ cuối cùng cũng đã xuyên qua được sự đón đỡ của thanh đao quân dụng rực cháy, chém thẳng vào vai phải của Ác Ma. Lúc này mới thấy cô nàng Nannia này thật đúng là bạo lực, rõ ràng là muốn chém rụng cả vai Ác Ma. Lúc này, thánh quang của thanh Thập Tự Kiếm chợt rực sáng chói lòa. Chỉ sau chớp mắt, Thập Tự Kiếm đã chém sâu vào cơ thể Ác Ma hơn 10cm.
“Gào!”
Trúng một đòn trí mạng làm cho Ác Ma màu đỏ gào lên điên dại, trên người nó lại một lần nữa bùng lên ngọn lửa hừng hực. Nannia đang ở phía trên bờ vai nó lập tức cảm nhận được sự kinh khủng của ngọn lửa này, chỉ trong thoáng chốc, ánh hào quang màu trắng trên người cô đã bị hòa tan rất nhiều, giống như tuyết gặp ánh mặt trời, khiến cho cô không thể không rút Thập Tự Kiếm ra rồi lần nữa bay lên trời. Cô không dám để ngọn lửa kinh khủng kia chạm vào dù chỉ một chút.
Thế nhưng, cô không dám làm thì không có nghĩa là ai cũng không dám làm!
Lúc này, trong đầu Bùi Kiêu đã chỉ còn lại ý nghĩ về số mệnh bế tắc của mình. Đến khi trên người Ác Ma tuôn ra ngọn lửa kinh khủng kia, hắn cũng vội lùi lại phía sau như mọi người, nhưng chính lúc đó, hắn lại cảm nhận thấy trường khí thế uy nghiêm kia đang càng lúc càng mạnh mẽ. Đột nhiên, hắn nghiến răng rồi lao về phía trước, lôi điện xẹt khắp toàn thân. Hắn muốn dùng lực lượng lôi điện của cơ thể để ngăn cản ngọn lửa kia, muốn thừa cơ Ác Ma đang trong lúc suy yếu nhất để tiêu diệt nó, đoạt lại Bạo Viêm Cự phủ. Bùi Kiêu vừa xông vào bên trong màn lửa thì lập tức cảm nhận được sức nóng kinh khủng truyền tới. Mặc dù thân thể đã có lực lượng lôi điện bảo vệ nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được sức nóng này. Mà tới lúc này thì đã có một lượng lớn lực lượng lôi điện bị ngọn lửa hừng hực này đánh tan. Nhiều nhất là thêm một giây nữa, cơ thể hắn sẽ phải tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa kinh khủng này. Nhưng lúc này đây hắn đã là ‘tên đã lên dây’, không thể nào tính toán quá nhiều nữa. Anh Dũng Súng trên tay liên tục hấp thụ năng lượng tiêu chuẩn và lực lượng lôi điện, còn bản thân hắn thì dùng toàn bộ sức lực cố gắng gạt mở biển lửa phía trước để tiến lên.
Sau khi thả ra ngọn lửa ngút trời kia thì rõ ràng Ác Ma cũng không còn sức làm gì tiếp nữa. Có thể thấy được, ngọn lửa này chính là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của nó. Vốn nó đang định lợi dụng ngọn lửa này để phá vòng vây chạy trốn, nhưng không ngờ cái tên người khổng lồ Bùi Kiêu kia lại chui đầu vào biển lửa, hơn nữa Anh Dũng Súng khổng lồ còn đang đâm hướng tới lồng ngực của nó. Không kịp đề phòng, Ác Ma chỉ kịp đưa thanh đao quân dụng của mình lên, đâm lại phía Bùi Kiêu, ý đồ dùng chính kế ‘vây Ngụy cứu Triệu’ của Bùi Kiêu lúc trước, muốn buộc Bùi Kiêu phải thu Anh Dũng Súng về để đỡ đao của nó. Nhưng nó làm sao biết được, Bùi Kiêu lúc này đã quyết tử rồi! Hắn không ngờ dám mặc kệ thanh đao quân dụng đâm tới, sau đó dùng chính phần bụng của mình nhận một đòn này, còn Anh Dũng Súng của hắn cũng nhân cơ hội này, cuối cùng đã đâm được vào trong cơ thể Ác Ma.
“Cút đi chết đi!”
Ngay lúc đó, Bùi Kiêu dùng sức ấn sâu mũi súng vào trong cơ thể Ác Ma, sau đó, ngón tay hắn đè xuống cò súng. Ngay lập tức, trên cơ thể của Ác Ma, nơi bị họng súng Anh Dũng chui vào điên cuồng tỏa ra điện chớp rồi một cột laser phóng thẳng vào trong cơ thể Ác Ma, đẩy vọt nó ra xa. Có điều lúc này thanh đao quân dụng rực lửa của Ác Ma vẫn còn cắm trước bụng Bùi Kiêu, vậy nên khi Ác Ma bị bắn đi thì thanh đao cũng kéo lê Bùi Kiêu bay theo.
Những người xung quanh đã sớm bị tràng cảnh vừa rồi làm cho phát ngây dại. Bọn họ chỉ thấy cả Bùi Kiêu lẫn Ác Ma đều cắm vũ khí của bản thân mình vào người đối phương. Sau đó trên người Ác Ma tuôn ra vô vàn điện sét, rồi tia chớp chói lòa đó lập tức hóa thành một chùm sáng lôi điện, hất văng Ác Ma bay ra xa, còn Bùi Kiêu cũng bị kéo bay ra ngoài theo Ác Ma ít nhất hơn vài trăm mét. Tiếp theo là âm thanh như thể một cột sét khổng lồ đánh xuống, sau đó trong tầm mắt của bọn họ chỉ còn là một quả cầu lửa chói lòa.
Đó thật sự là một vụ nổ rất lớn, trong tiếng vang ‘ầm ầm’ dữ dội, một cột khói bụi cao ít nhất vài trăm mét bốc lên, cả mặt đều như rung chuyển. Cho dù cách xa vài trăm mét nhưng tất cả vẫn có thể cảm nhận được sóng xung kích dữ dội, cát bay đá chạy, khí lưu hỗn loạn, giống như một vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ vậy. Phải đến khi ngọn lửa của vụ nổ tắt dần, tro bụi cũng dần tan đi, cả đám mới như bừng tỉnh, vội vàng thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn chạy về phía vụ nổ. Người nhanh nhất vẫn là Nannia đang bay trên trời, đôi cánh trắng của cô vỗ một cái thì đã bay xa hơn trăm mét, chỉ sau vài lần đập cánh, cô đã tới được khu vực tro bụi tràn ngập kia. Sau đó, cũng không biết cô nhìn thấy gì mà đôi cánh trắng bỗng vỗ mạnh vài cái, tạo thành một cơn gió mạnh thổi tan đám tro bụi mù mịt. Tới lúc này, mọi người mới có thể thấy rõ được những gì bên trong khu vực đầy bụi mù kia.
Ở trung tâm của vụ nổ là một cái hố có đường kính lên đến hàng trăm mét, chiều sâu ít nhất phải hơn mười mét. Đó là tất cả những gì mà người xung quanh có thể nhìn thấy, chỉ có Nannia bay trên bầu trời mới có thể thấy được những gì ở giữa cái hố sâu đó.
Ở đó, Ác Ma màu đỏ đã hoàn toàn mất đi cả thân dưới, nó chỉ còn cái đầu và non nửa bả vai vẫn tồn tại, có điều là từ non nửa bả vai đó cũng đang liên tục có năng lượng tiêu chuẩn bay ra. Nó đã sắp tiêu tan!
Còn hình tượng của Bùi Kiêu cũng vô cùng thê thảm. Một cánh tay của hắn đã bị nổ bay đi đâu mất. Đồng thời, tất cả những gì của hắn từ bụng trở xuống cũng đã biến mất, chắc hẳn là do bị thanh đao quân dụng rực cháy cắt bay mất, chỉ có nửa thân trên tạm coi là nguyên vẹn. Nhưng dù sao Nannia cũng cảm thấy yên tâm vì cơ thể của Bùi kiêu không có hiện tượng dần tan biến hay có năng lượng tiêu chuẩn thoát ra. Bùi Kiêu chẳng qua chỉ bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng chứ chưa tới mức sắp tiêu tán.
Thế nhưng khi Nannia còn chưa kịp làm gì thì cô đã thấy Bùi Kiêu bỗng dùng cánh tay còn lại chống xuống, ra sức dựng người dậy. Trên tay hắn vẫn nắm chặt Anh Dũng Súng, đồng thời cố gắng hướng mũi dao của khẩu súng về phía đầu của Ác Ma. Chỉ cần đâm trúng một phát này thì Ác Ma sẽ thật sự tiêu tan.
“Bầu trời xanh lam, khu rừng xanh lá, căn phòng tường trắng, nhà lợp mái đỏ, Mary làm món thịt bò hầm khoai tây, bé Jack làm nũng, món quà nhỏ chúng ta tặng trong ngày sinh nhật nhóc ấy, rồi nước mắt của họ trong ngày ta xuất quân, cả nụ cười gượng vì muốn ta yên tâm của họ.”
Đôi mắt của Ác Ma đã ngây dại, nó từ từ nói ra từng chữ vẫn bằng giọng của một người đàn ông trung niên: “Nếu như tất cả những gì trong trí nhở của ta đều không có thật, vậy thì ta là cái gì? Quỷ quái bị tư tưởng con người khống chế sao? Vậy sao ta lại nhớ được bọn họ chứ?”
Bùi Kiêu thoáng im lặng rồi từ từ nói: “Không phải! Ngươi chính là George McClellan, chỉ huy quân đội miền Bắc, tướng lĩnh của nước Mỹ, có Mary và bé Jack – vợ và con của người, và bầu trời là màu xanh lam, khu rừng màu xanh lá, căn phòng tường trắng, mái lợp màu đỏ! Tất cả đều giống như trong trí nhớ của ngươi! Nên hãy trở về đi! Về bên vợ con trong trí nhớ của ngươi đi!”
Nói xong, Bùi Kiêu dùng sức đâm mạnh mũi dao, chọc thẳng vào chính giữa đầu Ác Ma. Biểu hiện trên gương mặt Ác Ma dường như còn đang kinh ngạc, sau đó, Bùi Kiêu liền thấy gương mặt Ác Ma bỗng nở một nụ cười nhẹ nhõm. Khuôn mặt vốn không có làn da, chỉ có cơ bắp dữ tợn khủng bố kia, thời khắc này vậy mà lại thanh thản đến thế.
Sau đó, ngay trước mắt Bùi Kiêu, Ác Ma tan thành một mảng lớn năng lượng tiêu chuẩn! Mà ở ngay dưới Anh Dũng Súng của hắn, Bạo Viêm Cự Phủ màu vàng lợt yên lặng nằm đó, không khác trước kia một chút nào!


Tử Vong Khai Đoan
Zhttty
www.dtv-ebook.com
Quyển 4


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất