Chương 18: Mokomoko-san đang nhìn kìa
------------
Bầu không khí căng thẳng xuất hiện giữa George, Edelgard và Masahiko.
Nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết đây là trận chiến giữa hai người gọi là quái vật nhất của thế giới này, chúng diễn ra với tốc độ nằm ngoài khả năng quan sát của con người bình thường.
Thế nhưng, điều kì lạ ở đây là cán cân trận chiến trông như hoàn toàn nghiêng về một phía và trông như nó sẽ không kết thúc nhanh chóng đâu.
Cứ mỗi lần anh hùng vung kiếm, cả tòa lâu đài như run lên vì sợ hãi, những bức tường sụp đổ và sàn nhà sập xuống. Vô số những nhát chém được tung ra nhanh đến mức chúng như hòa làm một và chém cơ thể Lain thành nhiều mảnh, sóng xung kích đập vào bụng cô và thổi bay từng tế bào trên cơ thể cô, vô số tia sét đổ nhào xuống thiêu đốt cô dữ dội.
Cơ thể Lain giờ đây gần như không còn gì, nó tồi tệ đến mức tưởng chừng như chỉ có thể thấy trong mơ chứ đừng nói ngoài đời, thế nhưng chỉ một giây sau, cô lại đứng đối diện anh hùng như chưa có gì xảy ra.
Cô Hiền Giả trông hoàn toàn lành lặn, nếu như không nhờ bộ đồ tả tơi của cô thì hẳn không ai có thể nghĩ rằng cô vừa hứng phải vô số đòn tấn công hùng mạnh trước đó.
Bị thổi bay cả một cánh tay, bị cắt thành miếng thịt băm, bị thiêu rụi trong ngọn lửa địa ngục: Cô giờ đây đứng đó không một vết thương.
“Chuyện gì thế này...đây là cách Anh Hùng--, không, cách các Hiền Giả chiến đấu sao?”
Edelgard sợ hãi kêu lên, giọng cô pha lẫn vẻ kinh sợ và ngưỡng mộ. Hai người lính đang quan sát trận chiến trong một góc phòng.
May mắn thay, anh hùng trông có vẻ chỉ quan tâm đến Hiền Giả và không có dấu hiệu gì sẽ bừa bãi đi giết những người khác, họ hẳn đã chết từ nãy giờ nếu như cậu ta thực sự làm vậy. Dù vậy, họ vẫn phải gắng sức mà né những khối đá vụn bay tứ tán khắp nơi.
George trở nên thẫn thờ hết như Edelgard và trả lời.
“Cô gọi đây là chiến đấu đấy à ? Hiền Giả-sama còn chưa làm gì nữa kìa!”
“Lẽ nào cô ấy đã hủy bỏ phước lành của Anh Hùng?”
George như muốn nói “Cô nhìn sao mà thấy nó bị hủy bỏ thế”, nhưng sau khi tuyệt vọng quan sát thì anh cảm thấy lời giải thích đó cũng hợp lí, nhưng nó vẫn quá bất thường.
“Không, điều đó là không thể. Phước lành của Anh Hùng là từ Kiếm Thánh, thế nên Hiền Giả không có quyền can thiệp. Tôi nghĩ rằng Lain-sama thực sự đã hứng chịu tất cả và lập tức tái sinh lại.”
Phước lành vẫn luôn được kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác và những người “quản trị viên” của chuỗi truyền thừa đấy có thể can thiệp và điều chỉnh nó. Thế nhưng với những người không có mối quan hệ gì với Hiền Giả như Anh Hùng, không ai có thể kiểm soát được họ.
Sự khác nhau về sức mạnh của họ được phân chia rất rõ. Nếu phước lành của Hiền Giả là về ma thuật thì của Kiếm Thánh thiên về mặt sát thương vật lí hơn. Anh hùng không phải là ngoại lệ, bởi vũ khí chính của anh là Thánh Kiếm.
Và trong khi hai người khán giả kia đang bàn luận, Anh Hùng đã ngưng tất cả cuộc tấn công của mình. Cậu có vẻ như nhận ra chiến thuật của mình không hiệu quả.
“Sao cậu không chịu bỏ cuộc và biến đi nè?”
Cô không chút thương tổn, và trước khi họ kịp nhận ra, bộ váy đỏ thẫm của cô đã hoàn toàn phục hồi.
“Con ** quái vật!”
Mặc cho cơn giận đang bùng nổ của mình, Anh Hùng vẫn nhận ra việc cứ điên cuồng tấn công bừa bãi thế này sẽ chẳng có tác dụng gì. Cậu lườm về phía cô gái.
“Nè, hay là chúng ta dừng lại một chút rồi nói chuyện nhé.”
Lain trông vẫn bình thản như thường, cứ như cô chẳng hề nhận ra cô vừa bị tấn công vài giây trước.
Anh Hùng không trả lời. Thế nhưng dù cậu vẫn không có ý định bỏ cuộc sau khi đã làm đến nhường này; cậu hẳn phải có thứ gì đóng vai một con át chủ bài cho tình huống này.
“Cậu là anh hùng đúng không nào, thế tại sao cậu lại đi tấn công hiền giả? Lẽ ra cậu phải đi làm mấy việc gì đó như là ăn hành quỷ vương mới phải chứ.”
Đó cũng là điều mà George đang nghĩ. Hiền giả là người cai trị thế giới này, là người đáng ra phải được nâng niu, bảo tồn, thế tại sao lại có người đi tìm giết họ cơ chứ?
“Đừng đùa với tao! Tụi mày mới là lũ côn trùng đi hại thế giới thì có!”
“Nè nè, đừng nói thế chứ, cá nhân ta mà nói thì ta thấy bọn ta đang làm rất tốt đấy chứ. Chúng ta đâu có can thiệp vào cái gì nhiều đâu, các ngươi vẫn sống tự do thích làm gì thì làm như nãy giờ đấy đúng không nào? Dù cho ngươi không nghĩ vậy, thì bọn ta vẫn là người bảo vệ của thế giới này. Ngươi nghĩ gì mà lại đi tiêu diệt một trong số chúng ta thế kia? Hãy để bọn ta yên nào.”
“Mày đừng có mở mồm về tự do! Mày nghĩ bao nhiêu người đã chết vì cái danh hiệu Hiền Giả chết toi của tụi mày hả!?”
“Thì sao hửm, họ chết vì họ muốn thành hiền giả, nhưng nếu không có bọn ta thì còn nhiều người chết hơn nữa đấy.”
“Thế mày đang nói rằng tao cứ nên nhắm mắt làm ngơ vì chuyện đó sao!?”
“Hmm, ta cứ nghĩ rằng anh hùng là tốt chứ, nhưng chắc ngươi là ngoại lệ rồi. Thế bộ ngươi có người quen bị giết bởi Hiền Giả à? Hay bị ntr? Hiếp dâm? Chê bé? Mà kệ đi, dù gì đi nữa, ngươi cũng lộn người rồi. Ta mới tới đây thôi mà.”
“Mày sẽ là người đầu tiên! Tao sẽ giết hết lũ Hiền Giả tụi mày!”
Nãy giờ đã câu đủ thời gian cho Anh Hùng tiếp tục chiến đấu lần nữa.
Cậu giương cao thanh kiếm lên trời và dùng hết sức lực chém mạnh xuống Hiền Giả, đập nát sàn nhà dưới chân Lain. Cậu không hề nhắm vào cô.
Cắm chặt thanh kiếm xuống mặt đất, thanh kiếm dần sáng lên và như thể trả lời cho luồng sáng đấy, xung quanh Lain sáng bừng lên: vô số lưỡi gươm nhỏ được ghim sâu dưới mặt đất dưới chân Hiền Giả-- Anh Hùng hẳn đã cài sẵn chúng trong cuộc tấn công ban nãy-- và phản ứng với lưỡi gươm sáng chói ấy, một tia sáng phát ra từ từng lưỡi gươm một.
Ngay trong tức khắc, tia sáng bắt đầu bùng nổ khắp căn phòng và uốn cong rồi nứt ra, kết nối với nhau tạo thành một vòng phép bao phủ khắp sàn nhà với cô Hiền Giả kia là trung tâm.
“Bộ mày nghĩ tao quan tâm đến chuyện mày bất tử à!? Để xem tao thiêu mày thành tro trước hay mày sẽ tái tạo xong trước!?”
Vòng phép run lên dữ dội, chúng tự mở rộng ra vô số lần từ bên trong và cuối cùng trở thành một khối rắn chắc. Trong nháy mắt, Lain đã hoàn toàn bị phong ấn bên trong.
Tay phải của Anh Hùng run rẩy giương lên phía trước trong khi tay trái giữ cho cân bằng.
Chắc chắn đây sẽ là đòn mạnh nhất của Anh Hùng, nhưng George và những người khác vẫn chỉ biết đứng yên. Cậu đang không phòng bị, nhưng sự chênh lệch như trời biển về sức mạnh của họ; chắc chắn chỉ cần nhúc nhích một chút thôi thì họ sẽ biến mất ngay trong chớp mắt.
“ĐCM CHẾT MỊA MÀY ĐI!!”
Anh hùng hét lớn và khối ngục anh sáng đấy trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, mọi thứ đã kết thúc chỉ trong một luồng sáng như vậy. Ánh sáng dịu đi và mọi thứ đã biến mất. Từ những lưỡi gươm nhỏ cậu đã dùng niệm phép, thánh kiếm huyền thoại của những bộ fantasy, tên người thú đang lăn lộn dưới sàn, và Lain, tất cả đều đã thành cát bụi.
Nhiệt độ hẳn phải rất lớn đến nỗi sàn nhà bắt đầu chảy ra thành dung nham.
“Ariel...cuối cùng...anh cũng đã trả thù được…”
Anh hùng lẩm bẩm gì đó và gục xuống như thể mất hết sức lực. Cậu đã dồn tất cả những gì còn lại vào đòn tấn công đó đến mức không còn đứng vững được nữa.
“Làm sao...chúng ta nên xử lí việc này thế nào?”
“Ý cậu là sao!? Tất nhiên là giết hại một Hiền Giả là tội trọng rồi! Chúng ta phải lập tức bắt hắn!”
Thói xấu của Edelgard là “làm trước, nghĩ sau, hậu quả để người khác chịu” khiến Geeorge muốn nằm xuống và cuộn tròn bên cạnh anh hùng.
Dù anh hùng đã suy yếu đến thế nào, thì họ vẫn chẳng có cơ hội để mà đối đầu với cậu. Geeorge nhìn về phía lãnh chúa với ánh mắt “Ngài là người hầu Hiền Giả đúng không, làm gì đó đi.” nhưng Masahiko mạnh mẽ lắc đầu. Câu trả lời hẳn là “Đếu!”
“Thế Ariel là người yêu ngươi hay gì?”
Nhưng George và Masahiko không cần phải làm gì.
Như nãy giờ đã làm, Lain đứng dậy từ như thể chưa có gì xảy ra.
Bình thản nắm lấy mặt của Anh Hùng.
“...Thế beep nào...mày thoát được…?”
“Ta đâu có. Tại sao ta lại phải né nó cơ chứ?”
“...Không thể nào...thậm chí Kiếm Thánh Kartena cũng không còn gì sau đòn này, lẽ ra mày cũng phải…”
Đúng vậy, Lain đã thực sự bị xóa xổ bởi đòn đó.
“Ta hẳn đã không gặp khó khăn nếu như có thể bị chết bằng cách đốt không còn gì. Ngươi có thể nghĩ rằng sự bất tử này là một lời nguyền, đến ta cũng chẳng biết khi nào chết nữa đây.”
“...Giết tao đi…”
Sau khi đã hoàn toàn bị đánh về mặt thể xác lẫn linh hồn, Anh Hùng đã rơi vào tuyệt vọng.
“Ngươi đang nói cái gì thế/ Tất cả những gì ngươi là là đốt ta đến chết thôi đúng không, ta đâu có lí do gì để giết ngươi.”
Cách Lain trả lời người anh hùng như thể cô chẳng hứng thú gì về việc đã xảy ra nãy giờ.
Có vẻ như việc bị giết với cô đã trở thành bình thường cả rồi, có vẻ như tâm trí Lain giờ đây đang bay bổng chỗ nào đó.
“Cứ xử lí hẳn với pháp luật đi. Xâm nhập bất hợp pháp này, giết người này, phá hoại tài sản này, chừng đó chắc đủ rồi đúng không?”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng bọn tôi không nghĩ mình có thể xử lí được anh hùng đâu.”
“Mhm, cũng đúng. Vậy thì làm thế này đi”
Lain nắm lấy tay anh hùng, quay về phía một cái lỗ trên tường và ném cậu đi như ném một cục rác.
“Cái---!?”
“Hai người không thể xử lí hắn đúng không, ta cũng không cảm thấy cần phải giết hắn chi. Giờ cứ quan tâm đến việc này thì mệt lắm nên hãy cứ coi như hắn chưa từng ở đây nhé.”
Cô ấy nói cô không muốn giết cậu, nhưng căn phòng họ đang đứng khá cao- đủ cao để khiến một người bình thường được gặp tổ tiên nếu như ngã xuống.
“Vâng ạ. Không ai khác ở đây ngoại trừ bọn tôi cả.”
Lời nói của Hiền Giả là tuyệt đối. Hơn nữa, cách xử lí này nhanh hơn nhiều cho cậu và Edelgrad.
“Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại sau nhé. Tên chó kia đã thành tro cả rồi. Edelgrap, như ta đã nói khi trước, tìm hiểu Yogiri Takatou là ai và thông báo cho ta biết ngay khi ngươi xong."
“Vâng thưa ngài.”
Mặc cho việc vừa gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác, Edelgrad trông vẫn thật vui vẻ.
George chỉ có thể ngưỡng mộ rằng đầu đất đôi khi cũng có lợi.
*****
Cùng lúc đó tại một nơi khác, Yogiri và Tomochika đang ở trên một chuyến tàu.
“Tại sao tớ lại là người phải làm việc này cho cậu trong khi lại đang bị ám bởi một con ma mập cơ chứ!?”
"Thì tớ sẽ không chơi được nếu không có cậu."
『Tôi không chiếm chỗ cô nên đừng nói thế chứ? Tôi buồn đấy.』
"Nó...tôi không biết, đồ béo! Nếu thích thì cô đi mà ngồi bên Takatou-kun đấy!"
『Err, miễn đi, tôi không thích đâu. Cậu ta đáng sợ lắm.』
Tại một trong bốn chỗ ngồi, Tomochika và Yogiri đang ngồi đối diện nhau. Mokomoko ngồi cạnh chỗ bên Tomochika, nhưng vì cơ thể mập mạp của cô mà cô đã lấn hết nửa chỗ của Tomochika.
"Thế thì cứ bay đi chứ!"
Dù cô đã phàn nàn rất nhiều nhưng Tomochika vẫn cứ tiếp tục quay cái tay cầm của bộ sạc, và Yogiri, không chút gì là quan tâm, thoải mái ngồi chơi game.
『Không dễ như cô nghĩ đâu. Khi di chuyển bằng phương tiện tôi dễ bị mất phương hướng lắm! Tôi phải dính liền với cái tàu bằng cách ngồi đây, hoặc tôi sẽ bị bay đi đâu mất khi tàu chuyển hướng.』
"Cô thành ma rồi mà cũng rắc rối quá đấy! Biến đi!"
『Đâu phải tôi tự làm mình hiện ra đâu, cô tự thấy tôi mà.』
Tomochika hẳn có thể nhìn thấy ma ở một mức độ nào đó.
"Nhận ra mấy thứ này rắc rối thật."
Yogiri tham gia cuộc trò chuyện của họ. Khi Tomochika nói cho cậu biết về Mokomoko thì cậu cũng có thể nhìn thấy được cô ấy.
『Chính xác! Giống như tự nhiên có ai đó nói cho cậu biết rằng tóc cậu bị rối mà cậu không biết và từ đó cậu chẳng để ý gì khác ngoài nó vậy!』
"Cái kiểu so sánh gì thế, bộ cô dễ chịu hơn tóc rối à!?"
『Ah, quên những gì tôi vừa nói đi. Chờ chút tôi sẽ lấy ví dụ tốt hơn cho!』
"Dù sao đi nữa, chỉ cần Dannoura-san chuyển chỗ là được đúng không?"
"Oh, phải rồi!"
Nếu chỉ có cô và Yogiri thì sẽ đủ chỗ rồi đúng không. Vì lí do nào đó mà cô cứ nghĩ hai người phải ngồi đối diện nhau.
Tomochika nhanh chóng thay đổi chỗ ngồi và đến kế bên Yogir rồi nhìn vào máy chơi game của cậu.
Vẫn tệ như mọi khi.
Thích chơi game khác với chơi game giỏi
——Waa, gần quá rồi!
Khi Tomochika nhận ra cô đã sáp lại gần Yogiri thế nào khi nhìn cậu ấy chơi game, Yorigi đột nhiên ngước đầu lên và nhìn cô
"À ừm, s-sao thế?"
Cô cảm thấy hoảng loạn khi đột nhiên bị nhìn chằm chằm, nhưng Yogiri ngơ nó đi và đè cô xuống.
"Cái—! Chờ đã! Cậu đang làm gì thế!? Tớ vẫn chưa sẵn sàng cơ mà! M-mokomoko-san đang nhìn kìa! "
『Đừng quan tâm đến tôi, tôi chỉ là một con ma vô hình thôi sẽ theo cô suốt cuộc đời thôi mà, cứ tiếp tục đi.』
"Thật ra, ủa mà chờ chút! Mokomoko-san, cô định ám tôi luôn đấy à!?"
CRASH
Trong lúc Tomochika còn đang hoảng hốt, thứ gì đó bỗng cắt ngang đầu họ.
"Huh?"
Cô nhìn qua vai Yogiri và thấy bầu trời. Như vậy có nghĩa là, trần tàu vừa bị thổi bay.
Nhưng không chỉ trần tàu, thậm chí cả thân tàu phía trước họ cũng bị nổ tung, và nếu như Yogiri không đè cô xuống thì cô hẳn đã chung số phận với nó rồi.
"Tớ nghĩ giờ là lúc giải thích rồi đấy!"
"Tớ cảm thấy sát ý."
Nói là 'Sát ý' thì không đúng lắm; đe dọa đến mạng sống của Yogiri thì đúng hơn.
"Tớ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này, sẽ không vui đâu nếu như có người thực sự nhắm vào chúng ta đấy."
Họ không biết đòn tấn công đó tới từ đâu, nhưng có vẻ như đoàn tàu đã bị hư hại nặng nề bởi thứ đó.
Đoàn tàu khẩn cấp dừng lại và rung chuông báo động.