Chương 8:
Thôi, kệ vậy.
Ta vẫn đưa tay ra, hắn liền thuận thế tựa vào người ta.
Ta cứ như vậy dìu hắn trở về thành, còn chưa kịp đến Tế Thế Đường, đã nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Bắc Lục.
Hắn nhìn Thanh Dương đang dựa vào người ta, sắc mặt thoáng qua một tia khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
「Thanh... Lâm cô nương, cuối cùng nàng cũng đã về rồi, hắn làm sao vậy?」
「Ngươi mù sao, không nhìn ra ta bị thương à?」
Nghiêm Bắc Lục âm thầm cắn răng, dùng sức kéo Thanh Dương đang bám trên người ta ra 「Đã bị thương thì để ta cõng hắn vậy.」
Thanh Dương lại gạt tay hắn ra 「Không cần, không cần.」
Hai người cứ giằng co qua lại.
Ta không muốn để ý đến họ, xoay người trở vào phòng nghiên cứu phương thuốc.
Mấy ngày nay trên phố dường như rất náo nhiệt, Trương Thúc nói với ta rằng đại tướng quân chinh Bắc Lạc Ngọc Kinh đã khải hoàn hồi triều.
Lạc Ngọc Kinh...
Nói ra thì, dù là kiếp trước hay hiện tại, ta đều chưa từng gặp Lạc Ngọc Kinh.
Ký ức từ kiếp trước lại ùa về, ta cố gắng điều chế phương thuốc, hiện tại khắp nơi trong y quán của ta đều đang bàn tán chuyện của Lạc Ngọc Kinh, nhưng hắn lại như không nghe thấy, chỉ chăm chú cúi đầu chép phương thuốc.
Ta nghĩ, chắc hẳn hắn cảm thấy bản thân hiện tại chưa xứng đáng xuất hiện trước mặt thanh mai trúc mã, muốn đợi thi đỗ công danh rồi mới xuất hiện trước mặt nàng ấy thôi.
Mặt trời sắp lặn, ta bảo Nghiêm Bắc Lục đóng cửa sớm.
Những ngày trước, Trương nương tử để cảm tạ ta, đặc biệt mời ta đến nhà nàng dùng bữa.
Ta mang theo lễ vật đã chuẩn bị từ trước rồi lên đường.
Chưa kịp đến nhà Trương nương tử, Tiểu Bạch đã chạy tới nhào vào người ta.
Ta ôm lấy Tiểu Bạch, xa xa nhìn thấy trong sân có một bóng người đang bận rộn, ta nghĩ chắc hẳn là Thanh Dương, liền vẫy tay chào 「Thanh Dương, sao không buộc Tiểu Bạch cẩn thận, để nó chạy ra ngoài thế này?」
Bóng người kia khựng lại 「Thanh Dương? Lạc Thanh Dương à, hắn đi mua rượu vẫn chưa về đâu.」
Là giọng nữ, không phải Thanh Dương.
Ta vội vàng bước tới xin lỗi người đó.
Trương nương tử và A Bảo nghe tiếng vội vã từ trong nhà bước ra 「Lâm đại phu, cuối cùng người cũng đến rồi.」
A Bảo chạy tới ôm chặt lấy ta 「Thanh Dao tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, để muội giới thiệu với tỷ, vị tỷ tỷ này chính là Lạc Ngọc Kinh, đại tướng quân danh chấn thiên hạ. Lạc tỷ tỷ, vị này là Lâm Thanh Dao, Lâm đại phu, chính là người đã đỡ đẻ cho mẫu thân muội.」
Lạc Ngọc Kinh?!
Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên ta thật sự gặp nàng.
Nhớ lại ký ức từ kiếp trước, ta thoáng giật mình trong chốc lát.
Bên ngoài đều đồn rằng Lạc Ngọc Kinh là một nữ La Sát mặt xanh nanh vàng, một thanh đại đao giết địch không còn một mảnh giáp.
Nhưng cô gái trước mắt, mái tóc được ghim gọn gàng bằng vài chiếc trâm gỗ phía sau, lộ ra dung nhan thanh tú.
Có lẽ do thường xuyên chinh chiến nơi sa trường, làn da của nàng mang màu lúa mạch khỏe khoắn, dù khoác trên mình bộ áo lụa tím nhạt vẫn không thể che giấu vẻ anh khí toát ra từ đôi mày.
Lạc Ngọc Kinh hướng ta cúi người thi lễ 「Lâm cô nương, nhờ có người mà Trương nương tử mới bình an sinh nở, xin nhận của Ngọc Kinh một lạy.」
Ta lập tức đưa tay đỡ nàng 「Lạc tướng quân không cần đa lễ, lương y như từ mẫu, các tướng sĩ trấn giữ biên cương, có thể cứu gia quyến của họ cũng là góp chút sức mọn của ta thôi.」
「Lâm cô nương, ta nhận lời nhờ của Trương đại ca, luôn coi Trương nương tử như người thân. Nay người cứu Trương nương tử, chính là cứu ta vậy. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ tìm ta.」
Lời nàng chưa dứt, đã bị một giọng nói cắt ngang.
「Tỷ tỷ, ta về rồi, A Dao đã đến chưa?」
Giọng của Lạc Thanh Dương truyền tới.
Tỷ tỷ? Ta chợt nhớ lại lời vừa rồi của Lạc Ngọc Kinh khi nhắc đến Lạc Thanh Dương.
Lạc Thanh Dương, Lạc Ngọc Kinh.
「Thanh Dương... à không, Lạc Thanh Dương là đệ đệ của ngươi sao?」
「Đúng vậy, đệ đệ ruột của ta.」
Lạc Thanh Dương đẩy cửa bước vào, ta nhỏ giọng chất vấn 「Sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh?」
Hắn có chút ngượng ngùng 「Nàng cũng đâu có hỏi ta.」
Đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh sao...
Ta chợt nhớ ra, kiếp trước, ta từng gặp Lạc Thanh Dương một lần.
Lúc đó, Nghiêm Bắc Lục đã nhốt ta trong cái sân ấy rất lâu, rất lâu rồi.
Đêm trung thu, Hoàng thượng mở tiệc thiết đãi quần thần trong cung, còn yêu cầu các quan viên phải mang theo gia quyến.
Hắn rốt cuộc cũng dẫn ta ra ngoài, cho ta được chút thở than hiếm hoi.
Ta đã ở trong cái sân ấy quá lâu, lâu đến mức tê liệt, lâu đến mức không còn chút sức sống nào nữa.