Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 352: không có ý nghĩa

Chương 352: không có ý nghĩa
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread​

- Cái gì? Còn có thể đi Đan Minh Huyền quốc bồi dưỡng một năm sao?
- Tại sao phần thưởng của đại hội luyện đan sư lần này lại phong phú như vậy?
- Trước kia không phải chỉ có ba danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp thôi sao sao? Lần này là tình huống gì vậy?
...
Lời Chư Cát Thương nói lại gây ra một trận sóng to gió lớn, mọi người đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng, bọn họ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đám người Triệu Thần Không, Quách Chân, Phương Lâm cũng cảm thấy rất bất ngờ, chỉ có điều phần nhiều trong lòng lại giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
Phần thưởng phong phú như vậy khiến bọn họ lại có thêm động lực.
Trong lòng Phương Lâm lại đang suy ngẫm, về danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp tạm thời không nói tới, dù sao hắn cũng không biết quá rõ bên trong Đan Cực tháp có những gì.
Nhưng một viên Thái Nguyên đan lại có giá trị quá lớn, đối với Phương Lâm hiện tại, một viên Thái Nguyên đan đủ để cho thực lực của Phương Lâm tăng lớn.
Phương Lâm cũng biết chế luyện Thái Nguyên đan, nhưng lấy năng lực hiện tại hắn không có cách nào đi chế luyện loại đan dược ngũ phẩm cấp độ cao này, trừ phi hắn tiến vào cảnh giới Thiên Nguyên, thậm chí là sau khi đến Thiên Nguyên ngũ trọng, mới có khả năng chế luyện ra.
Theo hiện tại Phương Lâm thấy, lực hấp dẫn của Thái Nguyên đan là lớn nhất, vượt xa so với Đan Cực tháp gì đó.
Dù sao Phương Lâm không thiếu gì cảm ngộ hoặc truyền thừa Đan Đạo, hắn thiếu chính là lợi ích thật sự, ví dụ như đan dược, ví dụ như pháp bảo.
Về phần thưởng đi tới Đan Minh Huyền quốc bồi dưỡng một năm, Phương Lâm lại không mấy để ở trong lòng, nhưng hắn vẫn còn có chút suy nghĩ.
Huyền quốc chính là địa phương Độc Cô gia đang ở.
Độc Cô Niệm cũng là luyện đan sư, nếu như đi Đan Minh Huyền quốc, có lẽ hắn có thể gặp lại Độc Cô Niệm.
Chỉ có điều, Phương Lâm lập tức lại vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ này, ta và nha đầu thối này gặp nhau làm cái rắm, đây là địa bàn của người ta, nếu chẳng may nha đầu thối này nhớ kỹ mối thù trước đây của mình đánh nàng, tìm người trả thù, vậy mình lại phải làm thế nào cho phải?
Nghĩ tới đây, Phương Lâm không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác có chút rầu rĩ.
Mình lại muốn lấy được Thái Nguyên đan, lại không muốn đi Huyền quốc, vậy nên làm thế nào bây giờ?
May là không có ai biết được suy nghĩ trong đầu của Phương Lâm lúc này, nếu không, sợ rằng bọn họ phải cùng tiến lên vây đánh Phương Lâm một trận.
Cái gọi là đại hội luyện đan sư, chủ đề tất nhiên là luyện đan, chỉ có điều hình thức lại là vô cùng phong phú, bao gồm bốn hạng mục phân biệt thảo mộc, giám định và thưởng thức phương pháp luyện đan, so tài đan đạo, đánh lôi đài đan đạo.
Trong đó, làm người khác chú ý nhất tất nhiên là hai mục so tài đan đạo và đánh lôi đài đan đạo này, ở trong đại hội luyện đan sư lần trước, đây là hai hạng mục sôi động nhất, so tài chân chính cũng là ở trong hai hạng mục này.
Đương nhiên, cũng không phải nói hai hạng mục phía trước đềulà dư thừa, dù sao muốn xem thực lực của một luyện đan sư thế nào, cũng phải đánh giá từ nhiều phương diện, thảo mộc, phương pháp luyện đan đều là nhân tố trọng yếu để so sánh một luyện đan sư.
Các luyện đan sư ba nước đều chuẩn bị cho đại hội luyện đan sư lần này từ rất lâu, ngoại trừ Triệu Thần Không, Quách Chân cùng với Tô Tiểu Đồng ra, những người khác đều có vẻ hơi khẩn trương và lo lắng không yên.
Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm, ngoài ba người Triệu Thần Không, hắn là một người bình tĩnh nhất, thậm chí còn nhàn nhã trái nhìn phải nhìn, bộ dạng không thèm để ý chút nào.
Không ít người đều âm thầm lắc đầu khi thấy biểu hiện của Phương Lâm như vậy, bọn họ cảm thấy ngày hôm qua chắc hắn nhận kích thích quá lớn, hiện tại đã không chịu cầu tiến nữa.
Bọn họ lại không biết, Phương Lâm thấy nhiều sóng to gió lớn, chính là một chút cản trở nhỏ này lại tính là cái gì? Tuy rằng tối hôm qua Phương Lâm cả đêm đều về rầu rĩ chuyện này.
- Phương Lâm, trước đó ta cũng đã nói, hi vọng ngươi không nên kéo chân sau của chúng ta, hiện tại xem ra, ngươi sợ rằng không làm được.
Lý Kiến Long liếc mắt nhìn Phương Lâm, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Phương Lâm cong lên:
- Có những thiên tài như các ngươi ở đây, phải sợ một mình ta cản trở sao?
Lý Kiến Long nhíu mày, trong mắt có một phần kỳ lạ.
Theo Lý Kiến Long, Phương Lâm bình tĩnh như vậy có chút quá mức kỳ lạ, quả thực có thể nói là khác thường, lẽ nào trái tim hắn lại thật sự lớn như vậy sao?
Lúc này, Tô Tiểu Đồng bỗng nhiên vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm:
- Không sao cả, thiên phú thiếu chút đã là gì, trí nhớ tốt mới là quan trọng nhất.
Mọi người bối rối một hồi, Phương Lâm càng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trí nhớ tốt và Tô Tiểu Đồng ngươi hình như không có bất kỳ liên hệ gì đi?
Việc được tiến hành đầu tiên tất nhiên là hạng mục phân biệt thảo mộc. Đó không chỉ là món ăn khai vị, coi như là tới tiến hành thả con tép, bắt con tôm cho mấy hạng mục phía sau.
Phân biệt thảo mộc rất đơn giản, chính là do các luyện đan sư của Hắc Đỉnh thành lấy ra vài loại dược liệu vô cùng hiếm thấy, để cho các luyện đan sư trẻ tuổi của ba nước tới tiến hành phân biệt ra.
Hạng mục thứ nhất này chính là thử thách kiến thức cơ bản và năng lực quan sát của luyện đan sư, thân là luyện đan sư, phân rõ thảo mộc chính là điểm cơ sở nhất.
Có không ít người hình dung như vậy, cả đời của một luyện đan sư lão luyện chính là vượt qua ở trong ruộng thuốc và phòng luyện đan.
Thậm chí có thể nói, thời gian luyện đan sư quan sát dược liệu còn muốn dài hơn so với thời gian luyện đan.
Lúc này, các luyện đan sư ba nước lần lượt vào vị trí, chỉ thấy một lão già mặc áo xám đi tới vị trí trung tâm, trong tay cầm một loại dược liệu.
- Lão phu tới đánh trận đầu, các ngươi ai có thể nói ra tên gọi, đặc tính của vật này.
Lão già mặc áo xám đặt vật trong tay ở trước mắt mọi người.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy hình dáng bên ngoài của vật ấy giống như một trái cây, nhưng lại khô quắt, hiện ra màu vàng nhạt, hai bên có từng sợi rễ rất nhỏ mọc ra.
- Các vị ai biết, có thể trả lời.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Vừa dứt lời, chỗ Mạnh quốc lại có một người thanh niên đứng lên:
- Vật ấy tên là Hàn Thi Quả, sống ở địa phương có âm hàn thi khí rất nặng, bên trong có dịch độc, có thể khiến cho người ta trúng độc thi, không thể làm thuốc.
Hắn nói xong lại có không ít người trầm trồ khen ngợi gật đầu, người thanh niên Mạnh quốc này có chút đắc ý ngồi xuống.
Lúc này, chỗ của Vân quốc có một nữ tử đứng lên:
- Hàn Thi Quả không thể làm thuốc, lời nói này thật sự là sai lầm, chẳng lẽ ngươi không biết, có một loại Dưỡng Thi Đan, chính là cần phải Hàn Thi Quả này tới làm thuốc chính sao?
Người thanh niên Mạnh quốc này lập tức thoáng ngẩn người ra, lập tức lập tức phản bác:
- Ngươi nói bậy.
Nữ tử Vân quốc cười giễu cợt một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khinh thường:
- Ếch ngồi đáy giếng chính là để hình dung loại người như ngươi, thật không rõ, Mạnh quốc là không có người nào sao? Lại để cho loại người như ngươi đi ra làm mất mặt xấu hổ?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức nóng lên. Đám người của Mạnh quốc đều đứng dậy, mỗi một người lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
Bên chỗ của Vân quốc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đều trừng mắt với đám người Mạnh quốc giống như đang khiêu khích.
- Hừ!
Lúc này, Trần Mộc đứng ở cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, uy áp vô hình tràn ngập ra, bao phủ tất cả mọi người ở đó, ngay lập tức đám người Vân quốc và Mạnh quốc đều kìm chế xuống, chỉ có điều hai bên nhìn nhau lại càng không vừa mắt.
- Vị cô nương của Vân quốc này nói không sai, Hàn Thi Quả này tuy rằng có độc thi mãnh liệt, nhưng lại có thể dùng để chế luyện Dưỡng Thi Đan, cho nên không phải không thể làm thuốc.
Lão già mặc áo xám này nói.
Kết quả này khiến cho sắc mặt đám người Mạnh quốc trở nên thâm trầm, trên mặt người thanh niên kia đỏ lên, có vẻ vô cùng khó xử.
Sĩ khí của đám người Vân quốc lại tăng cao.
- Ai, không có ý nghĩa gì cả.
Phương Lâm ngáp một cái, vô cùng buồn chán nói.​


Trang 177# 1


Tuyệt Đỉnh Đan Tôn Tác giả: Vạn Cổ Thanh Liên

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất