Tức Tử - Instant Death

Chương 23: Chuyện bắt đầu vui lên rồi đây

Chương 23: Chuyện bắt đầu vui lên rồi đây



---------------
Tại sảnh chờ ở một khách sạn cao cấp, ba học sinh đã có một cuộc gặp mặt bất ngờ.
Có vẻ như tên của cậu học sinh cao trung kia là Yuuki Tachibana. Vẫn khi mọi khi, Yogiri không nhớ Tachibana là ai trong lớp và nhìn cậu như thể mới gặp lần đầu.
Có ba cô gái đang theo sau Tachibana; dù chỉ mới là ngày thứ hai sau khi bọn họ đến thế giới này ấy mà cậu đã có những người bạn đồng hành của riêng mình.
"Erm, ai đó giải thích giúm tớ chuyện gì đang xảy ra thế này. Cậu đang tỏ tình tớ ư?"
'Người yêu” không phải là thứ nên phát ra từ miệng của một học sinh. Ngay cả Yogiri, người không có nổi một người bạn cũng hiểu điều đó.
Không quan tâm đến phản ứng của cô, Tachibana tiếp tục.
"Cậu hãy quyết định nhanh trong hai phút đi nhé? Nếu mà cậu chứ chần chừ mãi thì cậu sẽ mất cơ hội trở thành người tình của tớ đấy."
Thúc giục ai đó bằng cách đặt giới hạn thời gian, một chiêu cũ rích.
Nhưng dù vậy, chắc chắn sẽ không ai chấp nhận trừ khi có được lợi ích gì đó tốt khi trở thành người tình của cậu ta, có vẻ Tachibana đã khẳng định là có rồi.
"Tớ không cần, tớ muốn nghe lí do vì sao cậu ở đây hơn."
Tomochika không ngần ngại từ chối cậu ta, điều đó chỉ càng làm cho các cô gái thêm muốn giết người.
Rõ ràng là có sát khí phát ra, nhưng nó vẫn chưa nhắm vào ai cụ thể cả; Yogiri quyết định chờ xem chút nữa.
"Cậu chắc chứ? Nếu sau này mà cậu đổi ý thì chỉ còn là nô lệ trung cấp thôi đấy? Cậu đang đánh mất cơ hội đổi đời đấy."
"Nghe cậu nói xong tớ còn thấy lo hơn thì có?!"
Tachibana có vẻ như rất bất ngờ về chuyện đang xảy ra. Cậu hẳn đã nghĩ cô sẽ chấp nhận lời đề nghị của cậu.
Trong khi đó Yogiri thì lại nghĩ rằng có thể Tachibana cũng được triệu hồi lần hai như, Hanakawa và hai người kia. Đó là lời giải thích duy nhất cậu có thể nghĩ ra từ cái ảo tưởng ngu xuẩn kia của Tachibana.
"Yuuki-sama! Ngài không cần phải phí thời giờ với mấy tên này đâu! Chúng ta còn việc phải làm!"
"Nghĩ đến việc có người dám từ chối lời tỏ tình của chủ nhân! Thậm chí là nô lệ trung cấp cũng quá hào phóng rồi, ta không tin!"
"...Yuuki... ...em giết chúng nhé?"
Từng cô gái phía sau Tachibana thể hiện sự thù địch của mình, nhưng Tachibana chỉ cần giơ một tay lên là cả ba lập tức im lặng.
"Chúng ta sẽ dời việc đi khám phá dungeon sang lần sau. Nhưng Tomochika cậu thực sự nghiêm túc đấy chứ. Ah, cậu đang lo cho Takatou à? Tớ chỉ nhận nô lệ nữ nhưng nếu cậu muốn thì tớ có thể cho cậu ta làm nô lệ cấp thấp đặc biệt. Cậu ta dù gì cũng là bạn chúng ta mà."
"...Ban đầu nó còn khá phiền, nhưng giờ tự dưng chuyện này nó buồn cười thật đấy."
Chỉ trong một khoảng khắc Tomochika gần như mất vẻ lạnh lùng của mình, nhưng đó chỉ là những gì cô lẩm bẩm
"Yeah... cái kiểu tỏ tình này ai mà không cười được cơ chứ."
Yogiri lặng lẽ gật đầu đồng ý với Tomochika. Cuộc trò chuyện với Tachibana bằng cách nào đó đã chuyển từ phiền phức sang thú vị.
"Xin lỗi nhưng dù cậu có nói vậy thì bọn tôi cũng không thể theo cậu được. Cậu có thể nói cho tôi biết cậu đến Hayabusa để làm gì không?"
"Nếu cậu đã vậy thì thôi. Được rồi, tớ sẽ nói. Nhưng giờ tớ mà nói thì thể nào cậu cũng phải hối hận vì đã từ chối tớ."
Yogiri cố gắng bẻ lái câu chuyện và Tachibana cũng theo cậu. Có vẻ như cậu đã nói xong điều cậu cần nói.
"Các em đi trước nhé."
Bước chân của những cô gái đồng hành của Tachibana có chút gì đó miễn cưỡng và rời khỏi khách sạn trước.
Không nói thêm lời nào, cậu rời khỏi chiếc bàn đang ngồi và theo họ. Dựa vào phản ứng của cậu thì có vẻ như cậu chưa tính đến chuyện sẽ không có ai theo cậu đi cùng.
"Ah, Takatou-kun. Cậu có nghĩ rằng Tachibana-kun là do thứ gì đó như là hệ thống hay bị điều khiển không?"
"Có à?"
"Ừ. Cậu ấy luôn suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì, mà giờ tớ cũng chẳng hiểu cậu ta bị sao nữa."
"Huh."
Yogiri cảm thấy hơi chút ngạc nhiên.
"Tự luyến và tự phụ. Mà chắc nhờ vào vẻ đẹp trai của mình nên cậu ta thành ra như vậy nhỉ."
"...Cao trung có vẻ thú vị hơn mình nghĩ."
Sau khoảng thời gian này, Yogiri bắt đầu nghĩ đến việc không ngủ trong lớp nữa.
*****
Ở một góc bàn phía sau sảnh khách sạn.
Yogiri và Tomochika đang ngồi đối diện Tachibana.
"Đầu tiên, giải thích dễ hiểu thôi nhé. Hai người còn nhớ hồi cô Hiền Giả kia nói rằng sẽ vắt kiệt ma lực của chúng ta như gia súc nếu như trong vòng một tháng không ai trở thành hiền giả mới không ? Điều đó sẽ không xảy ra đâu bởi tớ sẽ trở thành hiền giả."
"Chưa thấy ai mà tự tin như cậu!"
Nhưng lời tsukkomi của Tomochika đều đã bị gạt đi bởi sự tự tin của Tachibana.
"Thế nên dù cho hai cậu có vô năng đi nữa thì tớ sẽ đảm bảo an toàn cho hai cậu. Mà này, dù cậu có là bạn của tớ thì cũng không có gì là miễn phí cả. Đúng không?"
Một lớp học bị triệu hồi sẽ được coi là một nhóm, một “hội," và nhiệm vụ của họ là phải có ít nhất một người trở thành hiền giả. Nếu thành công, hiền giả mới sẽ được phép thu nhận những ứng cử viên kia trở thành người hầu của họ.
Thế nhưng trở thành hiền giả cũng không có nghĩa là tất cả bọn họ sẽ sống sung sướng. Nhằm sàng lọc những kẻ vô dụng, những ứng cử viên không có năng lực sẽ phải đi nịnh bợ hay thậm chí là phải hi sinh cho những người có năng lực, và đó phải xảy ra trước khi một hiền giả mới được sinh ra.
"Thế nghĩa là chúng tôi phải trở thành nô lệ và tình nhân của cậu à?" (Zard: Ai là nô lệ, ai là tình nhân ( ͡° ͜ʖ ͡°) )
Yogiri không có ý định khiêu khích cậu ta, cậu chỉ hỏi những gì mình muốn.
"Hm? Đúng vậy, mà cũng không sao đâu. Dù gì thì tớ cũng chỉ định có một người vợ mà thôi. Tớ là người chung thủy mà đúng không? Kế hoạch của tớ là sẽ tìm một ý trung nhân nào đó trong tương lại. Và khả năng cao đó sẽ là một ai đó trong số những nô lệ vĩnh cửu của tớ, có lẽ là một nô lệ cấp cao hoặc một tình nhân, mà theo tớ thì bắt đầu từ tình nhân sẽ tốt hơn. Vậy nên Dannoura-san, cậu có đồng ý lấy tớ không?"
Câu trả lời Yogiri nhận được có chút manh mối gì đó. Có vẻ như Tachibana không giỏi lắng nghe lắm thì phải.
"Làm giúp tớ một việc đó là tự xem lại cái ‘lòng chung thủy’ của mình giùm cái."
Tomochika trả lời và thở dài mệt mỏi.
Cô có nói rằng cậu ta đã thế này từ trước, nhưng cô lại không nghĩ rằng nó tệ thế này.
"Và nữa, tại sao tớ lại phải tin cậu? Cậu đã không theo những người bạn của mình còn gì?"
Ba người bạn cùng lớp khác của họ cũng đã nói một câu y chang vậy khi trước. Cũng như Yogiri, Tomochika bắt đầu coi Tachibana là một kẻ trở về.
"Tớ không cần mấy cái tăng level đó. Chức nghiệp của tớ là Kẻ Thống Trị, là người sẽ đứng trên tất cả."
Với Tachibana thì có vẻ như nó là cái gì đó vĩ đại lắm, nhưng với Yogiri thì nó cũng chỉ là một phần vô lí của cái hệ thống kia.

Chap 24: Chẳng phải chức nghiệp hỗ trợ quá op hay sao
Zard: Iwae, đế vương tàn bạo của nhân loại, sẽ là kẻ thống trị mọi loài trên thế giới này, tên của ngài là Yuuki Tachibana, hãy chứng kiến thời khắc khai sinh hoành tráng và ăn hành cũng hoàng tráng không kém không lâu sau đó của ngài bởi vì ngài đếu phải là main!
----------------
Quay trở lại lúc những người bạn cùng lớp của Yogiri đến Kuenza
Với số tiền nhận được trong nhiệm vụ đầu tiên, 1 triệu en mỗi người, họ tập trung trong một quán rượu nơi họ thường đến để thảo luận về những chuyện đã xảy ra. Người chỉ đạo của nhóm trong nhiệm vụ đầu tiên ban đầu là Thống Lĩnh Yazaki, nhưng khi mọi thứ đã ổn định thì bắt đầu xuất hiện một số học sinh không hài lòng về cách cậu tự làm mọi thứ.
Trong khi cuộc thảo luận diễn ra, Yuuki Tachibana ngồi tại một chiếc bàn trống khác, tách biệt với những người còn lại.
Lí do cho việc đó là vì chức nghiệp của cậu: Kẻ Thống Trị.
Trong cuộc họp chiến lược của nhiệm vụ đầu tiên, mọi người đều đã biết về chức nghiệp của nhau.
Tuy họ vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn được khả năng của họ, nhưng chỉ riêng tên chức nghiệp của cậu đã nói lên tất cả và điều đó khiến mọi người tránh xa cậu.
Cũng dễ hiểu thôi, Kẻ Thống Trị là một trong số những chức nghiệp mạnh nhất, nó không chỉ cho phép người dùng trị vì con người, mà ngay cả động vật hay quái thú cũng không ngoại lệ. Thế nhưng vẫn có những yêu cầu nhất định để có thể thống trị một sinh vật.
Nó không đơn giản kiểu chỉ cần đi lên và kích hoạt kĩ năng là xong, nhưng vì việc bạn bè của Tachibana không hiểu rõ điều đó mà đã khiến cậu bị cô lập.
Bị triệu hồi đến một thế giới mới, không biết gì về thế giới này và bị ruồng bỏ bởi bạn bè của mình, hẳn ai cũng phải trở nên hoảng sợ trong tình huống đó, thế nhưng Tachibana không chút quan tâm gì đến việc đó.
Yuuki Tachibana đã luôn được xem như là một người đặc biệt, một kẻ nằm ngoài luật lệ. Và vì điều đó nên suy nghĩ cậu lúc nào lạc quan bất thường.
Lí do của việc đó là vì cậu chưa bao giờ phải trải nghiệm thất bại trong suốt cuộc đời của mình. Cái ý tưởng mình gặp nguy hiểm là một thứ gì đó rất xa vời với cậu. Và lúc này cũng vậy, không thể khiến cậu nhụt chí.
Chẳng chút mảy may quan tâm đến tương lai của mình, cậu lặng lẽ ngắm nhìn những người phụ nữ địa phương qua lại qua khung cửa sổ. Hầu hết bọn họ đều có khuôn mặt hơi giống của người phương tây, nhưng lúc này cậu đột nhiên lại nhìn thấy một người Nhật. Trong khi mải đắm chìm vào cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy một người phụ nữ Nhật Bản trong đám đông ngoại quốc, một người bạn cùng lớp tiếp cận Tachibana.
“Chào, cậu rảnh chứ?”
“Ừ, có gì không?”
Người tiếp cận cậu là Haruhito Ootori.
Cùng là một người nổi tiếng với bọn con gái, Yuuki và Haruhito đều ở một đẳng cấp khác hoàn toàn với những người bạn cùng lớp của họ. Khác với Yuuki và nét mặt hoàn mĩ không tì vết của cậu, Haruhito nổi tiếng nhờ sự tri thức và vẻ mộng mơ của cậu.
Như không có vẻ gì chấp nhận sự từ chối, Haruhito đã ngồi xuống trước mặt Yuuki trước khi cậu kịp trả lời.
“Tôi muốn cho cậu chút lời khuyên ấy mà.”
“Hm? À phải rồi, chức nghiệp của cậu mà nhỉ, thế chuyện gì?”
Yuuki cố nhớ lại tên chức nghiệp của Haruhito, nhưng tất cả những gì cậu nghĩ ra là chuyên đi giải đáp cho mọi người.
“Là Quân Sư. Chức nghiệp này chủ yếu là cung cấp những thông tin cần thiết trong một vấn đề nào đó.”
“À phải rồi, Quân Sư. Thế cậu định cung cấp cho tôi gì đây?”
“Tôi có thể giúp cậu vận dụng được hết khả năng của chức nghiệp Kẻ Thống Trị. Cậu vẫn chưa biết cách dùng nó phải chứ?”
“Đúng vậy, nhưng tôi là loại người thích thực hành hơn là lí thuyết. Rồi tôi sẽ tự tìm ra cách nhanh thôi.”
Đây không phải là cách cậu giữ thể diện của mình, mà đó hoàn toàn là suy nghĩ thật của cậu. Sự lạc quan của cậu như vô cùng tận.
“Tôi biết chứ, nhưng tôi đến đây chỉ để nói cậu rằng lời khuyên của tôi cũng khá hữu ích đấy.”
“Cứ nói đi. Tôi sẽ xem sau.”
“Năng lực của Kẻ Thống Trị phụ thuộc vào những kẻ mà hắn đã thống trị, thế nên đầu tiên cậu cần phải có thật nhiều người dưới trướng cậu cái đã. Thế nhưng lại có hai điều kiện khác để khiến họ trở thành của cậu. Cấp độ không được cao hơn cậu và họ phải chấp nhận bị cậu chi phối.”
Yuuki biết về hai điều kiện đó, và đó cũng là lí do mà cậu từ bỏ và chưa có nô lệ nào. Dù sao thì cậu cũng mới cấp 1, và không phải sẽ có người tự nhiên chạy tới van xin để bị nô dịch. (Trans: có 1 thằng đấy :VV)
“Và lời khuyên của tôi đây: Điều kiện thứ hai có một lỗ hổng. Cậu không cần phải có sự đồng ý của đối phương. Đừng ngạc nhiên đấy, bởi nếu vậy thì ngay từ đầu làm sao cậu có thể chi phối bọn quái vật nếu như cậu không thể khiến hầu hết bọn chúng có đồng ý hay không được phải không nào?”
“Hm? Trong phần mô tả không nhắc tới việc đó.”
Hệ thống có chức năng trợ giúp, nhưng Yuuki không nhớ đã đọc qua thứ gì như vậy,
“Mấy điều như vậy không phải lúc nào cũng có đâu. Tôi đoán cậu phải tự khám phá về chức nghiệp của cậu và tìm ra nó, giống như chơi game vậy đấy. Thế nghe này: Đầu tiên cậu phải đập ai đó cho đến khi hắn gần chết, rồi sau đó giẫm lên đầu hắn. Làm vậy và thế là hắn sẽ trở thành quân của cậu.”
Yuuki chẳng buồn thắc mắc vì sao Haruhito lại biết về việc đó. Cậu ta tự gọi mình là Quân Sư và thế là đủ giải thích rồi.
“Giờ cậu phải đến khu buôn bán nô lệ và kiếm nhiều nô lệ cấp 1 nhất có thể. Mấy tên khuyết tật đó cao lắm cũng chỉ tới mười ngàn en thôi. Không cần quan tâm chúng tàn tạ hay sắp chết thế nào.”
“Thế Kẻ Thống Trị liên quan gì?”
“Cậu có thể biến nô lệ thành cấp dưới của cậu ngay tức khắc. Chúng dù sao cũng bị chẳng quyết định được việc bị bán hay không bán mà, mua chúng cũng được coi như là đồng ý rồi.”
“Tôi hiểu, cách đó được đấy. Rồi sao nữa?”
Yuuki không nghĩ mình hiểu hết được kế hoạch và tiếp tục để Haruhito nói.
“Chia chúng ra thành nhóm năm người rồi cho chúng đi săn ngoài thành phố, cậu chỉ cần ngồi đây ra lệnh mà thôi. Dù chúng có ngu cỡ nào đi nữa thì cũng phải làm theo lời cậu. Dù chúng có gần chết thì chúng vẫn có thể cản trở lũ quái vật, và nếu cậu có thể bắt chúng phải liều cả mạng sống để đi săn thì thế nào cậu cũng kiếm được con gì đó gần chết và thống trị nó. Dù chúng có lỡ giết cũng chẳng sao, thế giới này cũng bị tàn phá bởi quái vật và luôn có mức tiền thưởng cho chúng cả, thế nên cậu vẫn là người có lợi.”
“Khoan, tôi không cần phải giẫm lên đầu chúng à?”
“Đúng vậy, đó là điều tuyệt vời ở Kẻ Thống Trị: Nô lệ của cậu sẽ trở thành một phần của cậu. Đó là lí do nửa số kinh nghiệm săn quái của chúng sẽ trở thành của cậu.”
“Hm, thế là chỉ cần mua nô lệ rồi ném chúng đi săn là tô có thể kiếm được tiền và kinh nghiệm trong khi quân đội ngày càng lớn...Hay đấy.”
Yuuki đứng dậy, nghĩ về việc cậu nên mua nô lệ thế nào.
Người Nhật bình thường sẽ cảm thấy khó chịu khi mua nô lệ, nhưng Yuuki lại chẳng thấy vấn đề gì. Với cậu, bất kì con người nào khác ngoài cậu cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
“Cậu nên đi đến Hayabusa sau khi xong chuyện ở đây. Đấy là một trung tâm mua bán quanh đây nên nơi đó cũng có rất nhiều nô lệ cho cậu lựa chọn, và cách đó không xa thì lại là một di tích đầy quái vật. Một thành phố hoàn hảo để tăng cấp và tăng số lượng nô lệ,”
“Nghe tuyệt đấy. Mà này, tại sao cậu lại nói cho tôi? Cậu đâu được lợi gì đâu phải chứ?”
Không phải Yuuki không tin Haruhito, cậu đã quen với việc mình là trung tâm của thế giới rồi. Cậu chỉ đang thắc mắc mà thôi.
“Tôi chỉ thấy cơ hội trở thành Hiền Giả của chúng ta giờ chẳng tốt mấy nên tôi quyết định giúp một người hứa hẹn như cậu và nâng cao tình bạn của chúng ta thôi. Không có gì hơn đâu.”
“Vậy được rồi, cậu nhờ đúng người rồi đấy. Nhờ tôi là một quyết định đúng đắn.”
Với sự tự tin thái quá như thường, Yuuki rời khỏi quán rượu
*****
“Chức nghiệp hỗ trợ chẳng phải quá mạnh trên thế giới này sao!?”
Sau khi Yuuki hoàn tất việc giải thích của mình, Tomochika là người đầu tiên lên tiếng, cô gần như hồi tưởng về cô nhân viên Celestia kia.
“Thế là cậu tăng cấp và tăng số lượng nô lệ từ đó đến giờ à?”
Thấy vẻ tự tin của Yuuki, Yorigi chỉ còn biết nó là sự thật.
“Yup. Mà dù cấp của tớ cao nhưng mà khả năng chiến đấu thì lại không cân xứng, thế nên tớ thật ra đến đây để đến khu di tích và đánh quái thôi.”
Mặc dù đó không phải là ý kiến hay sức mạnh thật sự của cậu, Yuuki vẫn tràn đầy tự tin khi nói điều đó.
“Thế cậu nghĩ sao, Dannoura-san. Cậu chắc đang hối hận vì đã từ chối lắm đúng không? Đã quá muộn để trở thành tình nhân của tớ rồi, nhưng cậu vẫn có thể trở thành nô lệ tru--”
“Không đâu, cảm ơn.”
Tomochika lập tức trả lời trước khi Yuuki kịp nói hết câu và tiếp tục.
“Ý tớ là, ba cô gái này đã rất xinh đẹp rồi. Hà cớ gì lại là tớ cơ chứ?”
“Cậu nói không sai, nhưng tớ đã quyết định cả rồi…. Tớ thích cơ thể của cậu. Ngay cả trước khi chúng ta đến thế giới này.
“Đây là câu tỏ tình kinh khủng nhất tớ từng nghe đấy!!”
“Cậu nổi tiếng quá nhỉ.”
Yorigi nói, cậu cảm thấy hơi phục cô.
“Ahh, được rồi, cậu chả khác gì ba tên đó cả…”
Tomochika nhớ lại nhóm của Hanakawa và mệt mỏi rũ vai; cứ như mọi người quanh cô đều toàn là lũ người vô liêm sỉ vậy.
“Chắc cậu phải rất khó quyết định khi chuyện đột ngột thế này nhỉ. Cũng may cho cậu tớ là người độ lượng đấy, hãy tiếp tục nói chuyện sau nhé. Tớ mong chờ một lời đáp hợp lí từ cậu.”
Nói xong Yuuki đứng dậy với vẻ mặt hơi chút phức tạp. Có vẻ như cậu bối rối bởi lời đáp của Tomochika và để cô tự quyết định lại một lần nữa
“Cuối cùng nó lại kết thúc nực cười thế này đấy.”
Khi Yuuki rời khỏi khách sạn, Tomochika mệt mỏi nói.
“Kệ đi, miễn là cậu ta không có ý thù địch với mình thì chúng ta cũng chẳng phải quan tâm làm gì”
Yogiri không nghĩ đến chuyện sẽ vô tình gặp lại bạn mình ở thành phố này, nhưng nếu Yuuki không có ý hãm hại bọn họ thì cậu để họ thích làm gì thì làm.
“Mà nói chứ trở thành cấp dưới của cậu ta cũng đâu có tệ đâu đúng chứ? Ít nhất là an toàn hơn ở cùng tớ.”
“Tatakou-kun, cậu làm tớ buồn đấy.”
“Tớ không có ý đó, Xin lỗi nhé.”
Cô ấy trông buồn thật sự, nên Yogiri xin lỗi trước phòng ngừa
“Tớ chẳng biết nói sao với cậu nữa, mà hãy nghĩ kĩ đi, bảo tớ đi với một tên thẳng thắn thừa nhận theo đuổi cơ thể tớ nó--”
Tomochika đang nói rồi đột nhiên dừng lại, cô nhận ra điều gì đó.
“Ủa mà hình như tên này cũng vậy mà nhỉ!”
Cuối cùng Tomochika cũng nhớ lại mục đích mà họ đi cùng nhau.
------------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất