Từng Là Ánh Trăng Sáng

Chương 6:

Chương 6:
"Được chứ." Thanh Dương dường như rất vui vẻ, khóe môi ánh lên nét cười nhạt.
"Thanh Dao... hắn..." Trên mặt Nghiêm Bắc Lục lộ vẻ ủy khuất và thất vọng.
"Xì..." Ta khẽ chép miệng, "Ta đã bảo đừng gọi ta là Thanh Dao. Cầm lấy hòm thuốc, về hiệu thuốc."
"Nhưng mà..."
Thanh Dương bước tới: "Để ta cầm cho. Nhìn vị huynh đài này chẳng giống người có sức lực cho lắm, đừng để hắn mệt."
Nghiêm Bắc Lục hình như bị lời này kích thích, vung tay hất Thanh Dương ra, cáu kỉnh nhấc lấy hòm thuốc.
Thanh Dương không tức giận, chỉ mỉm cười rồi theo kịp bước chân của ta.
Hòm thuốc vốn không nhẹ, thân thể Nghiêm Bắc Lục còn chưa hồi phục hẳn, chẳng mấy chốc đã bị tụt lại phía sau.
Ta mặc kệ hắn.
Thanh Dương dường như càng vui vẻ hơn.
Ta nghĩ, nếu hắn có đuôi, chắc chắn lúc này đã vểnh lên rồi.
Khai xong phương thuốc, ta lại dặn dò thêm vài câu, Thanh Dương mới rời đi.
Nghiêm Bắc Lục vẫn đen mặt nhìn chằm chằm theo bóng dáng Thanh Dương.
Đợi hắn đi khuất, mới quay sang nhìn ta, nhưng ta không buồn ngẩng đầu lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, việc làm xong rồi à?"
Hắn há miệng, nhưng chẳng nói gì, xoay người đi ra hậu viện nghiền thuốc.
"A Dao, hôm nay ta mang đến cho nàng bánh ngọt từ Nam Bắc Phố." Thanh Dương vén rèm cửa bước vào, như một cơn gió thoảng lướt qua.
Từ sau lần gặp ở nhà Trương nương tử, Thanh Dương hình như thường xuyên lui tới chỗ ta.
Hôm nay thì mang bánh ngọt, ngày mai lại tặng những món đồ kỳ lạ.
Mỗi lần gặp Thanh Dương, sắc mặt Nghiêm Bắc Lục lại càng âm trầm thêm vài phần.
Có đôi lúc hắn thậm chí còn lén lút muốn đuổi Thanh Dương đi.
Ta liền lấy số bạc mà Thanh Dương đưa đặt lên bàn:
"Người ta đã trả tiền rồi, còn ngươi hiện tại không có lấy một đồng, lại còn đang nợ ta tiền thuốc men đấy."
Hắn bị nghẹn lời, chỉ có thể cau có rót trà cho Thanh Dương.
Thanh Dương cũng chẳng giận, vui vẻ ngồi bên cạnh ta, thỉnh thoảng trò chuyện với ta vài câu.
Từ khi Thanh Dương xuất hiện, Nghiêm Bắc Lục đã thu hết ghế trong hiệu thuốc đi, đợi có bệnh nhân đến mới mang ra dùng tạm.
Không ngờ Thanh Dương tự mang theo ghế nhỏ xếp, vẫn vui vẻ ngồi bên cạnh xem ta chữa bệnh.
Ta không rảnh để ý tới sự thay đổi tâm trạng của Nghiêm Bắc Lục, bởi vì hiện tại ta đang bận nghiên cứu y thư.
Xưa kia trong mắt ta chỉ có Nghiêm Bắc Lục, khiến tài nghệ y thuật vốn cao siêu bị hoang phế.
Ta vốn là môn đệ cuối cùng của thần y Hoa Giang.
Giờ đây, ta muốn gánh vác tấm biển "treo hồ tế thế" mà sư phụ đã để lại.
Ta nhớ kiếp trước, kinh thành từng bùng phát dịch bệnh.
Trước thiên tai, con người trở nên nhỏ bé yếu đuối, khắp phố phường đầy rẫy đau khổ và tiếng khóc than.
Là một đại phu, sao ta có thể đứng nhìn chết chóc mà không cứu giúp?
Dù đã dốc hết tâm sức, thức trắng đêm ngày để chữa trị cho bệnh nhân, nhưng vẫn không ngăn được từng mạng sống trôi qua trước mắt ta.
Trong sách cổ có ghi lại một số phương thuốc trị dịch bệnh. Ta thử viết ra vài đơn thuốc, nhưng lại thiếu mấy vị như liên kiều, quán chúng, đại hoàng.
Các tiệm thuốc gần đó cũng không còn hàng.
Vì vậy, hôm nay ta đóng cửa sớm, thay quần áo định lên núi gần đó tìm xem.
Nghiêm Bắc Lục hỏi ta đi đâu.
Ta lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Liên quan gì đến ngươi? Nhớ thu dược liệu đang phơi ngoài sân vào."
Trước đây, ta từng hỏi hắn về chuyện riêng, hắn cũng lạnh lùng đáp lại y như vậy: "Liên quan gì đến ngươi?"
Chưa đi được bao xa, chợt thấy Thanh Dương dắt hai con ngựa đứng ở đầu phố, giống như chú chó nhỏ trông thấy chủ, vừa thấy ta đã chạy vụt tới.
"A Dao, nàng định đi đâu làm gì vậy?"
「Ta lên núi hái thuốc, còn ngươi?」
「Ta...」 Hắn gãi gãi đầu, nói 「Ta rảnh rỗi không có việc gì, định ra khỏi thành đi dạo. Vừa hay A Dao cũng muốn ra khỏi thành, chi bằng chúng ta cùng đi chung một chuyến.」
「Cái này...」 Ta hơi do dự.
「Ôi, nàng xem, thật là khéo quá, ta vừa vặn dẫn theo hai con ngựa, vừa đủ cho hai chúng ta mỗi người một con. Cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn đấy. Nàng nghĩ sao? Lâm đại phu.」
Nhìn thấy vẻ căng thẳng hiện rõ trên gương mặt hắn, ta không hiểu sao lại cảm thấy không thể từ chối 「Thôi được.」
Chưa đến thời gian uống cạn một chén trà, chúng ta đã đến chân núi, buộc ngựa xong xuôi, ta và Thanh Dương liền bước lên núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất