Từng Là Ánh Trăng Sáng

Chương 14:

Chương 14:
Ta đã để lại một bức thư cho A Bảo, nếu hiệu thuốc của ta đóng cửa quá hai ngày, hãy mang thư đó đến tìm Lạc Ngọc Kinh.
Với tính cách của Nghiêm Bắc Lục, chắc chắn hắn sẽ nhốt ta lại.
Hắn sẽ không giam ta ở Nghiêm phủ, nhưng cũng chẳng để ta xa hắn quá mức.
Vì vậy, trong thư ta đã nhờ Lạc Ngọc Kinh dẫn người đến khu vực quanh Nghiêm phủ để tìm ta.
Trong những ngày bị giam cầm, ta luôn giữ hình tượng người đang giận dỗi nhưng vẫn còn tình cảm với hắn.
Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy còn hy vọng và dần dần buông lỏng cảnh giác.
Ta cố ý để gió thổi suốt đêm, khiến bản thân mắc chứng cảm lạnh, rồi bắt đầu sắc thuốc trong sân.
Ta chỉ có thể đánh cược, rằng sẽ có người lần theo mùi thuốc mà tìm thấy ta.
May mắn thay, ta đã cược đúng.
Mũi của Tiểu Bạch quả nhiên rất thính.
Lạc Thanh Dương tháo bỏ trâm cài trên đầu: "A Dao, tỷ tỷ đã giữ chân Nghiêm Bắc Lục lại, đồng thời cũng đã sắp xếp xác chết theo kế hoạch của nàng. Tối nay, tỷ ấy sẽ sai người phóng hỏa. Đến lúc đó, nàng có thể giả chết để thoát thân."
Ta biết rằng, dù ta trốn đến đâu, cũng chưa chắc có thể thoát khỏi Nghiêm Bắc Lục. Chỉ khi hoàn toàn 'chết đi', ta mới có thể giành lại chút thời gian thở.
Đêm khuya, ta tự tay châm lửa đốt sân viện của mình, phủ lên thi thể của “ta” tấm khăn đỏ thêu hoa kia.
Lạc Thanh Dương dẫn ta rời đi từ mái nhà, ánh lửa bùng lên rực rỡ soi sáng cả sân viện.
Đám hạ nhân cuống quýt chạy tới dập lửa.
Ta nhìn sâu một lần cuối, rồi quay bước mà đi.
Chuyện cũ theo gió bay đi, đừng ngoảnh đầu lại nữa.
Nghiêm Bắc Lục trở về phủ, thuộc hạ mang đến những vật dụng chuẩn bị cho hôn lễ.
Nhìn chiếc áo cưới do hạ nhân đưa tới, hắn không khỏi hình dung ra dáng vẻ Lâm Thanh Dao khi khoác nó lên người.
Kiếp trước, hắn từ bùn lầy leo lên, từng bước tiến vào kinh thành.
Hắn từng rơi từ thiên đường xuống địa ngục, từng chứng kiến những điều xấu xa nhất trong lòng người, nên hắn không tin vào chân tình.
Những ngày ở Thanh Châu, hắn không chỉ một lần nhớ đến Lạc Ngọc Kinh – vầng trăng sáng trên cao.
Nhưng nàng như gương sáng treo cao, sớm đã là thứ hắn không còn xứng đáng sở hữu.
Trên đường đến kinh thành, hắn ngất lịm bên vệ đường.
Một thân hình nhỏ bé xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng cõng hắn trên lưng, băng bó vết thương cho hắn, chữa trị cánh tay gãy của hắn, lau sạch bùn nhơ trên cơ thể hắn.
Ở Thanh Châu, hắn từng chịu vô số ánh mắt giễu cợt, nhưng đôi mắt nàng trong veo, như chú nai nhỏ giữa rừng, không hề tạp chất.
Nàng luôn huyên thuyên kể đủ chuyện trước mặt hắn, dù hắn chẳng bao giờ đáp lại.
Nàng kiên nhẫn làm tất cả mọi thứ hắn thích, dù hắn cảm thấy không cần thiết.
Có một ngày, hắn uống vài chén rượu, nhìn vầng trăng sáng trên trời, lần đầu tiên chủ động mở lời hỏi Lâm Thanh Dao:
"Ngươi muốn được báo đáp thế nào?"
Lâm Thađi."nh Dao nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn:
"Hay là, lấy thân báo đáp
Dưới ánh trăng, nhìn dung nhan yên bình của nàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy ánh mắt nàng còn khiến hắn say đắm hơn cả rượu mạnh.
Giống như phản xạ tự nhiên, hắn gật đầu, nói một tiếng "Được."
Nhưng sau đó hắn hối hận.
Hắn không biết phải đối mặt với nàng thế nào.
Hắn không buông bỏ được sự chấp niệm ngày xưa, nhưng vẫn tận hưởng tình yêu của Lâm Thanh Dao.
Tình cảm chân thành của nàng luôn khiến tâm hồn ô uế của hắn đau nhói.
Hắn dần lạnh nhạt với nàng hơn.
Thực ra hắn biết, phần lớn các tiểu thư khuê các đều coi thường Lâm Thanh Dao, công khai hoặc ngấm ngầm chế giễu nàng.
Nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm, cũng chẳng để ý.
Dù sao ta đã cho nàng danh phận Nghiêm phu nhân, hắn nghĩ, Lâm Thanh Dao hẳn cũng nên thỏa mãn rồi.
Nhưng trong buổi yến tiệc ấy, hắn lại nhìn thấy Lạc Ngọc Kinh.
Tình yêu thời thiếu niên mà hắn không thể có khiến hắn không kiềm được tìm đến Lạc Ngọc Kinh.
Khi hắn và nàng thổ lộ tâm tình, trong đầu hắn lại liên tục hiện lên bóng dáng Lâm Thanh Dao.
Nhưng hắn không ngờ, Lạc Ngọc Kinh chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Nghiêm tướng, Nghiêm phu nhân vẫn đang đợi ngài ở nhà đấy."
Ánh mắt nàng quá đỗi bình lặng, bình lặng đến mức như xuyên thấu tất cả những mưu toan đen tối trong lòng hắn.
Đêm đó, hắn uống rất nhiều, rất nhiều rượu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất