Chương 74: muội muội của đinh tuyền cơ?
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Sợ rằng những người khác cũng giống như chúng ta, đang di chuyển trong một chỗ không ra được.
Sự thật giống như lời Phương Lâm nói. Ở trong một mảnh rừng cách chỗ đám người Phương Lâm không xa, có mấy đệ tử hạ đẳng đang lo lắng vô cùng đi lại ở trong đó.
Ở chỗ xa hơn một chút, mười mấy đệ tử hạ đẳng đã sốt ruột đến mức gần như muốn nội chiến.
Hứa Sơn Cao nhăn nhó hỏi:
- Phương sư đệ, đã như vậy tại sao vẻ mặt ngươi giống như không có vấn đề gì vậy? Chẳng lẽ thật sự phải lãng phí ba ngày ở chỗ này sao?
Nếu như phải lãng phí ba ngày ở chỗ này, tất cả mọi người đều không có cách nào tiếp nhận được. Lúc này mới đến đây, ngay cả phân nửa Tầm Dược phong cũng chưa tới được. Nếu như kết thúc ở chỗ này, vậy sau khi ra ngoài, sợ là sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Đan tông.
Phương Lâm trầm ngâm một lát, nói:
- Mọi người chúng ta đều trúng độc, mất đi cảm giác phương hướng. Loại chất độc này rất phiền phức, ta không có đan dược gì có thể giải độc. Chỉ có điều xung quanh loại hoa độc này nhất định phải có thảo dược giải độc. Trước đó ta vẫn lưu ý quan sát, gần như đã có thể xác định được.
Mọi người nghe vậy, đều mừng rỡ.
- Phương sư đệ, vậy chúng ta nhanh đi tìm loại thảo dược giải độc ngươi nói đi.
Hứa Sơn Cao sốt ruột khó nhịn được nói.
Phương Lâm gật đầu. Hắn lập tức dẫn mọi người đi thêm mười bước về một phương hướng.
Mắt Phương Lâm sáng như đuốc, nhìn lướt qua đám bụi cỏ màu tím ở phía trước.
Những người khác cũng theo ánh mắt Phương Lâm, tìm kiếm ở trong bụi cỏ màu tím nhạt kia. Nhưng bọn họ cũng không biết thảo dược giải độc này trông thế nào. Lúc này bọn họ đều không nghĩ ra.
Đột nhiên mọi người lại ngửi thấy được mùi kỳ quái kia. Đúng như miêu tả của Ngô Mạnh Sinh, quả thật giống như một khối thịt nướng cháy ném vào nhà vệ sinh. Mùi đó quả thực khiến người ta buồn nôn.
Trên mặt đám người Ngô Mạnh Sinh có vài phần lo âu. Tất cả đều bịt chặt miệng mũi. Bọn họ rất sợ sau khi ngửi thấy mùi này, lại khiến cho mình trúng độc sâu hơn.
Phương Lâm ngược lại không để ý tới mùi này, trực tiếp đi về phía trong bụi cỏ. Đám người Hứa Sơn Cao vội vàng đuổi theo, sợ bị tụt lại phía sau.
- Đây là thứ khiến cho chúng ta bị trúng độc.
Phương Lâm đi mấy bước đã dừng lại, chỉ vào một đóa hoa hình tròn mọc ở phía dưới một gốc cây già phía trước.
Đóa hoa hình tròn này có màu hồng nhạt, bị rất nhiều cỏ dại màu tím che lấp. Đứng từ phía xa căn bản không nhìn thấy được.
Đóa hoa hình tròn lớn bằng đầu của đứa trẻ sơ sinh. Phía dưới có bảy cái lá cây màu xanh sẫm, gân mạch lộ rõ.
Cánh của đóa hoa hình tròn này vô cùng dày, tầng tầng lớp lớp đan vào một chỗ. Mơ hồ có thể thấy được những cánh hoa đang khẽ lay động theo một loại quy luật kỳ diệu.
Sau khi cánh hoa lắc lư một vòng, mùi kỳ lạ này lại càng nồng hơn một phần.
Mọi người nhìn thấy đóa hoa này, tất cả đều kinh hãi. Nhìn lại, hình dạng đóa hoa này cũng không phải là thứ tốt.
- Cái này giống như là Thất Thủ Phật Gia.
Ngô Mạnh Sinh kinh ngạc nói.
Hắn vừa nói, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra. Tất cả đều nhận ra lai lịch của bông hoa này.
Phương Lâm không giải thích nhiều. Tuy rằng Thất Thủ Phật Gia này không quá thông thường, nhưng khẳng định được ghi chép ở trong rất nhiều điển tịch. Nếu như ngay cả nó những đệ tử Đan tông này cũng không nhận ra được, vậy xem như thật sự quá kém.
- Thảo nào! Thảo nào! Dựa theo như trong điển tịch nói, Thất Thủ Phật Gia này có mùi cổ quái, có thể khiến cho người ta ở trong thời gian nhất định hoàn toàn đánh mất cảm giác phương hướng. Bởi vậy chúng ta mới đi mãi ở chỗ này không ra được.
Hứa Sơn Cao gật đầu nói.
Phương Lâm nhìn Thất Thủ Phật Gia này, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống một cây hoa nhỏ màu trắng ở bên cạnh Thất Thủ Phật Gia.
Xung quanh Thất Thủ Phật Gia, ngoại trừ những cỏ dại kia ra, cũng chỉ có một đóa hoa này sinh trưởng. Tuy rằng nó vô cùng nhỏ bé, nhưng đặc biệt kiên cường.
“Chỉ có một gốc thôi sao?”
Phương Lâm thầm nghĩ. Ánh mắt hắn tiếp tục nhìn lướt qua. Rất nhanh hắn lại phát hiện ra một gốc hoa nhỏ màu trắng khác.
- Các ngươi đều tìm hoa này đi. Nó chính là vật giải độc.
Phương Lâm chỉ vào hoa nhỏ màu trắng này, phân phó với mọi người.
Mọi người nghe vậy, lập tức bắt đầu tản ra tìm. Rất nhanh, mọi người lại phát hiện ra có hơn mười gốc hoa nhỏ màu trắng tương tự.
Tính toán số lượng một chút, sau khi mỗi người được chia một gốc, còn thừa lại ba gốc.
- Phương sư đệ, phải sử dụng hoa này thế nào mới có khả năng giải độc? Sẽ không bảo chúng ta trực tiếp ăn vào chứ?
Hứa Sơn Cao đứng ở bên cạnh một gốc hoa nhỏ màu trắng, không dám tùy ý hái, hết sức cẩn thận hỏi.
Những người khác đều nhìn Phương Lâm. Trước khi Phương Lâm hành động, đám người bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ lại làm ra chuyện rối loạn gì.
Phương Lâm không nói gì, nhẹ nhàng đi tới một gốc hoa nhỏ màu trắng ở trước người mình, lại đơn giản đến mức ngắt bông hoa, vẫn để lại rễ cây cắm ở trong đất.
Mọi người học theo, cũng chỉ hái bông hoa, không hề động tới rễ cây phía dưới.
- Ngâm hoa này ở trong nước rồi uống. Không thể dùng trực tiếp.
Phương Lâm nói xong, cầm bông hoa trong tay thả vào trong bình nước, lắc lắc vài cái, lại ực ực uống vài hớp.
Những người khác lập tức học theo, đều bắt đầu uống nước.
Chỉ một lát sau, mọi người cảm thấy suy nghĩ thoáng cái trở nên minh mẫn hơn rất nhiều, cũng không ngửi thấy mùi kỳ lạ tràn ngập xung quanh nữa.
- Quả nhiên hữu hiệu!
- Chỗ hoa độc lại có tồn tại vật giải độc. Quá kỳ diệu!
- Theo Phương sư huynh, quả nhiên không sai!
...
Mọi người tán thưởng không thôi. Tất cả đều khen ngợi Phương Lâm. Bọn họ cũng phát giác mình quyết định đi theo Phương Lâm là chính xác tới mức nào.
Phương Lâm thấy mọi người đều đã khôi phục lại bình thường, lập tức dẫn theo bọn họ leo lên trên, nhanh chóng rời khỏi khu vực Thất Thủ Phật Gia này sinh trưởng.
Tuy rằng hoa nhỏ màu trắng này có thể giải độc, nhưng nếu bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này, đợi đến khi dược tính qua đi, sẽ vẫn tiếp tục trúng độc.
Mọi người đi theo một phương hướng, lát sau đã đi ra khỏi khu vực đi mãi không ra được trước đó. Bọn họ cũng thấy được cách đó không xa có mấy người giống như bọn họ trước đây, đi lòng vòng ở trong khu vực bé bằng bàn tay.
Phương Lâm không có thời gian rảnh rỗi để ý tới mấy người kia. Những người khác thấy Phương Lâm không có ý định cứu giúp, cũng ngậm miệng, không nói gì thêm.
Cuối cùng tới nửa đêm, bọn họ hoàn toàn đi ra khỏi mảnh rừng rậm này, đi tới giữa sườn núi.
Mọi người đi tới đây, nhất thời hai mắt phát sáng. Ai nấy nhìn tới, đều cảm thấy hoa cả mắt.
- Năm nay dược liệu ở đây tự nhiên sinh trưởng quá tốt. Năm trước cũng không có nhiều như vậy.
Hứa Sơn Cao kích động nói.
Rất nhiều dược liệu sinh trưởng ở một nơi, gần như muốn hình thành một mảnh ruộng thuốc. Các loại màu sắc rực rỡ, các loại mùi trộn lẫn cùng một chỗ.
Chỉ có điều ngoại trừ đám người Phương Lâm ra, nơi đây đã có một vài đệ tử hạ đẳng tới trước, đồng thời bắt đầu hái dược liệu ở đây. Nhìn thấy đám người Phương Lâm đến, mỗi người bọn họ đều lộ vẻ cảnh giác.
- Nơi này đã bị chúng ta phát hiện trước. Các ngươi đi nơi khác đi.
Trong nhóm người kia, một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp mở miệng nói, trong lời nói đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Phương Lâm đang muốn nói, Hứa Sơn Cao đã kéo hắn một cái, khẽ nói:
- Nàng là muội muội của Đinh Tuyền Cơ.
Trang 38# 1