Chương 46: Tài Năng Của Huyết Thủ Ma Nữ (2)
Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà nhìn ta, khẽ hé môi rồi chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng biểu lộ vẻ kinh ngạc đến nhường này.
Nhìn thấy nàng như vậy, ta mới dần hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
‘Chẳng lẽ...... giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn?’
Hàn Bạch Hà từng truyền âm cho ta.
Nàng nói, giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn có thể khiến đối phương hành động theo ý muốn của mình.
Nếu lời đó là thật, vậy thì ta đã thi triển giai đoạn thứ hai.
-.......Tên nhóc này. Là nam nhân mà.
Ngươi đang nói cái gì vậy.
Trước lời của Tiêu Đàm Kiếm, ta kịch liệt phủ nhận.
-Phủ nhận làm gì chứ. Ta hiểu mà. Nam nhân huyết khí phương cương, chẳng phải cũng muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của nữ nhân sao?
Đừng có gán ghép ta như vậy.
Trong tình cảnh này mà làm vậy chẳng phải rất kỳ quặc sao.
Ta chỉ là nhìn Đàm Duệ Hoa đang cười nhạo, rồi nghĩ nếu giai đoạn thứ hai có thể thực hiện được thì có lẽ sẽ khiến nàng ta mất mặt mà thôi.
-Vậy mà lại thành ra như vậy sao?
........Ta đã nghĩ nếu nàng ta cởi sạch y phục rồi nhảy múa tưng bừng thì sẽ rất buồn cười.
Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong chớp mắt mà thôi.
-Phải phải. Ngươi nói đúng rồi.
Thật muốn phát điên.
Không chỉ tên này, mà Bạch Liên Hà cũng đang nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Rõ ràng đó là ánh mắt gần như thất vọng.
Dù không biết đến giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn, nhưng nguyên nhân khiến Đàm Duệ Hoa suýt cởi y phục thì ai nhìn cũng biết là do ta.
“Công tử.”
Lúc đó, Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà cất lời.
Tình thế lúc đó quá đỗi kỳ lạ, khiến ta có chút e ngại không biết nàng sẽ nói gì.
Nhưng nàng lại chẳng hề bận tâm đến chuyện Đàm Duệ Hoa suýt cởi y phục.
Ngược lại, nàng lại quan tâm đến một chuyện khác.
“Vừa rồi, ngươi đã làm thế nào?”
“......Ta cũng không rõ.”
“Không rõ ư? Vừa rồi Công tử đã làm, rõ ràng là....”
Nàng ngậm miệng lại, rồi tiếp tục truyền âm.
[Đó chắc chắn là giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn. Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?]
Trong đôi mắt của Hàn Bạch Hà ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Nhìn nàng, dường như nàng muốn tìm ra manh mối về giai đoạn thứ hai.
Nhưng ta cũng không hề biết rõ.
[Ta cũng không rõ.]
[Đừng có giả vờ không biết. Chuyện xảy ra ngay trước mắt, ngươi định lừa dối ta, sư phụ đã truyền dạy tài năng này cho ngươi sao?]
Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh.
Dường như nàng muốn biết phương pháp này bằng mọi giá.
Quả thật, nếu biết được điều này, nàng sẽ nắm giữ được thủ pháp điều khiển đối phương theo ý muốn của mình.
-Nàng ta nói gì mà ngươi lại như vậy?
Vì không thể nghe được truyền âm, Tiêu Đàm Kiếm hỏi ta.
‘Nàng ta muốn ta nói cho nàng biết cách thi triển giai đoạn thứ hai.’
-Phương pháp ư? Hừm..... Ta thấy không nên nói cho nàng ta biết thì hơn.
Ta đồng tình với lời của Tiêu Đàm Kiếm.
Nhưng chuyện đã xảy ra ngay trước mắt, làm sao có thể giấu giếm được đây?
Hơn nữa, nhìn nàng lúc này, dường như nàng có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, ta đành nói ra điều mình phỏng đoán.
[Khi thi triển Huyễn Ý Nhãn, ta chỉ là thoáng nghĩ rằng nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì tốt biết mấy.]
[......Ngươi đã nghĩ rằng Duệ Hoa nên cởi y phục sao?]
[Không phải như vậy mà....]
Nàng không nghe ta giải thích, liền gọi Đàm Duệ Hoa.
“Duệ Hoa.”
Nàng ta vội vàng thắt lại dải áo đã tuột, với khuôn mặt đỏ bừng đáp lời.
“Sư, Sư phụ.”
“Hãy nhìn vào mắt ta.”
Đàm Duệ Hoa, người đã hai lần trúng Huyễn Ý Nhãn, dường như không muốn nhìn vào mắt nàng nữa.
Nhưng vì không thể trái lệnh sư phụ, nàng đành miễn cưỡng nhìn vào mắt nàng.
Ta tự hỏi, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Hai người nhìn nhau, lặng lẽ đứng đó.
“.......”
Một lúc lâu trôi qua, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà nhíu mày.
Quả nhiên, dường như Huyễn Ý Nhãn vẫn chưa đạt đến giai đoạn thứ hai như nàng nghĩ.
“Công tử.”
Nàng gọi ta.
“Vâng, Lục Huyết Tinh.”
“Công tử hãy thử xem.”
Hàn Bạch Hà chỉ tay về phía Đàm Duệ Hoa.
Xem ra, dự đoán của ta đã đúng.
Nghe lời nàng nói, Đàm Duệ Hoa liền vòng hai tay ôm lấy thân mình, lộ vẻ mặt khó chịu.
Nàng ta cũng chắc mẩm rằng ta đã làm điều gì đó.
“Không phải như vậy đâu.”
“Nhưng y phục của ta lại như thế....”
“Thôi đi.”
Hàn Bạch Hà ngăn cản nàng ta đang định truy vấn.
Trong đầu nàng dường như chỉ có giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn.
Nàng ta bị ép buộc làm điều mình không muốn.
“Ngươi hãy nhìn vào mắt công tử.”
“Dạ, nhưng sư phụ....”
“Mau lên!”
Đàm Duệ Hoa đành phải khuất phục trước lời của sư phụ.
Sư môn có tôn ti trật tự nghiêm ngặt.
Nàng ta liếc nhìn ta với vẻ mặt bất mãn.
-Đúng là bị ghét bỏ rồi.
‘.....Đúng vậy.’
Chuyện đã xảy ra rồi, biết làm sao đây.
Hiện tại không có cách nào xoa dịu tâm trạng của nàng, nên ta đành từ bỏ việc giải thích.
[Hãy khiến Đàm Duệ Hoa ngồi xuống rồi đứng lên.]
Hàn Bạch Hà chỉ thị cho ta.
“Hừm.”
Ngay lập tức, ta nhìn thẳng vào mắt Đàm Duệ Hoa.
Rồi ta niệm yếu quyết của Huyễn Ý Nhãn, vận dụng nhãn lực.
Hàn Bạch Hà không rời mắt, thay phiên nhìn ta và Đàm Duệ Hoa.
Ta vẫn như lúc nãy, vừa niệm yếu quyết vừa tưởng tượng trong đầu cảnh Đàm Duệ Hoa ngồi xuống rồi đứng lên.
‘........’
Thế nhưng, thời gian trôi qua mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngược lại, có lẽ vì tập trung nhãn lực quá lâu, hai mắt ta bắt đầu đau nhức.
“Lục Huyết Tinh..... xem ra không được rồi.”
“Công tử. Chắc không phải cố ý không làm chứ?”
Hàn Bạch Hà hỏi với giọng đầy nghi hoặc.
Nhìn thấy mà vẫn không tin sao.
Thế nên ta đã cho nàng thấy khuôn mặt mình.
Nàng thấy mắt ta cay xè, nước mắt chực trào ra, liền im bặt.
Rồi nàng rơi vào trầm tư, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Tiêu Đàm Kiếm hỏi ta.
-Ồ. Ngươi lừa nàng sao? Quả nhiên đầu óc thật thông minh....
‘Không phải.’
-Không phải lừa sao?
Nếu ta lừa, sao mắt ta lại cay xè đến thế này.
Ta thật sự đã niệm yếu quyết.
Ta cũng muốn xác nhận nên đã thử thi triển Huyễn Ý Nhãn lên Đàm Duệ Hoa, nhưng nàng ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Hừm.”
Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà, người đã trầm tư một mình hồi lâu, nhìn về phía Đàm Duệ Hoa.
Hai người vừa chạm mắt, Đàm Duệ Hoa liền giật mình, rồi loạng choạng suýt ngã.
“Hự!”
-Cạch!
Thế nhưng, lần này nàng ta tự mình tỉnh lại mà không cần ai đỡ.
‘À.’
Xem ra, ngay cả giai đoạn đầu tiên của Huyễn Ý Nhãn là ám dược, nếu bị trúng thường xuyên cũng sẽ sinh ra kháng tính. Ta đã biết được một điều hay.
Ngược lại, điều Hàn Bạch Hà muốn xác nhận dường như không phải chuyện này.
Nàng ta muốn kiểm tra xem Đàm Duệ Hoa có bị trúng Huyễn Ý Nhãn lần nữa hay không.
“......Xem ra là thật rồi.”
“Ta làm sao dám nói dối Lục Huyết Tinh chứ.”
Nàng nhìn ta, rồi gật đầu, dường như đã chấp nhận.
“Được rồi. Ta sẽ tin lời công tử. Công tử cũng đã giữ lời hứa, đêm đã khuya rồi, vậy thì hãy vào trong.... À.”
Hàn Bạch Hà đang vội vã quay đi, bỗng như nhớ ra điều gì đó, liền nhìn về phía Bạch Liên Hà.
Bạch Liên Hà lườm ta một cái rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Xem ra nàng cũng có chuyện muốn nói với ta.
– Xem ra ta bị ghi thù rồi.
Nói vậy nghe khó chịu quá.
Dù sao đi nữa, vì chuyện này mà thay đổi tâm ý thì sao có thể.
Danh tiếng là Huyết Giáo Chủ hậu bổ cơ mà.
Nhưng một câu truyền âm vang lên khi nàng rời đi đã khiến ta phải dừng bước.
[Kẻ háo sắc.]
......Chết tiệt.
Nhờ sai lầm mà ta đã bị Bạch Liên Hà và Đàm Duệ Hoa ghi thù.
Đàm Duệ Hoa nổi giận thì ta có thể bỏ qua, nhưng Bạch Liên Hà là kế nhiệm Huyết Giáo Chủ hậu bổ, ta không muốn bị nàng ghét bỏ, thật không may.
Tiêu Đàm Kiếm an ủi ta.
– Sau này chẳng phải sẽ có cơ hội giải thích hiểu lầm sao. Cố lên.
Vấn đề là không biết khi nào mới có cơ hội đó.
Cho đến lúc đó, trong mắt nàng ta chẳng phải vẫn là kẻ háo sắc sao.
Dù sao đi nữa, hối hận về chuyện đã xảy ra cũng là một việc ngu ngốc.
– Nhưng tại sao nàng lại vội vã quay về như vậy?
Tiêu Đàm Kiếm nghi hoặc hỏi.
Hắn đang nói về Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà đã quay về chính điện.
Quả thật, dù đêm đã khuya, nàng vẫn thi triển khinh công vội vã quay về chính điện.
‘Vì đã có manh mối.’
– Manh mối? Chẳng lẽ là Huyễn Ý Nhãn đó sao?
‘Đúng vậy.’
Trước mắt ta, dù là ngẫu nhiên, nàng đã thấy bước thứ hai được thực hiện.
Trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ muốn thực hiện nó.
Nên nàng mới vội vã quay về.
– Cạch!
Ta nghĩ vậy.
Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, Tống Tả Bạch và Tống Hữu Hiền đang nằm trên sàn phòng.
Vì số phòng khách đường có hạn, ba chúng ta đã quyết định dùng chung một phòng.
Có lẽ vì đã quen ngủ trên nền hang động một thời gian, hai huynh đệ song sinh quyết định ngủ dưới sàn, còn chiếc giường duy nhất thì thuộc về ta.
– Về rồi sao? Vân Huy.
Nam Thiên Thiết Kiếm chào đón ta.
Ta đã để hắn lại trong phòng vì nghĩ sẽ không cần đến khi học võ công.
– Chuyện đã xong rồi sao?
‘Đúng vậy.’
Sợ đánh thức hai người, ta nhẹ nhàng bước vào phòng.
Ta bước qua những kẻ đang nằm dưới sàn, ngồi xuống giường, tháo Tiêu Đàm Kiếm đang đeo ở thắt lưng và đặt nó lên mép giường.
Đúng lúc đó.
– Xoạt!
Tống Tả Bạch đang nằm bỗng ngồi dậy.
Hắn nhìn ta với đôi mắt lim dim.
“Ngươi đã đi đâu về vậy?”
Xem ra hắn tò mò vì ta đã biến mất giữa chừng.
Ta lắc đầu đáp hắn.
“Không có gì đặc biệt.”
“.....Không có gì đặc biệt mà lại ra ngoài vào lúc rạng sáng thế này sao?”
Hắn phiền phức hỏi tới tấp.
Ta nên nói dối thế nào đây.
Hắn cứ nhìn chằm chằm như muốn nghe cho bằng được.....A!
Đột nhiên ta muốn thử nghiệm hắn.
– Huyễn Ý Nhãn?
Đúng vậy.
Khi thử nghiệm với Đàm Duệ Hoa thì không thành công.
Có lẽ nào.
Nếu thử nghiệm với hắn, ta có thể biết tại sao lại không thành công.
Ta niệm yếu quyết của Huyễn Ý Nhãn và tập trung nhãn lực.
“Ngươi đang làm gì vậy? Ta hỏi ngươi đi đâu về mà sao lại trừng mắt nhìn ta như thế?”
Hắn chất vấn với giọng điệu khó hiểu.
Có lẽ vì ta trợn mắt tập trung nhãn lực nên hắn nghĩ ta đang trừng mắt nhìn hắn.
Quả nhiên cần phải luyện tập.
Có lẽ vì chưa thích nghi nên mất thời gian.
“Này!”
Hắn có vẻ tức giận, định đứng dậy.
Chính vào khoảnh khắc đó.
Đôi mắt Tống Tả Bạch đang định đứng dậy bỗng trở nên đờ đẫn, hắn lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đệ đệ song sinh Tống Hữu Hiền đang nằm bên cạnh.
Tống Tả Bạch nhìn Tống Hữu Hiền, rồi vỗ mạnh lòng bàn tay xuống cái đầu trơn nhẵn của hắn.
-Chát!
Cùng tiếng động chát chúa, Tống Hữu Hiền mở bừng mắt.
Tống Hữu Hiền trừng mắt nhìn Tống Tả Bạch, đôi mắt lóe lên vẻ hung tợn.
Lúc đó, Tống Tả Bạch vội vàng rụt tay khỏi đầu hắn, bối rối nói.
“Ta, ta sao lại vỗ đầu ngươi....”
Ngay khoảnh khắc đó, Tống Hữu Hiền bật dậy, húc đầu vào trán Tống Tả Bạch.
-Cốp!
“Ư!”
Tống Tả Bạch kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi ngã vật xuống.
Hắn ngã ngay xuống chỗ vừa nằm, có lẽ đã ngất xỉu, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều.
Tống Hữu Hiền, kẻ đã dùng cú húc đầu hạ gục huynh trưởng song sinh, lại nằm xuống chỗ cũ, nhắm mắt.
-Phù ha ha ha ha ha!
Tiêu Đàm Kiếm nhìn thấy cảnh tượng đó, cười phá lên.
Ngược lại, ta thì không.
Qua chuyện vừa rồi, ta đã hiểu ra.
‘......đã thành công rồi sao?’
Giai đoạn thứ hai của Huyễn Ý Nhãn, điều ta từng nghĩ là ngẫu nhiên, lại một lần nữa thành công.
* * *
Trong ba ngày qua, ta đã tìm hiểu được nhiều điều về Huyễn Ý Nhãn.
Đó là bởi ta đã lấy các hậu bổ sinh cùng nhiều người khác ra làm đối tượng, thử nghiệm để luyện tập.
Giai đoạn thứ nhất của Huyễn Ý Nhãn gần như tương đồng với những gì Huyết Thủ Ma Nữ đã chỉ dạy.
Nhưng giai đoạn thứ hai lại hoàn toàn khác biệt.
Nếu tổng kết những gì đã phát hiện, thì như sau.
Thứ nhất. Khi bị Huyễn Ý Nhãn khống chế, tuy mỗi người có chút khác biệt, nhưng đều hành động theo ý muốn của ta trong khoảng thời gian ít nhất đếm đến năm.
Nhìn điều này, khả năng cao là Đàm Duệ Hoa cũng đã dừng lại giữa chừng khi đang cởi y phục.
Thứ hai. Đối tượng đã bị khống chế một lần sẽ không liên tiếp bị Huyễn Ý Nhãn khống chế.
Kết quả khi ta thi triển Huyễn Ý Nhãn lên Tống Tả Bạch vào ngày hôm sau là đã thành công. Nhưng khi ta tiếp tục thử, hắn lại nổi giận với ta, nói rằng ta gây sự từ tối qua.
Trong lòng nghĩ có lẽ, ta đã thử nghiệm với các hậu bổ sinh khác nhưng kết quả cũng tương tự.
Nhìn điều đó, có vẻ như cần có khoảng thời gian nhất định để thi triển Huyễn Ý Nhãn lần nữa.
Thứ ba. Dùng Huyễn Ý Nhãn để điều khiển đối phương hành động theo ý muốn của ta là có thể, nhưng không thể moi móc ký ức hay thông tin mà đối phương biết.
Tuy đối phương đã thực hiện hành động ta mong muốn, nhưng không thể tự nguyện bộc lộ bất cứ điều gì hơn thế.
Đây là một điểm vô cùng đáng tiếc.
Thứ tư. Huyễn Ý Nhãn không có tác dụng với những người có tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, hoặc những cao thủ có cảnh giới cao hơn ta.
Trong lòng nghĩ có lẽ, ta đã thử nghiệm với Hộ Tống Đoàn Chủ Trương Văn Hùng, nhưng chỉ gây ra tác dụng kích thích hắn vô ích.
Nhờ đó, ta đã phải luyện tập để không trợn mắt.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất là thứ năm.
Khác với giai đoạn thứ nhất của Huyễn Ý Nhãn, giai đoạn thứ hai tiêu hao tiên thiên chân khí.
Một hai lần đầu không tiêu hao nhiều nên ta không nhận ra, nhưng khi tiếp tục sử dụng, nó đã tiêu hao một lượng lớn tiên thiên chân khí, giống như khi thi triển võ công bằng Tinh Minh Thần Công.
-Vậy nên Huyết Thủ Ma Nữ, nàng ta, chẳng phải chỉ có thể thực hiện giai đoạn thứ nhất sao?
‘Có thể lắm.’
Đúng như lời Tiêu Đàm Kiếm, Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà đã sử dụng Huyễn Ý Nhãn hơn hai mươi năm nhưng không có bất kỳ tiến triển nào.
Thế nhưng ta, ngay khi lĩnh hội được điều này, đã có thể sử dụng giai đoạn thứ hai.
Qua đó, ta có thể khẳng định.
Phương pháp tăng cường ám thị của Huyễn Ý Nhãn rõ ràng có liên quan đến tiên thiên chân khí.
-Ồ. Vậy nếu tiên thiên chân khí mạnh hơn, giai đoạn thứ ba đó cũng có thể thực hiện được sao?
‘Ta không biết.’
Trong lòng nghĩ có lẽ, ta đã thử nghiệm xem giai đoạn thứ ba là huyễn giác có thể thực hiện được không, nhưng hoàn toàn không thành công.
Có thể là do tiên thiên chân khí vẫn còn thiếu.
Nếu suy đoán này là đúng, thì đúng như lời Tiêu Đàm Kiếm, giai đoạn thứ ba cũng hoàn toàn có khả năng.
-Chà.
Dù vậy, học được thứ này cũng coi như vô cùng hữu dụng rồi. Nếu ả ma nữ kia biết được, chắc hẳn sẽ tức đến lộn ruột.
Huyết Thủ Ma Nữ Hàn Bạch Hà nghĩ rằng Huyễn Ý Nhãn sẽ không có nhiều tác dụng nên đã truyền thụ cho ta.
Nhưng nào ngờ.
Nàng đã ban tặng cho ta một tuyệt kỹ mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể hoàn toàn lĩnh hội.