Chương 49: đòi hỏi chấn tam sơn
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
- Hoàn toàn là nói bậy! Bản tọa ở đây, sao có thể để cho ngươi nói xấu nhi tử của ta!
Viên Tam Bình phẫn nộ quát, trong lòng cũng mơ hồ lo lắng. Lời nói này của Phương Lâm có lực sát thương quá lớn. May là không có chứng cứ gì, bằng không một khi bị chứng minh là sự thực, vậy cho dù mình ra sức che chở, Viên Ba cũng chạy không thoát bị phạt nặng.
- Phương Lâm, không có chứng cứ, không nên mở miệng nói bậy!
Một trưởng lão khác cũng lớn tiếng quát tháo.
Viên Ba hừ một tiếng, vẫn là vẻ mặt dửng dưng như không. Cho dù hắn từng nói qua những câu nói này, nhưng vậy thì thế nào? Hiện tại ai có thể chứng minh mình từng nói lời này?
Tuy rằng ở đây có không ít người cũng nghe được lời mình kêu gào mấy ngày nay, nhưng Viên Ba không tin những người này chỉ vì một Phương Lâm, lại dám đứng ra làm chứng chống lại mình.
Nhưng không như hắn mong muốn, chỉ thấy trong đám người có một người đứng ra, cầm vật trong tay cao giọng nói:
- Chỗ đệ tử có chứng cứ chứng minh mấy ngày qua Viên Ba nói như vậy!
Xôn xao!
Một hòn đá kích thích lên sóng lớn ngập trời. Mọi người lập tức nhìn về phía người này. Khi tập trung nhìn lại, không phải ai khác, chính là Hứa Sơn Cao.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức nở nụ cười.
Hứa Sơn Cao bị mọi người nhìn kỹ. Trong những ánh mắt này có ngạc nhiên nghi ngờ, có hờ hững, có ý không tốt.
Hứa Sơn Cao chỉ là đệ tử hạ đẳng, bị nhiều ánh mắt nhìn kỹ như vậy, trong lòng tất nhiên có hơi căng thẳng. Nhưng hắn đã đứng ra, chuyện đến nước này, dù sao cũng không thể lại lùi về được nữa.
Ngay sau đó, Hứa Sơn Cao cố gắng trấn tĩnh, nói lại lần thứ hai:
- Đệ tử ghi lại toàn bộ những lời Viên Ba nói trong mấy ngày nay ở bên trong Dư Âm Bối.
Nghe hắn nói như thế, gương mặt Viên Tam Bình chợt biến đổi. Mà trên gương mặt phì nộn của Viên Ba lại hoàn toàn trắng bệch.
Ba trưởng lão đứng ở bên phía Viên Tam Bình, mỗi người nhìn nhau, cuối cùng lắc lắc đầu, lui sang một bên.
- Giao Dư Âm Bối cho ta.
Mộc Yến nói.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, vội vàng đi tới gần, một mực cung kính giao Dư Âm Bối cho Mộc Yến. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Yến cầm Dư Âm Bối, nhìn phụ tử Viên gia, nói:
- Hiện tại, có cần ta thả âm thanh trong Dư Âm Bối ra hay không?
Viên Tam Bình xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tối đen một mảnh. Viên Ba lại bất lực nhìn về phía phụ thân của mình.
Viên Tam Bình hít sâu một hơi, cuối cùng cố gắng tự trấn tĩnh lại, giọng điệu trầm xuống, nói:
- Chuyện hôm nay, quả thực là nhi tử của ta sai. Vậy để bản tọa dẫn hắn đi gặp mặt thủ tọa, để thủ tọa xử lý tên nghịch tử không nên thân này!
Nói xong, một tay hắn nắm lấy cổ áo Viên Ba, giống như xách cổ một con chó chết, đưa Viên Ba đang hoang mang lo sợ rời đi.
Chuyện ầm ĩ này lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Có thể nói phụ tử Viên Tam Bình bị thất bại thảm hại, bị thiệt hại lớn.
Sau đó, Viên Tam Bình quả thực dẫn theo Viên Ba đi tới gặp thủ tọa Cổ Đạo Phong. Cổ Đạo Phong cũng không có xử lý nhẹ nhàng, trực tiếp hạ lệnh cướp đoạt tư cách một năm tiến vào Đan Lâm viện của Viên Ba. Cũng bởi vì bao che cho Viên Ba, Viên Tam Bình bị phạt quay mặt vào tường suy ngẫm một năm.
Đối với trừng phạt như vậy, trong lòng không ít người đều hiểu rõ ràng, thủ tọa vẫn chưa chân chính muốn trừng phạt phụ tử Viên gia, mà thực sự vạn bất đắc dĩ mới đưa ra trừng phạt không nhẹ cũng không nặng như vậy.
Dù sao trong tay Mộc Yến có chứng cứ coi trời bằng vung của Viên Ba. Đây chính là điểm đòi mạng nhất. Hiện tại Mộc Yến còn giữ lại mấy phần tình cảm, không có công khai ra ngoài.
Nếu như ngày đó Mộc Yến thả giọng nói của Viên Ba trong Dư Âm Bối ra, vậy ai cũng không bảo vệ được Viên Ba, Viên Tam Bình sẽ gặp phải liên lụy rất lớn.
Cổ Đạo Phong hiểu rõ ràng, Mộc Yến không làm như thế là đang cảnh cáo mình.
Trong lúc vô hình đó, một hồi xung đột nhỏ của Phương Lâm cùng Viên Ba lại diễn biến thành tranh đấu vô hình giữa Mộc Yến cùng thủ tọa của Đan tông.
Mà ở trong trận tranh đấu vô cùng mịt mờ này, Mộc Yến thoáng chiếm thế thượng phong.
Đối với kết cục của phụ tử Viên gia, không ít đệ tử Đan tông đều vỗ tay kêu sướng. Dù sao danh tiếng của phụ tử Viên gia ở Đan tông thực sự không tốt, trong lòng rất nhiều đệ tử đều thầm căm hận.
Bây giờ phụ tử Viên gia gặp phải trừng phạt, trong vòng một năm sợ là sẽ không xuất hiện, trong lòng những đệ tử này tất nhiên vui sướng, cũng có không ít thiện cảm đối với Phương Lâm.
Không ít đệ tử Đan tông càng thêm kính nể Phương Lâm. Nhiều năm như vậy, Phương Lâm là người đầu tiên dám trực tiếp phát sinh xung đột cùng phụ tử Viên gia, cũng khiến cho bọn họ phải nhận thiệt thòi.
Đương nhiên, có một vài đệ tử Đan tông âm thầm đồng tình cùng lo lắng cho Phương Lâm. Phụ tử Viên gia chỉ một năm không lộ diện mà thôi, nhưng một năm sau sẽ thế nào?
Phụ tử Viên gia nhất định sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn đối phó với Phương Lâm. Mà vào lúc ấy, lại không phải là trò đùa trẻ con. Rất có khả năng chính là một đòn trí mạng đột ngột.
Sau ngày đó, Phương Lâm vẫn giống như người không có chuyện gì, vẫn ở bên trong Đan Lâm viện sống vô cùng thảnh thơi.
Chỉ có điều Phương Lâm vẫn không đi nghe Hà trưởng lão giảng bài, ngay cả mười phòng luyện đan trong tầng chữ Hoàng kia cũng không đến nhiều.
Ngày hôm đó, Phương Lâm mới từ trong phòng luyện đan số ba đi ra. Sau khi hấp thu số lượng lớn đỉnh khí, cảnh giới của hắn tăng lên cực nhanh. Bây giờ hắn đã sắp đột phá đến Nhân Nguyên thất trọng.
Nhân Nguyên thất trọng là một bước ngoặt của cảnh giới Nhân Nguyên, không có cảnh giới Nhân Nguyên thất trọng, cho dù thuật luyện đan có tốt, cũng không thể thành đệ tử thượng đẳng.
Yêu cầu cảnh giới thấp nhất của đệ tử thượng đẳng chính là Nhân Nguyên thất trọng.
Với thực lực võ đạo của Phương Lâm bây giờ, trong đám đệ tử trung đẳng đã ít có địch thủ. Nhưng nếu như gặp phải đệ tử thượng đẳng, hắn vẫn hơi yếu.
Nếu như ở Võ Tông, chút thực lực này của Phương Lâm chỉ có thể coi là mức trung bình của thiên hạ.
Đi ra khỏi phòng luyện đan số ba, Phương Lâm muốn đi ăn cơm cùng mọi người, lại nhìn thấy một lão nhân khuôn mặt hiền hòa mặc trang phục màu trắng đứng ở cách đó không xa, nhìn Phương Lâm gật đầu mỉm cười.
Phương Lâm hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới.
- Vị tiền bối này, ngài tìm ta sao?
Phương Lâm chắp tay hỏi, biểu hiện vẫn tương đối cung kính.
Lão nhân tóc trắng gật gù, trên khuôn mặt già nua có vẻ hiền từ. Nhưng Phương Lâm lại không bị vẻ mặt hắn mê hoặc, trong lòng âm thầm cảnh giác thêm ba phần.
- Phương Lâm, ngươi cùng Lư Cửu Hà tranh tài đan đạo, sử dụng một loại thủ pháp luyện đan cổ gọi là Chấn Tam Sơn.
Lão nhân chậm rãi nói.
Phương Lâm chỉ gật đầu một cái, không tiếp lời.
Lão nhân lại nói:
- Ngày đó lão phu không có mặt, nhưng sau đó nghe người ta nói lại, trong lòng vô cùng chấn động. Không biết ngươi học được thủ pháp Chấn Tam Sơn này từ chỗ nào?
Phương Lâm không biến sắc nói:
- Khi còn nhỏ, vãn bối được cao nhân truyền thụ.
Lão nhân gật gù, ánh mắt lơ đãng nhìn Phương Lâm, nói:
- Phương Lâm, ngươi hiện tại là đệ tử chính thức của Đan tông ta, Chấn Tam Sơn này chính là phương pháp luyện đan cổ luyện đan sư chúng ta khổ cực tìm kiếm từ lâu. Nếu ngươi biết phương pháp này, vậy hẳn phải viết ra phương pháp này, giao cho Đan tông, để cho càng nhiều đệ tử Đan tông học được phương pháp này. Đến lúc đó ngươi cũng là công thần lớn của Đan tông ta!
Phương Lâm nghe hắn nói như thế, nhất thời hiểu rõ ràng, lão nhân này đến tìm mình chính là vì Chấn Tam Sơn.
Trong lòng Phương Lâm không kinh ngạc, cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngày ấy sau khi hắn triển khai Chấn Tam Sơn, đã dự đoán được sẽ có một ngày như thế.
- Phương Lâm, ngươi thấy thế nào? Chỉ cần ngươi giao Chấn Tam Sơn cho Đan tông, thủ tọa sẽ ngoại lệ nâng ngươi lên là đệ tử trung đẳng, đồng thời ban tặng cho ngươi một cái Bạch Sơn đỉnh.
Lão nhân tiếp tục nói, trong lời nói mang theo vài phần mê hoặc.
Trang 25# 2