Ngã ngựa quá đột ngột, Thi Vân Thanh vô cùng mờ mịt.
Sau nỗi hoang mang là muộn phiền vô tận, sói con không nhúc nhích, biểu cảm ngu ngơ.
Dáng vẻ này thật sự rất đáng thương, Mạnh Kha ôm cậu ra khỏi đống quần áo, đặt vào trong chăn, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Thi Đại và Thẩm Lưu Sương nghe.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản, chẳng qua là do yêu đan quấy phá, yêu khí nhập thể.
Thi Đại nghe kỹ, ánh mắt liếc về đầu giường, bốn mắt nhìn nhau cùng đệ đệ nàng.
Thi Vân Thanh: “...”
Sói con đen thui lặng lẽ mài răng, nghiêng đầu đi.
“Tóm lại, sự việc là như vậy.”
Mạnh Kha lên tiếng:
“Các con biết đấy, trước giờ Vân Thanh da mặt mỏng. Thằng bé ngại hiện hình sói, ta và Kính Thừa không cho các con biết.”
“Còn nhớ hôm mùa đông không, chúng ta từng gặp thằng bé một lần trong phủ.”
Thẩm Lưu Sương vuốt cằm, giật mình nhướng mày:
“Hóa ra là Vân Thanh à...thật sự không ngờ.”
Thi Vân Thanh: “...”
Rõ ràng hôm đó tỷ vừa nhìn đã nhận ra kia mà! Diễn xuất vụng về!
“Chuyện này có gì phải xấu hổ?”
Thi Đại cực kỳ thản nhiên:
“Sói con đáng yêu lắm mà.”
Còn sờ thích nữa chứ.
Nhớ lại xúc cảm khi ôm sói con vào lòng, Thi Đại di chuyển tầm mắt, liếc cái đầu lông xù của cậu.
Tâm tư nàng nhạy bén, chẳng cần nghĩ nhiều đã hiểu nguyên nhân Thi Vân Thanh ngượng ngùng.
Đứa nhỏ này tính tình nhạy cảm, có lòng tự trọng kỳ cục, rõ ràng là sói lại bị tỷ tỷ xoa tới xoa lui như chó con.
Quan trọng nhất là, sau khi được Thi Đại vuốt v e, đã mấy lần sói con biểu hiện vô cùng vui vẻ, cái đuôi lúc lắc.
Với tính cách của cậu, chắc chắn muốn xé nát bí mật này thành bụi phấn.
“Nói ra thì...”
Thi Đại chu đáo chuyển chủ đề:
“Yêu đan trong cơ thể Vân Thanh, khi nào mới hoàn toàn phá giải ạ?”
Yêu đan không phải nội đan bẩm sinh của Thi Vân Thanh, mà bị tà tu cưỡng ép nhét vào thức hải, vật ngoại lai thế này phải nhanh chóng tiêu diệt mới tốt.
Từ khi cậu về phủ, Mạnh Kha và Thi Kính Thừa vẫn luôn thử thuốc giải. Ngặt nỗi yên đan đã ở trong cơ thể Thi Vân Thanh quá lâu, dần dần dung hòa cùng cậu, độ khó để xóa bỏ khá lớn.
“Chuyện này không vội được nhất thời, cần linh khí dần dần ép nó ra.”
Mạnh Kha nói:
“Qua một năm nữa, hẳn có thể hoàn toàn tiêu tan.”
Mấy tháng nay, bà và Thi Kính Thừa vẫn luôn dùng linh khí, nuôi dưỡng thức hải của Thi Vân Thanh.
Trử khử được yêu đan thì tốt.
Thi Đại thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu, khéo sao chạm ngay vào đôi mắt sói con.
Hình người và hình sói tương thông, có thể nhìn thấy rõ ràng thương tích khi Thi Vân Thanh chém giết yêu tà trên người sói con.
Số lượng vết thương của cậu không ít, ngang dọc đan xen, đỏ đến chói mắt.
Hẳn phải đau lắm.
Trái tim Thi Đại trở nên mềm mại:
“Có thể xoa đầu không?”
Thi Vân Thanh nhìn nàng, rất nhanh cúi đầu.
Yên lặng một lúc, cậu buồn bực lên tiếng:
“Tùy tỷ.”
Thế nên Thi Đại duỗi tay, lòng bàn tay ấm nóng phủ lên đ ỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt v e.
“Cám ơn Vân Thanh nhé.”
Lời nói của nàng đượm ý cười, không hề có ý trêu đùa, trong trẻo vang vọng, như suối xuân trong khe núi:
“Yêu đan phát tác chắc chắn rất khó chịu. Đệ vẫn bằng lòng bảo vệ tỷ, tỷ rất vui.”
Lỗ tai nhúc nhích, sói con lẳng lặng ngẩng đầu.
Sáng nay mưa tạnh, bầu trời trong xanh, nắng ấm giữa trời.
Ánh nắng xuyên qua song cửa gỗ, chiếu xuống từ lá cây rậm rạp, sáng tối giao nhau, phác họa đường viền hài hòa trên gương mặt nàng.
Ánh mắt của nàng dịu dàng chăm chú, chứa đựng một lớp sáng mỏng, khi mỉm cười như mật đường tan chảy.
...Bỏ đi.
Thi Vân Thanh nghĩ, tỷ tỷ cậu vừa đi một vòng trong cửa ải sinh tử, cậu đã lớn rồi, không nên hờn dỗi với nàng.
Mất tự nhiên rời mắt, Thi Vân Thanh nghiêm mặt, vẫy đuôi.
Thoáng chốc, sói con ngẩng đầu, nương theo động tác xoa đầu, khẽ dụi vào lòng bàn tay Thi Đại.
Coi như an ủi nàng vậy.
Mọi chuyện đã kết thúc, sau ngày hôm nay, Đại Chiêu lại trở về đúng quỹ đạo.
Nghe nói tối qua có vong hồn vào mộng, Thi Đại cố ý hỏi Giang Bạch Nghiễn, chàng đã thấy gì trong mơ.
“Cha mẹ ta.”
Giang Bạch Nghiễn trả lời đúng sự thật:
“Mẹ ta rất thích vòng ngọc nàng tặng, nhờ ta cám ơn nàng.”
Thi Đại ngạc nhiên:
“Vòng ngọc? Thúc mẫu thật sự nhận được ư?”
“Giang phủ là nơi chôn cất họ, cũng xem như mộ.”
Giang Bạch Nghiễn giải thích:
“Nàng đặt vòng ngọc ở đó, là vật cúng tế.”
Cũng như đốt giấy tiền vàng bạc có thể vào thẳng địa phủ, vật dâng lên khi cúng bái, vong hồn có thể cảm nhận được.
Theo Giang Bạch Nghiễn kể, chàng đã miêu tả cho hai ông bà nghe cảnh tượng phồn thịnh của Đại Chiêu hiện nay, cũng nhắc đến Thi phủ và Thi Đại với họ.
Cách nhau mười năm, một nhà ba người nói lời tạm biệt đến muộn, không có cảm xúc dao động nhìn nhau rơi lệ, chỉ như một buổi chiều yên tĩnh của nhiều năm trước, trò chuyện câu được câu chăng, cùng trải qua thời gian một giấc mộng.
Lúc gần đi, Giang Vô Diệc cười bảo, tâm nguyện của ông ấy và Ôn Di đã hoàn thành, hai người sẽ cùng đầu thai chuyển thế...
Sau khi hồn về địa phủ, Ôn Di đã đợi ông ấy suốt mười năm.
Nguyên văn ông ấy đã nói với Giang Bạch Nghiễn là:
“Chờ sau này có duyên gặp lại, e rằng ta phải gọi con đại ca rồi.”
Ôn Di nghe vậy chỉ cười, lúc vẫy tay tạm biệt, vòng ngọc sáng lấp lánh.
Qua đêm nay, vô số ân oán trong Đại Chiêu đã đặt dấu chấm hết.
Lấy đây làm khởi đầu, bình an thịnh vượng kéo dài suốt mấy tháng liền.
Ác ma thượng cổ bại trận, yêu tà tử thương thê thảm, trong thời gian ngắn chẳng còn sức gây chuyện.
Những vụ án của Trấn Ách Ti giảm đi rất nhiều, Thi Đại được hưởng thời gian nhàn hạ đã lâu chưa có.
Trong lúc đó, Giang Vô Diệc được sửa lại án sai, triều đình phong là Trung Vũ tướng quân.
Tưởng nhớ hành động bảo vệ thành của ông ấy và Ôn Di, Thanh Châu đã xây mộ lớn hợp táng hai người, Thi Đại đã đến đó vài lần, trông thấy rất nhiều bách tính xa lạ đến tưởng niệm.
Ngày tháng dần trôi, bất tri bất giác đã vào cuối hạ.
Khoảng thời gian chuyển tiếp từ hạ sang thu là thoải mái nhất, nắng nóng tan đi, gió nhẹ mát mẻ, vào đêm trăng sáng soi chiếu, sao trời lấp lánh.
Thi Đại và người nhà ăn xong dưa hấu, về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa ra, là Giang Bạch Nghiễn đang đứng dưới sắc trăng.
Chàng vẫn mặc áo trắng, trừ mép áo choàng có hoa văn hình mây ra, không còn trang trí nào khác, nhìn qua như thể khoác một lớp sương lạnh giá trên người.
Trong tay Giang Bạch Nghiễn là hộp gỗ tử đàn lớn vuông vức.
Lòng Thi Đại có cảm giác, nhường đường cho chàng vào phòng:
“Đây là...”
“Giá y.”
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Thêu xong rồi.”
Chàng đứng thẳng tắp như ngọc, đặt hộp tử đàn lên bàn, hơi nghiêng đầu:
“Nàng mở nhé?”
Lồ ng ngực truyền đến tiếng vang như trống dồn, Thi Đại chẳng nén nổi nụ cười tươi sáng:
“Được.”
Nàng đi về trước, đứng cạnh Giang Bạch Nghiễn, ngửi mùi hương mát lạnh của giao nhân.
Trong mùa hè có vẻ ngột ngạt này, mùi hương ấy như một miếng băng mỏng, mang theo hơi lạnh thấm tận đáy lòng, làm người ta nghiện.
Hộp gỗ tử đàn tinh xảo xinh đẹp, điêu khắc hoa văn phức tạp, Thi Đại cẩn thận mở ra, chợt ngừng thở.
Biết phải hình dung cái nhìn vào giờ phút này thế nào đây.
Dưới ánh nến lung lay, toát ra ánh sáng lấp lánh.
Vệt đỏ chợt ập tới như sóng nước, đổ xuống xinh đẹp dưới ánh lửa, xuyên qua bóng đêm, chảy thẳng vào mắt.
Từng hạt nước mắt giao nhân sáng trong, làm người ta nhớ lại khoảnh khắc khi ngày đêm giao thoa, ngàn vạn ánh hào quang sáng tối chập chờn, một vầng trăng nhạt lặng lẽ treo cao.
Thi Đại hé miệng chẳng thốt nên lời, tập trung ngắm nhìn tỉ mỉ, hình ảnh được thêu trên giá y rõ ràng.
Long phượng trình tường, khóm mây uốn lượn, vạt áo thêu hình chim hoa bằng chỉ vàng, được ánh nến soi tỏ, tỏa sáng lấp lánh.
Gấm hoa làm nền, nước mắt giao nhân trang trí, trên đời không còn cái thứ hai nữa.
Đây là áo cưới Giang Bạch Nghiễn đã thêu suốt bốn tháng.
Giang Bạch Nghiễn khẽ hỏi:
“Nàng thích không?”
Áo cưới nằm đó, không ngớt tia sáng, như ngọn lửa cháy bỏng, khiến gò má Thi Đại cũng nhuộm sắc hồng.
Mặt nàng nóng bừng, mỉm cười rạng rỡ:
“Thích lắm.”
Giang Bạch Nghiễn cong môi:
“Nàng mặc thử nhé?”
Tất nhiên Thi Đại đồng ý.
Giang Bạch Nghiễn không tiện nhìn nàng thay đồ, ra ngoài cửa chờ. Thi Đại cởi váy, mặc vào từng lớp áo cưới đỏ rực.
Ban đầu sau khi rời khỏi tâm ma cảnh, Giang Bạch Nghiễn từng đo kích cỡ của nàng, bắt đầu sửa lại áo cưới.
Trước mắt kích thước hoàn toàn phù hợp với Thi Đại.
Giá ý nặng nề phức tạp, mất một lúc lâu Thi Đại mới mặc xong, gọi với ra cửa:
“Chàng vào đi.”
Cửa gỗ vang lên ken két, Giang Bạch Nghiễn đẩy cửa bước vào, rèm mi run nhẹ.
Hôm nay Thi Đại búi tóc song kế đơn giản, cài trâm ngọc hình bướm. Giá y rực rỡ tươi sáng, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, không giọng khách át giọng chủ, ngược lại còn điểm thêm nét quyến rũ cho thiếu nữ.
Khi nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt đong đầy ánh đèn óng ánh, như trăng sáng trong nước.
Thi Đại hơi hồi hộp, nhiều hơn là cõi lòng hân hoan, chắp hai tay sau lưng, mỉm cười lộ ranh nanh sáng rỡ:
“Thế nào?”
Nhìn nàng chăm chú một lúc, giọng Giang Bạch Nghiễn mềm hẳn đi:
“Đẹp lắm.”
Thi Đại không ngăn được ý cười:
“Cám ơn chàng.”
Nàng cúi đầu, nhìn những đường may tinh xảo trên giá y:
“Thêu cái này, khó lắm ạ?”
Nành đánh giá áo cưới, không trông thấy ánh mắt chợt tối đi của người trước mặt, chờ nàng ngẩng đầu, mới nhận rõ đôi đồng tử đen láy đậm đặc của chàng.
Bình thường chàng dùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn người ta, chẳng buồn để tâm đ ến vạn vật, hôm nay ánh mắt chăm chú, đôi mắt hoa đầu sâu thẳm đượm tình, làm trái tim người ta bỗng giật thót.
Chẳng ai thoát nổi ánh nhìn như khóa trói chặt thế này.
Thi Đại tiến lên, ngửa đầu hôn má chàng, nghiêm túc nói:
“Giá y đẹp rất đẹp, em thích lắm...thích vô cùng.”
Trước giờ nàng luôn như vậy, cho đối phương lời hồi đáp nóng bỏng nhất.
Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn cười bảo:
“Nàng thích thì tốt.”
Thi Đại chần chừ một lúc, thần bí kéo ngón tay chàng:
“Chàng theo em qua đây.”
Nàng cong ngón tay, dẫn Giang Bạch Nghiễn đến bên giường, dừng lại trước tủ gỗ cạnh giường, mở tủ, lấy hộp nhỏ bên trong ra.
Ôm hộp ngẫm nghĩ một chốc, Thi Đại đưa nó cho Giang Bạch Nghiễn:
“Có qua có lại, chàng mở ra đi.”
Quà đáp lễ này không nằm trong dự đoán, Giang Bạch Nghiễn thoáng sửng sốt, duỗi tay nhận lấy.
Hộp không lớn lắm, chàng dễ dàng mở ra, lọt vào tầm mắt là một xấp ngân phiếu đầy ắp và một vài quyển sổ nhỏ.
Thi Đại hơi xấu hổ, mím môi cười:
“Chàng lật xem thử nhé.”
Năm ngón tay thon dài đặt lên quyển sổ, Giang Bạch Nghiễn mở một trang trong đó ra.
Ánh nến mờ nhạt rơi xuống hàng mi, chàng chớp mắt loang ra vài điểm sáng, lặng lẽ mỉm cười.
Toàn bộ đều là sổ viết tay Thi Đại cẩn thận chỉnh lý, quyển sổ này ghi chép lại tất cả mọi thứ liên quan đến cực Bắc.
Tuyến đường thích hợp ngắm cảnh nhất, nơi ngang qua trên đường, cùng phong tục dân gian độc đáo chỉ có ở bản địa.
Điểm bắt mắt nhất trong trang, viết đầy mỹ thực cảnh đẹp nổi tiếng ngoài cực Bắc.
Cầm cuốn khác lên, là liên quan đến Giang Nam.
“Chẳng phải chúng ta từng nói, cùng nhau dạo chơi ư?”
Thi Đại xoa mũi:
“Em đã chuẩn bị hết rồi, tuyến đường đi, những việc cần chú ý, ngân phiếu cần dùng. Đến lúc ấy, chàng chỉ cần theo em là được.”
Nàng chớp mắt, môi hồng khẽ cong:
“Dẫu không quý hiếm bằng giá y...nhưng đây là quà đáp lễ em tặng chàng.”
Tình cảm giữa người với người, Thi Đại không có thói quen luôn để người ta bỏ ra cho mình.
Thành hôn là chuyện của hai người, Giang Bạch Nghiễn bằng lòng tốn công sức thêu giá y cho nàng, Thi Đại thấy mình cũng nên hồi đáp lại.
Mười năm qua, phần lớn thời gian Giang Bạch Nghiễn đều bị giam cầm, hiếm có cơ hội được thấy mặt trời, sau khi thoát khỏi tay tà tu, lại trải qua sát phạt, gần như chưa từng được trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.
Xét về một góc độ nào đó, chàng có sự non nớt gần như thuần khiết.
Những gì Giang Bạch Nghiễn thiếu thốn khi trước, Thi Đại muốn bù lại hết cho chàng.
“Cả Đại Chiêu đều ở trong chiếc hộp này.”
Thi Đại nhón mũi chân, khó giấu niềm hân hoan:
“Non xanh nước biếc, ngũ hồ tứ hải, chàng muốn đi đâu, em sẽ đưa chàng đi. Món ngon này, trò chơi thú vị, em cũng có thể tặng cho chàng.”
Nàng dứt lời ngẩng đầu, chất giọng dịu dàng mềm mại, ý cười như đóa hoa nở rộ dưới ánh đèn:
“Em sẽ đối xử với chàng thật tốt, cực kỳ tốt luôn.”
Vừa nói xong, Giang Bạch Nghiễn đã ôm nàng vào lòng.
Giá y như lửa, áo choàng trắng của chàng chẳng nhiễm bụi trần, hai bên giao nhau, như bóng tuyết phản chiếu mai đỏ.
Cõi lòng căng tràn, Giang Bạch Nghiễn hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn của nàng.
Trước khi gặp Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghĩ, sẽ có một ai đó như nàng ở bên mình lâu dài.
Cuộc đời chàng chỉ sống vì trả thù, bẩn thỉu u ám, nhàm chán chẳng thú vị, như đêm dài đằng đẵng hoang vu không thấy điểm cuối.
Chỉ duy nhất Thi Đại, đột nhiên xuất hiện như ánh bình minh, quấy nhiễu hồ nước đọng.
Chỉ có nàng thôi.
“Ừm.”
Âm cuối trong trẻo, hơi thở Giang Bạch Nghiễn rơi trên cổ nàng:
“Thi Đại đối với ta rất tốt.”
Được hôn đến tê dại, Thi Đại vòng ôm thắt lưng thon gầy của chàng, gác cằm lên vai Giang Bạch Nghiễn, dụi nhẹ:
“Chàng thích không?”
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, che giấu sóng ngầm sâu thẳm nơi đáy mắt:
“Ừm.”
Chàng nói đoạn mỉm cười, vén vài lọn tóc lòa xòa bên gò má ra sau tai:
“Thi Đại đối xử với ta thế này, ta rất thích.”
Chất giọng của Giang Bạch Nghiễn dễ nghe vô cùng, gần như thủ thỉ dịu dàng, âm cuối nhẹ đến mức vờn quanh, như gió xuân lùa qua tai.
Thi Đại không chịu nổi giọng điệu này của chàng, nghe mà vành tai nóng hổi:
“Sau này sẽ còn vui hơn nữa.”
Nàng ổn định tinh thần, không kiềm nổi tò mò:
“Sao chàng lại nghĩ đến chuyện khảm nước mắt giao nhân lên giá y vậy?”
“Đồ tốt nhất, phải cho nàng hết.”
Giang Bạch Nghiễn rời mắt nhìn qua, chợt cong môi:
“Ta muốn để tất cả mọi người đều biết, ta là của nàng.”
Thi Đại: “...”
Ngẩn ngơ vì câu nói của chàng, vành tai nàng lan đầy vệt đỏ đậm, lại nghe Giang Bạch Nghiễn nói tiếp:
“Nàng từng nói, muốn sao trên trời.”
Nhất thời chưa phản ứng kịp, đầu óc Thi Đại chết máy trong một thoáng.
Mãi một lúc sau, nàng mới nhớ lại mình đã nói câu ấy khi nào.
Là đêm giao thừa năm nay, cách đây vài tháng.
Lúc ấy nàng còn chưa thân với Giang Bạch Nghiễn, nói một câu chúc “năm mới vui vẻ” với chàng.
Giang Bạch Nghiễn không muốn dây dưa gì với người khác, nhận định Thi Đại tiếp cận mình là có mưu đồ, thế nên lạnh lùng dò hỏi, nàng muốn gì.
Thi Đại chưa từng nghĩ muốn chiếm lợi ích gì từ chàng, dứt khoát ăn nói linh tinh:
“Ta muốn sao trên trời ấy, Giang công tử có thể hái xuống thì hái cho ta nhé.”
Một câu đùa giỡn, vậy mà Giang Bạch Nghiễn vẫn nhớ mãi.
Thi Đại vô thức cúi đầu, giá y thêu đầy chỉ vàng, trên đó khóm mây mờ mịt, điểm xuyết nước mắt giao nhân tinh xảo, thật sự như sao sáng rợp trời.
Chết mất thôi.
Mặt lại nóng hơn rồi.
“Chàng chàng chàng, chờ một chút đã nha.”
Trái tim đập thình thịch không ngừng, Thi Đại giơ tay ôm nửa gương mặt:
“Em hơi xấu hổ.”
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
“Được.”
Yên tĩnh một lúc, Thi Đại buông tay phải xuống, để lộ mắt hạnh to tròn.
Sắc trăng dịu dàng, gương mặt nghiêng của Giang Bạch Nghiễn được vầng sáng bao phủ, như tô một lớp viền vàng mềm mại.
Trong bóng râm nhạt nhẽo, đôi mắt chàng như hồ nước lạnh, phản chiếu bóng hình nàng.
Yên ả quấn quýt si mê, loáng thoáng đượm vẻ dụ dỗ.
Thi Đại sờ hạt ngọc tròn mượt mà nơi viền tay áo:
“Đây là sao chàng hái xuống cho em hả?”
Quá đỗi xinh đẹp.
Rất khó hình dung tâm trạng vào giờ phút này.
Lồ ng ngực như được lấp đầy, chỉ còn sót lại vui vẻ dịu dàng, từng đợt sóng vỗ về khiến trái tim nàng như hóa thành mặt hồ đong đầy ánh sao.
Ánh sáng rực rỡ chuyển động trong một thoáng, còn hơn cả trăm ngàn lần rung động.
Thi Đại mỉm cười:
“Nó còn sáng hơn cả sao trời nữa.”
Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cong môi, đi về phía hộp gỗ tử đàn đựng áo cưới, mở một vách ngăn bên trong ra.
Trong chiếc hộp nhỏ hơn là một xấp giấy.
Không đúng.
Không phải giấy đơn thuần...
Từng tờ ngân phiếu có mệnh giá lớn xếp chồng lên nhau, hợp thành con số trên trời cực kỳ khả quan, trừ cái đó ra, còn có vài tờ khế ước nhà cửa.
“Đây là tiền ta để dành mấy năm nay.”
Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt, chậm rãi ngước đôi mắt hoa đào, vẻ quyến rũ giữa hàng mày như tan ra:
“Ta và bọn nó, đều là của nàng.”
Đoán được câu tiếp theo, nhịp thở Thi Đại chậm lại.
Ngọn nến vang lên lách tách, vệt đỏ mỏng manh loang ra từ đuôi mắt chàng, xinh đẹp mê đắm.
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Một khi thành hôn với ta, ta sẽ mãi mãi thuộc về nàng.”
Gò má càng thêm đỏ, Thi Đại ngước mắt, được Giang Bạch Nghiễn cúi người ôm siết.
Môi mỏng thiếu niên cọ vào vành tai nàng, như lời dụ dỗ dịu dàng:
“Nàng cần ta nhé, có được không?”
Dưới trăng xuân yên ắng, trái tim nhảy nhót, khó nén rung động.
Giá y rực rỡ, như ánh sao rơi xuống.
Nàng nghe tiếng mình đáp:
“Được.”