Chương 372: đấu hỏa
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Phương Lâm đối với tiếng gầm thét giận dữ của Quách Chân lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, hắn vẫn không nhanh không chậm làm việc trong tay mình.
Đối với Phương Lâm, chế luyện Bạch Lộ đan, có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cho dù là nhắm mắt lại hắn cũng có thể chế luyện ra.
Đương nhiên, nếu quả thật nhắm mắt lại đi luyện, như vậy sẽ thật sự làm người khác chú ý, Phương Lâm cảm thấy vẫn giấu mình một chút thì tốt hơn.
Sau khi dược liệu được chuẩn bị thỏa đáng, tiếp theo chính là mở lò nhóm lửa.
Từ sau khi Phương Lâm nhận được Trầm Long đỉnh, hắn còn chưa có thật sự lấy ra luyện từng đan, chỉ có điều đối với lò luyện đan, Phương Lâm có một loại cảm giác quen thuộc trời sinh, cho dù là lần đầu tiên sử dụng cũng giống như sử dụng nhiều lần vậy.
Chỉ thấy Phương Lâm đưa tay phải ra, một ngọn lửa màu đỏ thẫm xuất hiện.
- Hồn mạng đan hỏa!
- Hóa ra Phương Lâm này cũng có hồn mạng đan hỏa.
- Nhìn hình dáng của ngọn lửa này, giống như là lấy từ thú lửa ra.
- Chỉ có điều hình như không phải là thú lửa bình thường, khí tức rất mạnh.
...
Xung quanh có không ít người lộ vẻ kinh hãi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phương Lâm sử dụng hồn mạng đan hỏa.
Quách Chân liếc mắt nhìn qua hồn mạng đan hỏa của Phương Lâm, khóe miệng hắn cong lên hiện ra một sự khinh thường, theo hắn thấy, hồn mạng đan hỏa của Phương Lâm thật sự rất bình thường, hoàn toàn kém hơn ngọn lửa của mình.
Tuy rằng lò luyện đan của mình có khả năng yếu hơn Phương Lâm, nhưng ở trên phương diện hồn mạng đan hỏa lại có ưu thế.
Phương Lâm hít sâu một hơi, tay phải vỗ ở trên lò luyện đan này, ngay lập tức hồn mạng đan hỏa bám vào ở trên lò luyện đan, bắt đầu bốc cháy lên hừng hực.
Trong lúc ngọn lửa bay lên, nhiệt độ của lò luyện đan tăng lên rất nhanh, một khí tức thuộc về chân long từ này trong lò luyện đan tràn ngập ra.
Lại là một tiếng rồng ngâm vang lên, sắc mặt mọi người hoảng sợ, tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được, nhưng bất kể nghe tiếng rồng ngâm như vậy bao nhiêu lần, đều sẽ sinh ra lòng kính sợ.
Gương mặt Quách Chân thâm trầm, tiếng rồng ngâm này ảnh hưởng cực lớn đến hắn, tâm tính hắn thật vất vả mới bình phục lại phát sinh ra một ít dao động.
- Có bảo đỉnh lại như thế nào? Hồn mạng đan hỏa của ta mạnh hơn hắn, thành tựu đan đạo của ta cao hơn hắn, ta không có lý do gì bại được!
Trong lòng Quách Chân giận dữ gầm thét lên, tinh thần đặc biệt tập trung.
Ầm!
Chỉ thấy trong giây lát Quách Chân vỗ vào Ngũ Nhạc đỉnh trước người, ngọn lửa màu tím sẫm từ trong tay của hắn tuôn ra, giống như một con rắn lửa, Ngũ Nhạc đỉnh bị bao phủ ở trong ngọn lửa.
Ầm!!!
Giờ phút này, ngọn lửa màu đỏ thẫm của Phương Lâm và ngọn lửa màu tím sẫm của Quách Chân giống như hai con giao long, phóng lên cao đối kháng lẫn nhau.
Mặc dù hồn mạng đan hỏa không cách nào đả thương người, nhưng lại có thể đối kháng với nhau.
Bình thường, hồn mạng đan hỏa ở tình độ cao hơn, có thể áp chế hồn mạng đan hỏa tầng thấp.
Lúc này, Quách Chân chính là cố gắng sử dụng hồn mạng đan hỏa của mình, tới áp chế hồn mạng đan hỏa của Phương Lâm, ngăn cản tiến trình Phương Lâm luyện đan.
Một khi hồn mạng đan hỏa bị áp chế, mặc dù Phương Lâm có Trầm Long đỉnh ở trong tay, cũng khó có thể chế luyện ra đan dược gì tốt nhất.
Luyện đan sư tranh đấu với nhau, trên trình độ rất lớn chính là tranh đấu giữa hồn mạng đan hỏa.
Cho nên đối với luyện đan sư mà nói, khống chế lửa cũng là một năng lực rất quan trọng.
Trong lúc ngọn lửa màu tím sẫm bay lên, hóa thành một mãng xà lớn cắn nuốt về phía ngọn lửa của Phương Lâm.
Một lần cắn nuốt này kèm theo khí thế vô cùng mạnh mẽ, giống như thật sự có một con trăn lớn với yêu khí trùng thiên xuất hiện vậy.
Mọi người thấy vậy đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời âm thầm cảm thấy lo lắng cho Phương Lâm, nếu như ngọn lửa này bị nuốt, Phương Lâm không phải sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng lúng túng sao?
Tuy rằng hồn mạng đan hỏa sẽ không biến mất vì bị nuốt, nhưng ở trong quá trình luyện đan vẫn sẽ bị ngọn lửa của đối phương áp chế, uy lực bị ảnh hưởng rất lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến phẩm chất của đan dược.
Một khi đấu hỏa thất bại, trên cơ bản Phương Lâm lại thất bại.
Con mãng xà lửa màu tím kia mở cái miệng rộng đáng sợ ra, cắn nuốt về phía ngọn lửa của Phương Lâm, nhưng vào giờ phút này, ngọn lửa màu đỏ thẫm này cũng đột nhiên biến đổi, biến thành một con vượn lớn.
Một con vượn lớn do ngọn lửa tập trung thành!
Trong chớp mắt khi vượn lớn này vừa xuất hiện, khí tức cuồng bạo tràn ngập ra bốn phương tám hướng, tất cả mọi người ở dưới lôi đài phương đều cảm giác được trên người có thêm một chút uy áp.
- Đây... thật sự là ngọn lửa lợi hại!
- Có khí tức đáng sợ như vậy, lửa này không tầm thường a
- Hoàn toàn không kém gì ngọn lửa của Quách Chân này!
...
Mọi người thán phục, vốn bọn họ cho rằng hồn mạng đan hỏa của Phương Lâm hết sức bình thường, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đám người bọn họ đều nhìn nhầm, đây tuyệt đối không phải khí tức của ngọn lửa bình thường có thể có được.
Phương Lâm cười lạnh, đây đương nhiên không phải là ngọn lửa bình thường, phải biết rằng ngọn lửa màu đỏ thẫm này chính là một trong những truyền thừa của bốn thánh Tử Hà tông lưu lại, vô cùng cường đại, dù sao đây cũng chính là ngọn lửa của bốn thánh năm đó sử dụng, làm sao có thể yếu được?
Lúc này, con vượn màu đỏ như lửa này phẫn nộ nhảy dựng lên, một quyền đánh về phía con mãng xà lửa màu tím kia.
Sắc mặt Quách Chân hoảng hốt, chỉ thấy trong phút chốc con mãng xà lửa màu tím kia tiêu tan, ngọn lửa màu tím hóa thành từng điểm ánh sáng ảm đạm xuống,
Quách Chân dường như cũng bị ảnh hưởng, thân hình lay động vài cái, khuôn mặt tái nhợt đi vài phần.
Đấu hỏa, Quách Chân thua!
- Làm sao có thể như vậy được?
Trong lòng Quách Chân giận dữ gầm thét lên, hắn vô cùng không cam lòng, hơn nữa còn dâng lên sự đố kị nồng đậm.
Dựa vào cái gì Phương Lâm nắm giữ một cái bảo đỉnh không nói, còn có thể nắm giữ hồn mạng đan hỏa lợi hại như vậy? Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Đấu hỏa thắng lợi, Phương Lâm cũng chưa nói cái gì, thu ngọn lửa lại, tiếp tục luyện đan.
Quách Chân không nói được một lời, sắc mặt thâm trầm, hắn cố gắng lấy lại tinh thần, cũng phát ra tất cả tinh lực vào trong luyện đan.
Tuy rằng đấu hỏa thua, nhưng cũng chỉ là đấu hỏa mà thôi, trên phương diện luyện đan, Quách Chân hắn còn chưa có thua, tất cả đều còn chưa có quyết định, Quách Chân biết mình còn có cơ hội.
- Ha hả, tiểu tử này lại không biết thu liễm như vậy, thật ngại quá.
Phía xa, Tô lão cười híp mắt nói, hiển nhiên hết sức hài lòng đối với biểu hiện của Phương Lâm.
Cốc bà tử im lặng không nói gì, thần sắc thâm trầm đáng sợ, trên người mơ hồ có sát khí tràn ngập ra.
Lão nhân họ Nghiêm cũng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm một lúc lâu, trên mặt hắn đã thu hồi lại một tia khinh thường cuối cùng.
Giờ phút này, bất luận là ai cũng đã kịp phản ứng, lần này người của Càn quốc là tàng long ngọa hổ a, ngoài mặt có một Tô Tiểu Đồng áp trận không nói, bên trong còn có một Phương Lâm không lộ ra bản lĩnh, mãi đến khi đại hội bắt đầu mới lộ ra sự xuất chúng.
Trên lôi đài, Phương Lâm đậy nắp lò luyện đan chờ đợi một hồi, thấy Quách Chân này cũng đậy nắp lò luyện đan, khóe miệng hắn cong lên nở nụ cười.
Nếu như là người quen thuộc với Phương Lâm nhìn thấy Phương Lâm lộ ra nụ cười như thế, lại biết được trong bụng người này chắc hẳn lại bắt đầu có ý nghĩ xấu.
Quả nhiên, chỉ thấy Phương Lâm vươn tay phải ra, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, nặng nề vỗ vào trên lò luyện đan.
Ầm!
Tiếng thứ nhất vang lên, Trầm Long đỉnh đột nhiên không ngừng chấn động.
Chưởng thứ hai lập tức hạ xuống!
Ầm!
Toàn bộ lôi đài cũng giống như lò luyện đan của Phương Lâm vậy, nhanh chóng chấn động, ngay cả Ngũ Nhạc đỉnh trước người Quách Chân cũng bị ảnh hưởng.
- Tới rồi! Chấn Tam Sơn!
- Má ơi của ta! Lời đồn không ngờ là sự thật!
- Phương Lâm này thật sự biết Chấn Tam Sơn!
Trang 187# 1
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn Tác giả: Vạn Cổ Thanh Liên