Chương Q1 - 01: Chết đi
"Thôi nào! Dậy đi, này!"
Yogiri Takatou tỉnh dậy vì bị hét.
Đôi mắt cậu rũ xuống vì mới tỉnh ngủ, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang run rẩy trước mặt. Cô ấy mặc đồng phục trường, giống cậu.
"Là ai nữa vậy?"
Yogiri bối rối. Trước khi ngủ thiếp đi, chỗ ngồi cạnh cậu, phía cuối của chiếc xe buýt chở học sinh dã ngoại, là của một cậu trai, chứ không phải cô gái.
"Là Tomochika Danoura!"
Tiếng thét của cô gái tên Tomochika vang vọng.
Yogiri nhớ rằng cô là một trong những bạn học cùng lớp, nhưng ngoài tên ra, câu chả nhớ bất cứ điều gì về cô cả.
"Chúng ta đến rồi à?"
Cậu hỏi trong khi dụi mắt, nhớ lại rằng cả lớp đang tớ một khu nghỉ mát trượt tuyết ở Nagano. Thật kỳ lạ là Tomochika, hầu như không thể gọi cô là một người quen, lại tới đánh thức cậu, nhưng giờ có lẽ đến lúc đi rồi.
"Không! Quên chuyện đó đi! Giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?!"
"Xin lỗi, sao cơ?"
"Làm thế nào cậu vẫn ngủ được đến tận bây giờ vậy? Sau bao hỗn loạn đó!?"
Yogiri lơ đãng nhìn về phía trước xe buýt, tìm kiếm nguồn gốc hoảng loạn của Tomochika.
Tầm nhìn của cậu dường như bị bóp méo.
Không phải do đôi mắt mệt mỏi chơi ảo thuật với cậu mà là thực tế khung xe buýt đã bị nghiền nát thực sự.
Hơn nữa, một vật thể gì đó màu trắng đâm xuyên qua một cậu bạn học cùng lớp với cậu.
"Ừ, tôi hiểu nó hỗn loạn thế nào rồi."
Yogiri, giờ đã hiểu được lý do đằng sau sự hoảng sợ của Tomochika, tiếp tục kiểm tra xe buýt từ chỗ ngồi của mình.
Nơi đây khắp nơi trần và tường bị thủng lỗ chỗ. Trên sàn có một cô gái gục ngã, người đầy máu. Dựa trên lỗ hổng trên lồng ngực, cô ấy rất có thể đã chết.
Với sự trống vắng trong xe buýt, có thể nhiều người đã trốn thoát được. Khác với Tomchika và Yogiri, vẫn còn một người sống sót là bạn cùng lớp với họ, nhưng cậu ta chẳng sống được bao lâu nữa.
Một thứ gì đó như một cây thương đâm xuyên qua cậu ta. Tuy nhiên, cái thứ vũ khí đó không vô hồn; nó bắt đầu văn vẹo.
Không chú ý đến hai người họ, nó dài ra và rụt lại -- giống như một phần của một sinh vật sống, nhưng Yogiri không biết một thứ sinh vật lại có thứ bộ phận dài, và trông kinh dị như vậy.
"Thứ đó là gì vậy?"
"Đừng hỏi tớ! Làm như tớ biết được ấy!"
Tomochika khóc.
Yogiri nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy một thứ gì đó khổng lồ với làn da dày bám vào xe buýt.
"Nó giống một con rắn. Không, hay là thằn lằn nhỉ?"
Dù bằng cách nào thì nó cũng trông đáng sợ thật.
Yogiri nhặt một chiếc mic karaoke dưới chân và ném nó vào thứ cái vật thể màu trắng.
GIAAAaAAaAaaAAA
Chiếc mic đập trúng cái xác và sinh vật khổng lồ gầm lên một tiếng thủng màng nhĩ. Một phần của sinh vật đã đâm cậu trai trong xe buýt được rút ra và cái xác cậu trai kia rơi xuống sàn. Con quái vật vội vàng tạo khoảng cách, cho phép Yogiri có thể nhìn nó rõ ràng hơn.
"Vậy là, theo tớ thấy, một con Wyvern hử."
Một con quái vật có cánh hai chân khổng lồ ngay cả trong những con rồng.
Có một phận đang đung đưa tại phần háng của con Wyvern, rất có thể đó là bộ phận sinh sản của nó. Dường như ta đang bị tấn công bởi một con vật đang nứng, và như thể điều đó vẫn chưa đủ khó tin, khung cảnh từ bên ngoài cửa sổ càng khiến Yogiri ngạc nhiên hơn.
Một đồng cỏ trải dài trước mặt cậu.
"Tớ khá chắc chắn lần cuối cùng tớ nhìn ra ngoài cửa sổ, là một con đường đầy tuyết vào ban đêm."
"Ai quan tâm điều đó bây giờ chứ! Sao cậu lại chọc nó tức giận làm gì!?"
Tomochika hoảng loạn, nắm lấy cổ áo của Yogiri và lắc.
Trong tầm nhìn rung lắc của mình, cậu nhận ra thấy ánh sáng chói lóa từ con rồng và ngọn lửa rỉ ra từ miệng nó như cơn thịnh nộ.
"A!"
Gì thế? Cậu có tìm ra thứ gì đó để cứu chúng ta rồi sao !?"
Tomochika nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.
"À,không. Chỉ là tớ nghĩ 'đây chính là cảnh một con rồng đang quan hệ với một chiếc xe ngoài đời' thôi."
"Câu còn nói cái quái gì vậy!?"
Ảnh rồng có quan hệ tình dục với xe hơi là một trong những meme kỳ lạ trên mạng, nhưng trước khi Yogiri có thể bắt đầu lời giải thích của mình, cậu đã bị gián đoạn.
ROOOoOOO
Con rồng gầm lên và chuyển động đôi cánh, nâng cơ thể to lớn của nó lên không trung và sau khi đạt tới độ cao nhất định, nó phóng tới chỗ cậu.
"Giờ thì nó trông kinh thật đấy. "
Bên trong xe buýt bị nghiêng, lối đi lại hẹp và trên đó còn có xác chết xung quanh. Thoát khỏi đây lúc này dường như không thể.
Chà, hết cách rồi.
Con rồng đang phóng xuống dường như là một phép ẩn dụ thích hợp cho việc hạ bức màn, Yogiri nghĩ. Cậu chưa bao giờ gắn bó với cuộc sống.
"Thế là hết rồi!"
Tomochika hét lên tuyệt vọng khi cô bám lấy Yogiri, người có vẻ đã từ bỏ. Bộ ngực khá là to của cô thay đổi hình dạng khi nó ấn vào Yogiri.
Không thể gọi nó là cảm giác khó chịu được.
Cậu có thể là người giao tiếp kém, nhưng Yogiri vẫn là một người đàn ông. Cậu phải thừa nhận, cậu phần nào cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ Tomochika ngay bây giờ khi thứ kia đến.
Và như vậy, Yogiri đã thay đổi suy nghĩ về việc không bao giờ sử dụng khả năng của mình.
"Chết đi."
Cậu xác định mục tiêu và giải phóng sức mạnh của mình.
Đôi cánh của con rồng dừng lại ngay lập tức.
Sự mất cân bằng làm cho cơ thể to lớn của con rồng quay tròn và tăng đà trong khi rơi xuống từ bầu trời, đến khi nó rơi xuống đồng bằng. Đất và cỏ bay tứ tung trong không trung khi nó trượt trên mặt đất.
Bump!!!
Chiếc xe buýt lắc lư từ vụ va chạm của con rồng.
May thay, ma sát từ đất đã lấy đi một lượng lớn động lượng từ cú va chạm. Yogiri không cảm thấy nhiều tác động.
"Bây giờ thì chúng ta nên làm gì từ giờ đây?"
"Dannoura-san. Có vẻ như chúng ta đã được cứu rồi."
"...Có thật không?"
Cô tiếp tục bám lấy cậu lâu hơn một chút, nhưng sau khi nhận ra mọi thứ đã im lặng, cô ngập ngừng ngẩng đầu lên và tách ra khỏi Yogiri.
"Huh? Nhưng tại sao? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Tomochika nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng.
"Đó là những gì tớ muốn hỏi, nhưng chúng ta hãy ngừng việc hoảng loạn đầu tiên đã, được không? Nghỉ ngơi một chút và chúng ta sẽ nói chuyện sau đó."
Trước khi thảo luận những gì cần làm tiếp theo cần phải nắm bắt tình hình. Sự hợp tác của Tomochika là điều cần thiết, nhưng bởi cô ấy có vẻ hoảng loạn nên Yogiri quyết định đợi để cô ấy bình tĩnh lại trước.
Cậu cầm chiếc máy chơi game cầm tay ra khỏi túi và khởi động nó. Đó là một trò chơi săn bắn đang rất phổ biến mà cậu đã bắt đầu chơi gần đây.
"Có lẽ lúc này ta nên chơi Monster Hu〇〇er!"
Tomochika ngạc nhiên cũng dễ hiểu.