Chương 11: Trân Châu Màu Tím
Liên tiếp bảy ngày, không gian Hồng Liên đặt giữa quảng trường Kiếm Tông tông môn trước sau tản ra ánh sáng trắng sâu kín, vận hành liên tục khiến người chờ sốt ruột như cào tâm cào phổi.
Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn nói: “Trọng Hoa, huynh không phải đã động tay chân gì chứ? Hay mắt trận rất khó tìm? Bảy ngày, tiểu Khương Tự sao còn không ra?”
Trọng Hoa lười biếng chống cằm, cười ngâm ngâm nói: “Mắt trận ở ngay cuối cầu cẩm thạch trắng, nhóc ấy không ra, cùng ta có quan hệ gì đâu.”
“Lão Lục, xem ra đứa nhóc đệ muốn thu này vô cùng ngốc, cực kỳ ngu ngốc đấy.”
Lan Tấn nhìn hắn một cái, ngay sau đó tiếp tục ngồi trên quảng trường, nhắm mắt thanh tu, mi mới ngốc, cả nhà mi đều ngốc.
Hách Liên Chẩn: “……”
Trong hai tháng, đừng nói Hách Liên Chẩn gấp, ngay cả Lan Tấn cùng Trọng Hoa đều có chút ngồi không yên. Một đứa bé mới năm tuổi ở trong pháp khí ngây người hai tháng? Cho dù có Tích Cốc Đan không bị đói chết thì cũng buồn đến chết. Tình huống của Tiểu A Tứ rốt cuộc thế nào?
Mấy phong còn lại cũng âm thầm sinh nghi, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ núi Thanh Vụ đều lén lút chú ý tới động tĩnh của không gian Hồng Liên.
Khương Tự đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Bé ở trong pháp khí cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ một lòng muốn tinh luyện dịch tinh túy từ cánh hoa sen. Vì vậy rất có nề nếp nghiêm túc làm chuyện này. Mỗi khi tiểu động phủ tỉnh ngủ đều vẫn còn thấy bé đang đảo chày giã dược nhỏ của mình, nó vừa nhàm chán lại vừa vui mừng.
Tuy tiểu Khương Tự không thể tu luyện nhưng tâm tính phải thuộc hàng nhất đẳng. Rốt cuộc cũng là mệnh nữ đế, vinh nhục không kinh sợ. Bé kiếp trước đã trải qua một kiếp kinh hạch, bị người sửa lại mệnh cách làm một phôi thai Đạo Chủng. Sau khi chết lại biết được chân tướng, nếu đổi thành người khác thì không phải oán khí tận trời cũng sẽ đọa vào ma đạo. Bé lại vẫn giữ tâm tựa lưu li thủa ban đầu. Kiếp này sinh ở Tu Tiên giới, linh căn bị hủy, bé cũng không tự oán tự trách, ngược lại vẫn nghiêm túc sinh hoạt.
Đây là có trí tuệ lớn mới được. Có lẽ động phủ hư hại thật sự có khả năng được chữa khỏi nhờ bé không chừng.
Tiểu động phủ không tự chủ sinh ra một tia chờ mong hư vô mờ mịt.
Liên tiếp hai tháng, thẳng đến khi Khương Tự đem một đóa hoa sen cuối cùng cho vào dược đỉnh nhỏ, dược đỉnh nhỏ đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng tím lộng lẫy, chỉ thấy trong đỉnh rách nát như động không đáy đột nhiên ngưng tụ ra một giọt nước màu tím. Giọt nước kia có mùi hương mê người, bóng loáng mượt mà. Nó ở trong đỉnh nhỏ vui sướng lăn qua lăn lại. Sau đó dược đỉnh nhỏ chỉ lưu lại dấu vết của một viên trân châu màu tím.
Trong thức hải, tiểu động phủ đã ngủ hai tháng bỗng nhiên nhảy dựng lên, vui mừng kêu to gọi nhỏ: “Thành! Thế mà lại là màu tím, màu tím! Hơn nữa còn thành hình.”
Đây là pháp khí bảo bối gì thế này? Bên trong gieo trồng đều là hoa sen cực phẩm, một đóa có thể so với trăm đóa bên ngoài. Tiểu Khương Tự mấy ngày qua chắc cũng phải tinh luyện mười vạn đóa hoa sen cực phẩm. Thế mà có thể trực tiếp tinh luyện ra phẩm tướng màu tím tối cao. Kiếm lời rồi, kiếm lớn rồi, pháp khí như vậy xin cho tiểu Khương Tự một tá đê!
Khương Tự xoa xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu mới kinh ngạc phát hiện toàn bộ không gian Hồng Liên đã trụi lủi. Hoa sen bên trong đều bị bé hái sạch. Pháp khí này vô cùng xinh đẹp, hoa sen cũng đẹp không kém, mùi hương quẩn quanh bên chóp mũi. Ao hồ là ảo cảnh xa hoa lộng lẫy. Cầu cẩm thạch trắng xinh xinh. Tất cả đều khiến bé muốn đào một khối giấu vào túi bách bảo của mình. Thôi, xem trên việc tinh luyện ra dịch tinh túy hoa sen, Khương Tự quyết định không so đo với Trọng Hoa nữa!
Khi đóa hoa sen cuối cùng trong không gian Hồng Liên cũng bị hái nốt, trên quảng trường Kiếm Tông tông môn, phong chủ Trọng Hoa của Tam phong bỗng nhiên mở to mắt, nhìn pháp khí ảm đạm không ánh sáng, khóe môi tươi cười càng thêm thâm thúy mê người. Tiểu A Tứ, thật thú vị, vậy mà lại có thể đem tinh túy trong pháp khí tất cả đều đào hết. Về sau Linh Khí này coi như đồ bỏ đi rồi.
Bọn người Lan Tấn cho rằng không gian Hồng Liên lợi hại nhất nằm ở khả năng đốt cháy tâm hoả chứ không nghĩ tới mười vạn đóa hoa sen kia mới là tâm huyết chân chính của hắn. Thôi, ai bảo hắn làm chuyện xấu, cứ coi như cho tiểu cô nương vậy.
“Sao pháp khí này lại ảm đạm không ánh sáng thế?”
Hách Liên Chẩn và Lan Tấn cùng mở to mắt. Chỉ thấy pháp khí phun ra một vầng sáng màu trắng, một bé gái đáng yêu xinh xắn ăn váy nhỏ màu hồng nhạt, bên hông đeo túi bách bảo đi ra, không phải Khương Tự thì là ai?