Chương 9
Đêm Đông
Ra-đi-ô đang phát bài hát ‘Chỉ một chữ Yêu’, người phụ nữ vừa đan áo len vừa ê a hát theo, có mấy chỗ hát lạc cả nhịp phách, cô lắc đầu mỉm cười rồi lại cố hát theo cho kịp.
Bài hát đã kết thúc, người dẫn chương trình nói dăm ba câu gì đó, rồi lại cho phát một bài khác theo yêu cầu của thính giả. Sau mấy câu chúc mừng chiếu lệ, bài hát ‘Em tệ quá’ của Trương Học Hữu vang lên.
Bài hát này tiết tấu quá nhanh, người phụ nữ không sao hát theo được đành bỏ cuộc, rồi cầm cốc nước trên bàn lên uống một hụm lớn. Cô vừa quệt mép vừa nhìn lên đồng hồ trên tường, đã là 0 giờ 20 phút.
Cô do dự một lát, rồi đứng lên mở cửa bước ra hành lang bên ngoài.
Gió lạnh ùa đến khiến cô rùng mình, đưa hai tay lên ôm vai, rồi bước về phía đầu bên kia của hành lang.
Đến trước một cánh cửa nhỏ, cô đưa tay ra gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Em.” Người phụ nữ khẽ đáp.
Người bên trong hình như đang do dự, hồi lâu không nói gì.
Người phụ nữ kiên nhẫn chờ đợi, gió lạnh cắt da cắt thịt khiến cô hơi run run. Phải đến một phút sau, không nén nổi nữa, cô lại đưa tay lên định gõ cửa, nhưng cô nhìn xung quanh, cô lại hạ tay xuống.
Đúng lúc này cửa mở ra.
Cô vội bước ngay vào. Cậu thanh niên từ nãy đứng sau cánh cửa cũng vội đóng chặt cửa lại.
Trong nhà cũng không ấm hơn ngoài hành lang là mấy. Cô gái nhìn chàng trai mặc chiếc áo choàng bộ đội màu cỏ úa, cánh mũi đỏ ửng vì giá lạnh, nỗi bực tức của cô tan biến. Cô đặt bàn tay giá lạnh áp lên má người đàn ông, nhưng mặt anh ta dường như còn giá lạnh hơn tay cô.
Cô giật mình khẽ kêu lên: “Đừng đứng đây nữa, anh sẽ chết cóng mất thôi!”
Anh ta từ từ quay mặt sang bên, bàn tay người phụ nữ vẫn đang giơ lên với tư thế cũ.
Anh ta bước đến bộ bàn ghế cũ kỹ kê ở góc nhà, hai tay đặt vào hông, ngồi xuống ghế một cách mệt nhọc, rồi tiếp tục đọc cuốn sách đang đặt trước mặt.
Người phụ nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ lặng lẽ nhìn các động tác của anh ta. Cảnh tượng trước mắt dần dần nhòe đi.
“Anh… anh ghét em đến thế ư?” Hồi lâu sau người phụ nữ mới lên tiếng hỏi.
Bàn tay đang giở sách dừng lại, anh ta cúi đầu, mím môi, rồi khẽ nói: “Không phải thế. Tay em lạnh cóng, anh thấy không dễ chịu.”
Người phụ nữ im lặng đứng một lúc, bước đến cầm cái cốc của anh ta, rồi quay người bước ra. Cô quay trở vào tay bưng cốc sữa nóng bốc hơi nghi ngút, và một cái túi chườm đổ đầy nước nóng. Cô đặt cốc sữa lên bàn, rồi dúi cái túi chườm vào lòng anh ta. Sau đó, cũng như lúc vào, cô lặng lẽ mở cửa, đi ra.
Cậu thanh niên nhìn theo bóng người phụ nữ khuất sau cánh cửa. Rồi cứ thế thẫn thờ nhìn mãi cái cánh cửa.
Chiếc cốc trong tay quá nóng, nóng rát đến độ khó mà cầm được nữa, nhưng anh ta vẫn tiếp tục áp lòng bàn tay vào nó. Nguồn nhiệt cộng với một cảm giác nhói đau đang truyền khắp cơ thể anh. Anh cúi xuống áp mặt vào cái túi chườm cũng nóng bỏng như thế, từ từ nhắm mắt lại…