Tuyệt Đối Kiếm Cảm

Chương 17: Đánh cược (1)

Chương 17: Đánh cược (1)
Kể từ ngày đó, Hải Ác Thiên không còn bắt ta trèo xuống vách đá tìm kiếm lương thực, cũng chẳng còn dùng dây thừng trói ta treo lơ lửng trên vách đá nữa.
Thật sự là một điều may mắn.
Y đã dặn dò Trưởng đoàn Phá Huyết Cung Tường Hùng, người định kỳ mang sinh đan đến, mang đến nhục khô cùng các loại bích cốc đan.
Nhờ vậy, một hoàn cảnh chỉ có thể chuyên tâm tu luyện đã được tạo ra.
Thế nhưng, ta nhận ra việc leo vách đá rất tốt cho việc rèn luyện nhục thân, nên mỗi ngày vẫn dành khoảng hai canh giờ để leo vách đá.
Khoảng sáu ngày sau, ta đã báo cho Hải Ác Thiên biết ta đã cảm nhận được Tiên Thiên Chân Khí và đã bắt đầu vận khí theo tâm pháp khắc dưới nền đất.
Đương nhiên, trên thực tế, ta đang tu luyện nhất thành của Tinh Minh Thần Công.
Thế nhưng, ta định che giấu sáu phần công lực.
Nơi chúng ta đang ở hiện tại là hang động chứa hài cốt của cố Nam Thiên Kiếm Khách Hồ Tông Đại.
“Hãy ghi nhớ kỹ.”
Hải Ác Thiên đưa cho ta hai quyển bí thư.
Một quyển là bí thư võ công Minh Luân Tuyển Công có nguồn gốc từ Chuyển Luân Tự, một ngôi chùa đã biến mất ở Tây Nam Vực từ mấy chục năm trước.
Và quyển còn lại, ngạc nhiên thay, lại là bí thư của Tinh Mệnh Kiếm Pháp.
-Ta cứ nghĩ ai đã trộm, quả nhiên tên đó là thủ phạm sao?
‘Thủ phạm?’
Nam Thiên Thiết Kiếm thấy vậy liền nổi giận đùng đùng.
Theo lời của nó, Nam Thiên Kiếm Khách từng bị trộm đột nhập vào nơi ở và bí thư Tinh Mệnh Kiếm Pháp được cất giấu khi ấy đã bị đánh cắp.
Thủ phạm không ai khác chính là Hải Ác Thiên.
-Chà. Lão già điên này hẳn là muốn thắng đến phát rồ rồi.
Lời của Tiêu Đàm Kiếm quả không sai.
Muốn thắng đến mức nào mà lại nghĩ đến việc trộm cả bí kíp của đối thủ chứ.
Trong lòng ta vốn thắc mắc rằng trong hang động chỉ có tâm pháp không hoàn chỉnh thì làm sao có thể tỷ thí chỉ với thứ này, giờ thì đã rõ.
‘Có thứ này nên y mới nói vậy.’
Dù bằng cách nào đi nữa, có vẻ như ta cũng định mệnh phải luyện Tinh Mệnh Kiếm Pháp.
“Đáng tiếc là vận công pháp của tên hài cốt này, bản tọa cũng không thể biết được. Thế nhưng, Minh Luân Tuyển Công này là một vận công pháp công lực vô cùng cân bằng, nên những võ công bình thường đều có thể dễ dàng lĩnh hội.”
“.....Dù vậy, chẳng phải vẫn không hoàn chỉnh sao?”
“Dù sao thì ta cũng đang truyền thụ Minh Luân Tuyển Công y hệt cho đám tiểu tử kia, nên đừng có nói lời nào về việc không hoàn chỉnh hay bất lợi.”
Thật bất ngờ, y lại đang cố gắng hết sức để tạo ra một cuộc tỷ thí công bằng nhất có thể.
Thế nhưng, dù vậy, sự khác biệt là điều không thể tránh khỏi.
Vì đã trộm bí kíp Tinh Mệnh Kiếm Pháp, nên y hẳn đã dùng nó để bổ sung cho võ công của mình.
‘Lão già hèn hạ.’
-Ngươi không cần lo lắng, Vân Huy.
Nam Thiên Thiết Kiếm an ủi ta khi thấy ta như vậy.
‘Vì sao?’
-Tinh Mệnh Kiếm Pháp mà tên đó trộm được là bản gốc trước khi cố chủ nhân bổ sung hoàn thiện.
Nghe nói, sau khi bị mất bí thư, Nam Thiên Kiếm Khách đã phát triển kiếm pháp lên một tầm cao hơn.
Nếu vậy, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
-Ta nhất định sẽ giúp ngươi chiến thắng.
Nam Thiên Thiết Kiếm nói với giọng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Quả nhiên là một chỗ dựa vững chắc.
Đây là một cuộc tỷ thí liên quan đến tương lai của ta, nên nhất định phải thắng.
Và ta cũng cần đoạt được khinh công pháp của lão già đó nữa.
* * *
Kể từ đó, một tháng thời gian đã trôi qua.
Bầu trời nhuộm ráng chiều hoàng hôn.
Thời tiết ngày càng lạnh, mặt trời cũng lặn nhanh hơn.
Mười ngày một lần, vào khoảng giờ Dậu, Trưởng đoàn Phá Huyết mang lương thực và sinh đan đến, nên ta phải quay về sớm để nhận lấy.
Thông thường, Trưởng đoàn Phá Huyết hoặc Hải Ngọc Tiên Đại Chủ sẽ dẫn theo giáo chúng đến, nhưng hôm nay lại có một vị khách không ngờ tới.
“Huyết thế! Huyết thế! Huyết Huyết thế! Đại chủ Ngô Trùng xin bái kiến Sư Tôn.”
Một giọng nói quen thuộc vọng đến từ bên ngoài hang động.
Hắn chính là Ngô Đại Chủ.
-Chậc chậc, khách phiền toái lại tìm đến rồi.
Ta gật đầu đồng tình với lời của Tiêu Đàm Kiếm.
Nếu có thể, ta chẳng muốn đối mặt với y chút nào, nhưng Hải Ác Thiên vẫn chưa trở về.
Vả lại, ngay từ đầu, việc nhận lương thực và sinh đan vốn là phần của ta.
-Cứ giả làm lão già đó mà lừa y đi.
‘Cái gì?’
-Bắt chước giọng khàn khàn, bảo y cứ để lương thực và sinh đan lại rồi đi, chẳng phải y sẽ đi sao?
‘Nếu dễ lừa như vậy thì ta đã làm rồi.’
Kẻ đó dù sao cũng là một Đại Chủ có danh tiếng.
Võ sĩ thượng cấp đeo đai xanh là nhất lưu cao thủ.
Với khoảng cách này, có lẽ y đã nhận ra trong động chỉ có một mình ta.
Ta thở dài, phòng khi bất trắc, để Nam Thiên Thiết Kiếm lại rồi bước ra ngoài.
“Trung cấp tu luyện sinh đồ Tiêu Vân Huy bái kiến Đại Chủ.”
Ngô Đại Chủ nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn ta đang ôm quyền hành lễ, rồi nói.
“Xem ra ngươi làm nô bộc cho lão nhân gia cũng tốt lắm nhỉ.”
Xem ra y ghét ta đến tận xương tủy.
Lâu lắm mới gặp lại mà y vẫn khó chịu như thường.
-Cứ tùy tiện nói dối đi. Dù sao thì lão già đó cũng chẳng biết khi nào mới về.
‘Ta cũng định vậy.’
Dù Ngô Đại Chủ có ghét hay thích ta thì nhiệm vụ hiện tại của y là vận chuyển lương thực và sinh đan đến đây.
Ngoài ra, y chẳng có lý do gì để nán lại nơi này.
“Sư tôn lão nhân gia sẽ đến muộn. Ngài cứ giao lương thực và sinh đan cho ta rồi đi là được.”
Nói rồi, ta vươn tay về phía kẻ mà Ngô Đại Chủ dẫn theo.
Thế nhưng, những kẻ mà Trưởng Đoàn Phá Huyết hay Hải Ngọc Tiên Đại Chủ thường dẫn theo đều là võ sĩ chính thức của Huyết Giáo, còn tên này lại có vẻ là một tu luyện sinh đồ.
Nhìn thoáng qua cũng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
“Không, không thể như vậy được.”
“Ngài nói gì?”
“Bản Đại Chủ phải bái kiến sư tôn lão nhân gia.”
“.........”
Quả nhiên, y lại gây phiền phức rồi.
Chẳng phải là muốn ngồi lì ở đây chờ đợi sao?
Y lộ rõ vẻ có mưu đồ.
Vậy thì cứ tùy ngươi.
“Không thể vào trong động. Ngài biết chứ?”
Nói rồi, ta ôm quyền định bước vào động.
“Dừng lại.”
Ngô Đại Chủ gọi ta.
Quả nhiên, mục đích của y không phải Hải Ác Thiên mà là ta.
Ta dừng bước, quay người lại, y gạt bỏ nụ cười rồi nói.
“Ngươi cũng không cần vào.”
“.......Đó là ý gì?”
“Không biết bằng cách nào mà ngươi may mắn tránh được mắt ta, trở thành nô bộc của lão nhân gia. Nhưng ngươi không thể thoát khỏi tay ta.”
Quả là cố chấp đến cùng cực.
Nếu dùng ý chí này để lập công hoặc luyện võ công thì đã thăng tiến rồi.
“Khi đó Đại Chủ Huyết Lang đã chứng minh rồi mà.”
“Nói bậy! Không biết ngươi đã thuyết phục Đại Chủ Huyết Lang thế nào, nhưng ở Uất Lang Huyện không một ai nói đã thấy ngoại tổ phụ của ngươi.”
Đó là chuyện đương nhiên.
Mẫu thân ta xuất thân từ nơi khác, người nói rằng ngoại tổ phụ đã qua đời khi người còn nhỏ.
Vì biết điều đó nên ta mới bịa chuyện.
Ta mỉm cười đáp.
“Ngoại tổ phụ phải che giấu thân phận, làm sao có thể tùy tiện lộ mặt cho dân làng thấy được?”
Có lẽ đã tức giận, Ngô Đại Chủ trừng mắt nhìn ta như muốn xé xác ta ra, rồi mở miệng nói.
“Ngươi sẽ nói như vậy thôi. Được thôi. Nhưng sự ung dung của ngươi cũng sắp kết thúc rồi.”
“Từ nãy đến giờ ngươi cứ làm sao thế?”
“Từ giờ phút này, đứa trẻ này sẽ thay ngươi chăm sóc lão nhân gia.”
Tu luyện sinh đồ nở nụ cười kỳ lạ, khẽ gật đầu.
Tên tiểu tử trông vô lễ kia làm ra vẻ chào hỏi mà lòng chẳng muốn chút nào, ta nhìn thấu rõ mồn một.
Dù sao đi nữa, mục đích hắn dẫn theo học trò tu luyện đã lộ rõ.
Là muốn dẫn người thay thế đến, rồi lôi ta đi lần nữa.
Thay vì không cho học trò tu luyện, ý chí muốn luôn giữ ta trong tầm mắt để giám sát lại càng mạnh mẽ hơn.
“E rằng sẽ vất vả.”
“Vất vả ư? Nếu là tên nhóc này, ngay cả lão nhân gia cũng sẽ hài lòng.”
Nhìn hắn nói đến mức đó, có vẻ không phải chỉ là một học trò tu luyện bình thường.
Dù vậy, cũng chẳng có gì thay đổi.
“Lão nhân gia sẽ không hài lòng đâu.”
“Hừ! Nói rằng xuất thân của ngươi không rõ ràng rồi dẫn tên nhóc thay thế đến, ngươi nghĩ lão nhân gia sẽ vô cớ giữ ngươi lại sao?”
Trong khoảnh khắc, ta suýt bật cười.
Dù ta nghĩ hắn không biết sự tình nên mới hành xử như vậy, nhưng Ngô Đại Chủ, tên ngốc này, lại quá đỗi không hiểu về lão già điên khùng kia.
Lòng ta muốn trêu chọc hắn lắm, nhưng nghĩ rằng có kích động thêm cũng chỉ gây thêm phiền phức, nên ta đáp lời bằng giọng chấp thuận.
“Ta hiểu rồi. Dù kết luận thế nào, ta cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh.”
Thế nhưng, tâm trạng khó chịu của hắn đã đạt đến cực điểm.
Ngô Đại Chủ với vẻ mặt đáng sợ nhướn mày nói.
“Tốt lắm. Vừa để sửa cái thói hư tật xấu của ngươi, vừa để lão nhân gia thấy được tài năng.”
“Cái gì?”
“Hãy cho tên nhóc đó thấy thực lực của một học trò tu luyện cấp cao. đạo hiền.”
‘Học trò tu luyện cấp cao?’
Tên tiểu tử trông vô lễ này lại là học trò tu luyện cấp cao.
Việc ta không thấy hắn khi được phân cấp, có lẽ hắn thuộc đội tuyển chọn.
“Ta tuân lệnh.”
-Rắc rắc!
Học trò tu luyện cấp cao tên đạo hiền vừa nới lỏng cổ tay vừa tiến đến gần ta.
Hắn nắm chặt nắm đấm, bày ra thế thủ, thật sự có khí thế muốn giao đấu một trận.
Ngô Đại Chủ cười khẩy nói.
“Bản Đại Chủ ta sẽ chịu trách nhiệm, nên hãy sửa cho nó cái thói hư tật xấu đi.”
“Ta hiểu rồi.”
Tên nhóc đáp lời đầy tự tin nói với ta.
“Ta không có oán hận gì đặc biệt với ngươi, nhưng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này, nên dù có hơi đau một chút, mong ngươi hãy nhẫn nhịn.”
-Thật ngông cuồng. Tên này.
Tiêu Đàm Kiếm còn khó chịu hơn cả ta.
Chỉ nhìn biểu cảm của hắn cũng thấy rõ hắn coi ta là kẻ yếu kém.
Mà cũng phải. Hắn ta đã được huấn luyện với tư cách học trò tu luyện cấp cao hơn ba tháng nay, còn ta, dù là học trò tu luyện cấp trung, nhưng nếu nghĩ rằng từ trước đến nay chỉ lo việc vặt, thì cũng có thể hiểu được.
-Vụt!
Tên nhóc vung nắm đấm về phía ta.
Là quyền cước thuật mà các võ sĩ Huyết Giáo thường luyện tập, được gọi là Bát Huyết Quyền.
Quả nhiên, đúng là một học trò tu luyện cấp cao, tư thế hoàn hảo.
Thế nhưng,
-Chầm chậm…
Trong mắt ta, nó lại quá đỗi chậm chạp.
Ta nghĩ mình đã tự tiến bộ vì đang tu luyện cảnh giới nhị thành của Tinh Minh Thần Công, nhưng không ngờ một học trò tu luyện cấp cao lại yếu ớt đến vậy.
-Bốp!
Ta nhẹ nhàng nghiêng người, tránh được nắm đấm của tên nhóc.
Khi ta tránh được đòn tấn công đầu tiên, có lẽ hắn thấy bất ngờ, tên nhóc nhíu mày nói.
“Cũng khá đấy. Nhưng vận may đó có thể kéo dài bao lâu....”
-Rầm!
“Khụ!”
Trước khi tên nhóc kịp nói hết lời, nắm đấm của ta đã giáng thẳng vào mặt hắn như chớp giật.
Giao đấu mà sao lắm lời thế không biết.
Dù sao ta cũng chưa dùng Tiên Thiên Chân Khí, nên mức này hắn đương nhiên phải chịu đựng được....
-Ầm!
.....nhưng không được.
Tên nhóc ăn một đấm liền ngất lịm ngay tại chỗ.
Kết thúc quá đỗi nhạt nhẽo, đến cả ta cũng phải ngạc nhiên.
‘Sao lại yếu đến vậy chứ?’
-Hình như lực của ngươi đã mạnh lên rồi.
Trong suốt thời gian qua, việc leo trèo vách đá liên tục, có vẻ đã giúp ta tăng cường sức mạnh cơ bắp đáng kể.
Dù sao cũng là thượng cấp tu luyện sinh đồ, vậy mà lại bị một chiêu hạ gục, thật không ngờ.
“Ngươi... ngươi!”
Sắc mặt Ngô Đại Chủ quả là khó coi.
Kết quả hoàn toàn trái ngược với những gì y mong muốn, chắc hẳn y đã ngớ người ra.
Ngô Đại Chủ không thể nhịn được cơn giận, đích thân định ra tay.
“Tên khốn kiếp!”
Đó là khoảnh khắc y định phi thân tới.
-Phập!
“Hả?”
Có kẻ nào đó xuất hiện từ phía sau, đè chặt vai Ngô Đại Chủ.
Y chính là Hải Ác Thiên kỳ quái.
Chắc là không ngờ y lại đột nhiên xuất hiện, Ngô Đại Chủ tỏ ra vô cùng bàng hoàng.
“Ngươi là kẻ nào?”
“Dạ, thưa tiền bối, vãn bối là Ngô Trung Đại Chủ, thuộc hạ của Trưởng đoàn Phá Huyết.”
“Đại Chủ ư? Một tên Đại Chủ hèn mọn như ngươi mà dám làm càn ngay trước nơi ở của bản tọa sao?”
Ngô Đại Chủ vội vàng định giải thích tình hình.
“Tiền bối. Không phải như vậy đâu ạ.....”
“Hừ! Cái gì mà không phải.”
Hải Ác Thiên dùng bàn tay to lớn của mình giáng một đòn vào gáy Ngô Đại Chủ.
-Bốp!
“Khụ!”
Dường như chỉ là một cú đánh nhẹ, vậy mà y đã bay tới trước mặt ta và ngã xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Quái vật thật sự vẫn là quái vật.
Y đánh gục một cao thủ nhất lưu dễ dàng như vung vợt đập ruồi.
“Ư... ư... ư....”
Trượt dài trên nền đá, khiến mặt Ngô Đại Chủ be bét.
Nhìn xuống y đang rên rỉ vì đau đớn, ta nói với vẻ tiếc nuối.
“Ta đã nói là sẽ khổ sở mà.”
Ta đã cảnh cáo rõ ràng.
Chó điên thì không nên chọc vào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất