Chương 12:
"Nghiêm Bắc Lục, ngươi chưa bao giờ thật lòng yêu ta. Ngươi chỉ không cam tâm, không cam tâm Lạc Ngọc Kinh đối với ngươi lạnh nhạt, không cam tâm người từng một lòng một dạ vì ngươi như ta cũng rời xa ngươi.
Ta đã gặp Lạc Ngọc Kinh, nàng giống như vầng trăng sáng trên trời cao, còn ngươi, từ thân phận tội thần mà leo lên, chẳng khác gì bùn lầy trong cống rãnh.
Ngươi không chiếm được nàng, nên đành lợi dụng tấm chân tình của ta.
Ngươi hưởng thụ tình yêu của ta, giống như cách ngươi từng nhìn Lạc Ngọc Kinh với ánh mắt thấp hèn. Nhưng ta đã nhìn thấu tất cả.
Ta đã phá vỡ mộng đẹp của ngươi, vạch trần sự giả dối của ngươi. Sự tồn tại của ta lúc nào cũng nhắc nhở ngươi rằng, vầng trăng sáng sẽ không chiếu xuống cống rãnh.
Cho nên ngươi mới nhốt ta lại, vừa không muốn buông bỏ chân tình của ta, vừa không muốn đối mặt với ta."
Tất cả những gì gọi là nhìn thấu chân tình đều là giả dối, hắn chỉ không cam tâm, không cam tâm mất đi người luôn theo đuổi mình.
Giẫm đạp lên chân tình của ta, phớt lờ cuộc sống và lý tưởng của ta.
Biến cuộc đời ta từ thảo nguyên bao la thành bầu trời bốn góc trong sân, ngoài việc sống như kẻ hành thi tẩu nhục, ta chẳng còn gì cả.
Hắn vốn không yêu bất kỳ ai, điều hắn nghĩ đến chỉ có bản thân mình.
"Nghiêm Bắc Lục, không phải mọi chuyện đều có thể được tha thứ. Nếu ngươi còn muốn sống, đừng dây dưa với ta nữa, ta sẽ cho ngươi thuốc giải." Ta quay người định rời đi.
Ánh mắt Nghiêm Bắc Lục lộ vẻ hung ác, hắn đứng dậy, ôm chặt ta vào lòng: "Thanh Dao, ta vốn không phải người tốt. Ngươi đã hạ độc, chúng ta cùng chết cũng tốt, sống cùng chăn, chết cùng mộ, kiếp kiếp không rời nhau."
Dứt lời, hắn giơ tay siết chặt cổ ta, cảm giác ngạt thở khiến ta càng tỉnh táo hơn.
"Đồ điên, ngươi đúng là kẻ điên."
"Là điên thì sao?" Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên môi ta: "Ta không quan tâm."
Không, ta không muốn.
Ta đã khó khăn lắm mới có cơ hội bắt đầu lại, ta không muốn chết.
Ta còn muốn thấy phong cảnh khác biệt mà Lạc Ngọc Kinh từng nói.
Ta muốn thăm danh sơn đại xuyên, muốn ngắm sông hồ biển cả.
Ta còn muốn bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
Ta không muốn cùng kẻ điên này chết.
Không, ta không muốn chết.
Ta phải cố gắng thêm lần nữa.
Ta phải vì bản thân, giành lấy một con đường sống.
"Ngươi... vô sỉ."
"Ta đã sớm nói rồi, ta vốn không phải người tốt."
Không, ta không muốn tiếp tục dây dưa với loại người như vậy cả đời.
Ta muốn sống thật tốt, sống vì chính mình một lần.
Ta cúi đầu xuống,
"Được... ta sẽ gả cho ngươi."
"Gì cơ?"
"Ta có thể gả cho ngươi, cũng có thể đưa ngươi thuốc giải, nhưng ta có một điều kiện."
Nghiêm Bắc Lục thở dài một hơi, tựa như trút được gánh nặng, dựa vào người ta, "Điều kiện gì?"
"Ngươi phải đợi ta một tháng, một tháng sau hãy đến cưới ta. Yên tâm, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải dùng trong một tháng."
"Một tháng?" Ánh mắt hắn thoáng qua một tia do dự.
"Trước kia ngươi nhốt ta trong cái sân đó bao lâu, giờ chỉ cần ngươi đợi có một tháng thôi, chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?"
Giọng hắn không giấu nổi niềm vui: "Chỉ một tháng mà thôi, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, dù một năm ta cũng chờ."
"Nhưng," hắn siết chặt ngón tay ta, "Thanh Dao, để chắc chắn, nàng không thể ở lại chỗ này."
"Ngươi không tin ta sao?"
"Tất nhiên ta tin nàng, nhưng để ta an tâm, nàng phải ở bên cạnh ta."
"Được thôi, vậy để ta mang theo hòm thuốc của ta. Một tháng dài như vậy, ta cũng cần tìm việc gì đó để làm chứ."
Hắn tùy tiện mở hòm thuốc của ta ra, thấy bên trong chỉ có vài loại thảo dược bình thường, không có gì bất thường, liền nói: "Tất nhiên là được."
Nghiêm Bắc Lục đưa ta đến một viện nhỏ ẩn khuất, nha hoàn và tùy tùng đầy đủ, tuy mất tự do nhưng cuộc sống của ta vẫn khá thoải mái.
Mỗi khi tan triều, hắn liền chạy đến viện nhỏ để bầu bạn cùng ta, dù ta ít trò chuyện với hắn, hắn vẫn luôn quấn lấy ta.
Khi ta không chịu ăn cơm, hắn liền bưng bát cháo đến tận miệng đút cho ta.
Nhìn gương mặt đầy tình cảm sâu đậm ấy, ta đưa tay hất tung bát cháo.
Cháo nóng bắn tung tóe lên khuôn mặt hắn, làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, ta bật cười thành tiếng.
Hắn cũng không giận, chỉ chăm chú nhìn ta: "Nếu tâm trạng tốt hơn chút, thì ăn chút gì đó đi."