Tương Tư Cục

Chương 4: Phiên ngoại

Chương 4: Phiên ngoại
Mười sáu năm trước, vì bảo vệ nàng mà thành hôn;
Mười sáu năm sau, vì nhớ nàng mà giữ thành.
Cả đời Nguyên Kỳ chưa từng có được người mình yêu, cũng chưa từng nói ra tình yêu ấy. Chàng đem nỗi nhớ nhung chất chứa trong lòng gieo xuống núi Lao Sơn nơi nàng quy hồn, gieo đến mức khiến cả vùng Giang Nam mưa khói trở nên tiều tụy.
"Tri Hạ là một cô gái làm bằng nước mắt, ngây thơ trong sáng, nên có được lương duyên, vô lo vô nghĩ mới phải..."
"Nàng vì Hoàng huynh có thể khoác chiến giáp, có thể chiến đấu đến chết chứ không quỳ gối... Chỉ vì một câu nói bâng quơ của Hoàng huynh, rằng không thích nữ nhân yếu đuối..."
Nguyên Kỳ ngồi trước mộ nàng, phủi đi lớp bụi trên bia.
"Đêm mưa năm đó Hoàng huynh không ở thư phòng, là ta lúc ấy tra xét không rõ nên mới trúng kế của Hàn phi, khiến muội và Hoàng huynh ly tâm."
Nếu thật sự truy cứu, chàng cảm thấy mình có lỗi, đặc biệt tự xin trông mộ cho vợ ba năm để gửi gắm nỗi tương tư, Nguyên Hữu cuối cùng vẫn chấp thuận.
Một năm sau, trong nhà Hàn Tướng bị phát hiện thư từ thông đồng phản quốc, cả nhà bị tru di. Nguyên Kỳ đặc biệt đến Trình Châu, kể tin tức này cho Tri Hạ đã an giấc ngàn thu dưới đất.
Sau khi Nguyên Hữu băng hà, Nguyên Kỳ kéo Nguyên Tư nói rất nhiều trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Nguyên Tư chỉ ở bên cạnh đỡ chàng, lặng lẽ lắng nghe.
Người đã khuất, chuyện cũng đã qua, chỉ còn lại cố nhân thở dài trước vật cũ...
Chính Minh năm thứ năm, băng hà, hưởng thọ chín mươi hai tuổi, thụy hiệu Thành Phụ.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất