Tuyệt Đối Kiếm Cảm

Chương 6

Chương 6
Ký ức về chuyến xe thồ Thiên Xu ùa về như chuyện hôm qua.
Tình trạng của ta khi ấy chẳng khác gì bọn chúng đang ở trong xe thồ này.
Ta thì biết rõ thân phận của bọn chúng, nhưng những kẻ này lại chẳng hay biết gì, bị cưỡng ép bắt cóc.
Tình cảnh không thể biết trước tương lai khiến người ta sợ hãi vô cùng tận.
‘Vì những tháng ngày địa ngục sắp bắt đầu.’
Nỗi sợ hãi này chẳng mấy chốc sẽ thành hiện thực.
Ta chính là nhân chứng sống cho điều đó.
-Cái gì mà những tháng ngày địa ngục chứ?
Tiếng nói của Tiêu Đàm Kiếm vang vọng trong đầu ta.
Chính Tiêu Đàm Kiếm đó, suốt đêm qua đã khóc lóc ầm ĩ vì mũi kiếm bị gãy.
Xem ra giờ y đã bình tĩnh hơn một chút.
‘Chẳng mấy chốc sẽ thành ra như vậy thôi.’
-Những chuyện sắp xảy ra, làm sao ngươi biết được?
‘Biết để làm gì.’
Trước lời nói cộc lốc của ta, Tiêu Đàm Kiếm hờn dỗi đáp.
-Thật đáng khinh. Ngươi nợ ta mà.
‘Chuyện đó đã nói là sau này sẽ sửa chữa cho ngươi ở lò rèn rồi mà.’
-Cái đó còn quý hơn cả mạng sống sao?
‘Đầu ngươi chẳng phải nói là quý hơn cả mạng sống sao?’
-Thật khó tính. Ngươi và ta là cộng đồng vận mệnh mà. Khi ngươi gặp khó khăn ta giúp đỡ, khi ta gặp khó khăn ngươi mài giũa lưỡi kiếm cho ta, đó chẳng phải là mối quan hệ như vậy sao?
Xem cái tài ăn nói của y kìa.
Nếu không phải là đoản kiếm mà là người, chắc chắn y đã làm được gì đó bằng lời nói rồi.
‘Ngươi đang thuyết phục ta sao?’
-Ôi dào. Thuyết phục gì chứ. Đừng như vậy, kể cho ta nghe đi. Hả? Ta tò mò mà.
Y xem ra là loại người không thể chịu được khi tò mò.
Cứ tiếp tục cố gắng thuyết phục ta.
“Hừm.”
Thật ra ta cũng đang cảm thấy bế tắc vì những chuyện đã xảy ra cho đến giờ.
Từ khi tìm thấy Kiếm Tiên Bí Lục cho đến giờ, các sự kiện cứ liên tiếp xảy ra một cách điên cuồng, đến thời gian để sắp xếp suy nghĩ cũng không có.
Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Đàm Kiếm.
‘Ngươi sẽ không nói với bất cứ ai chứ?’
-......Này. Thằng điên nào lại nói chuyện với kiếm chứ?
‘Vậy ta là thằng điên sao?’
-Ôi dào. Điên gì chứ. Ngươi chỉ là hơi đặc biệt thôi.
Xem ra y rất tò mò.
Nhìn thấy y còn chiều theo ý ta nữa là biết.
‘À à.....’
Phải rồi. Quả thật, đoản kiếm thì làm sao mà đồn thổi tin tức được chứ.
Sống đến từng này, ai mà ngờ được lại có ngày phải trút bầu tâm sự với đoản kiếm.
Ta nghĩ vậy cũng tốt.
Đằng nào thì để đến được nơi ẩn náu của Huyết Giáo, ta cũng phải ở trong xe thồ gần nửa tháng như thế này.
‘Ngươi cũng biết chuyện ta từng bị gia tộc gọi là phế vật chứ?’
-Ừ. Phế vật Tam công tử.
Haizzz..... Thằng này thật sự chẳng có chút lòng quan tâm nào.
Mong đợi gì ở một đoản kiếm chứ.
Ta bắt đầu kể cho y nghe về cuộc đời ta, như trút bầu tâm sự.
Ban đầu, ta định kể đơn giản thôi.
Nhưng khi kể thì lại khác.
Sống cả đời làm gián điệp, ta chưa từng thổ lộ bí mật của mình với bất cứ ai.
Có lẽ vì vậy mà trong lòng dâng trào cảm xúc, ta đã kể hết mọi chuyện như đê vỡ.
Từ chuyện sinh ra với thân phận thị đồng, bị gia tộc gọi là phế vật, rời nhà lang bạt, cho đến mọi khoảnh khắc bị Huyết Giáo bắt cóc và làm gián điệp.
‘......Rồi khi tỉnh dậy, ta đã quay về mười năm trước.’
Đó là một câu chuyện cuộc đời kéo dài suốt nửa ngày.
Dù là cuộc đời ta đã trải qua, nhưng ta cũng thật sự đã sống một cuộc đời đầy sóng gió.
Nghe xong tất cả những điều này, Tiêu Đàm Kiếm nói.
-Ngươi thật không có tài ăn nói.
‘Gì?’
-Nếu chỉ nói là quay về quá khứ thì câu chuyện đã có thể tóm tắt ngắn gọn rồi, sao ngươi lại kể lể dài dòng đến vậy? Nếu người kể chuyện làm ăn như thế, khách khứa sẽ bỏ đi hết.
Trong khoảnh khắc, ta suýt nữa đã chửi thề.
Khi ta kể thì y còn phụ họa nói là thú vị, vậy mà cuối cùng lại nói ra những lời này.
Hừ! Chi bằng ta bẻ gãy nó luôn đi!
-Đừng mà. Ta là di vật của mẫu thân ngươi đó.
‘......Phải, ngươi hãy lấy làm may mắn vì là di vật đi.’
Nếu không, ta đã bẻ gãy ngươi ngay lập tức rồi.
Dù không vừa lòng với phản ứng của nó, nhưng dù sao thì lần đầu tiên trút bỏ hết thảy những gì chôn giấu trong lòng, tâm trạng ta cũng khá hơn nhiều.
Chỉ là, những chuyện sắp xảy ra không hề dễ dàng.
Thấy ta lo lắng, Tiêu Đàm Kiếm cất lời.
-Này. Nếu ngươi đã biết rõ mười mươi những chuyện sắp xảy ra như vậy, chẳng phải đó là lợi thế của ngươi sao?
‘Cái gì?’
-Chẳng phải sao? Vậy thì ngươi đã biết trước những chuyện không hay sẽ xảy ra với mình rồi. Có thể tránh né được... hoặc thậm chí biến nó thành chuyện tốt cũng được mà.
‘!!!’
-Lời ta nói đúng chứ?
‘.......Ha!’
Ta thật ngu ngốc.
Ta chỉ biết lo lắng làm sao để gánh vác những chuyện mình sẽ phải trải qua một lần nữa mà thôi.
Thế nhưng, khi thay đổi cách suy nghĩ, lại có một đáp án hoàn toàn khác.
‘Ngươi thật thông minh.’
-Ừm. Điều đó đúng. Nhưng cứ cho là ngươi ngốc đi.
Dù nó nói lời châm chọc, ta vẫn bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha.”
-Thình thịch!
Tiếng cười của ta khiến bên ngoài vọng vào tiếng nắm đấm nện vào xe ngựa.
Đó là lời cảnh cáo bảo ta im lặng.
Trong khoảnh khắc, ta vô thức phấn khích mà lỡ lời.
Lời của Tiêu Đàm Kiếm quả không sai.
Ta biết những chuyện mình sẽ trải qua trong tương lai, và cũng nhớ rõ nhiều sự kiện lớn sẽ xảy ra trong võ lâm.
Đây chẳng khác nào một tài sản lớn đối với ta.
Tiêu Đàm Kiếm đã cho ta sự giác ngộ này, bỗng nhiên trông thật đáng khen.
-Thật phiền phức. Đừng nhìn ta như vậy.
Nó nghiêm mặt lại.
Dù sao thì cũng tốt rồi.
Nếu theo lời Tiêu Đàm Kiếm mà biến những chuyện sắp xảy ra thành có lợi cho ta, thì dường như mọi tình thế đều có thể thay đổi.
-Ngươi định làm gì? Trốn thoát rồi về nhà sao? Ngươi nói dù bị gọi là phế vật thì vẫn tốt hơn mà.
Trước câu hỏi của Tiêu Đàm Kiếm, ta lắc đầu.
Việc trốn thoát trên thực tế là bất khả thi.
Bên trong xe ngựa chất hàng bị bao phủ bởi song sắt, làm sao ta có thể thoát ra được?
Hơn nữa, bên ngoài có hàng chục Huyết Giáo nhân canh gác, nên không thể nào.
-Vậy ngươi định làm gì? Cứ thế đi đến Huyết Giáo sao? Ngươi nói bọn chúng là những kẻ đáng sợ mà.
‘Đáng sợ chứ.’
-Nhưng tại sao lại đi đến Huyết Giáo?
‘Nếu bỏ trốn, lời nói dối sẽ bị bại lộ.’
Tứ Huyết Thánh, một trong những cao cấp cán bộ của Huyết Giáo, đã nhận ra sự tồn tại của ta.
Trong tình cảnh đó, nếu bỏ trốn thì liệu ta có thể bình an vô sự được không?
Ngược lại, không chỉ ta mà cả gia tộc Dực Dương Tiêu Gia cũng sẽ gặp nguy hiểm.
-Ngươi đúng là một kẻ dễ bị bắt nạt.
‘Cái gì? Kẻ dễ bị bắt nạt?’
-Ngươi bị coi thường và gọi là phế vật, cái gia tộc đó có diệt vong thì có sao đâu.
‘......Nếu muốn diệt vong, thì ta sẽ là người khiến nó diệt vong.’
-Hả?
Ta không thể để nó diệt vong dưới tay Huyết Giáo.
Mặc dù gia chủ, cái tên phụ thân đó, đã đối xử với ta như một đứa con bị ruồng bỏ sau khi ta trải qua tẩu hỏa nhập ma.
-.....Ta hiểu rồi. Là vì muội muội của ngươi phải không?
Ta không đáp lời.
Bởi vì lời đó chính là đáp án chính xác.
Muội muội là huyết mạch duy nhất còn lại của ta trong gia tộc.
-Vậy là ngươi cứ thế đi đến Huyết Giáo sao. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?
Trước câu hỏi của nó, ta hừ lạnh một tiếng rồi nói.
‘Ngươi có biết điều oan ức nhất trong cuộc đời ta là gì không?’
-Là phế vật sao?
‘.......Ta bẻ gãy ngươi thật đó.’
-Vậy thì là gì?
‘Là bị đối xử như chó má của một võ sĩ hạng ba!’
Nếu Đan Điền không bị tổn hại, cuộc đời ta có lẽ đã khác.
Cuộc đời của một võ sĩ hạng ba, ngay cả nội công cũng không thể tu luyện, đã khiến ta bị gia tộc ruồng bỏ, và ở Huyết Giáo nơi ta bị bắt cóc, lại chỉ bị lợi dụng làm gián điệp.
Ta từ trước đến nay vẫn sống một cuộc đời bị người khác chi phối. Giờ đây, ta không muốn sống như vậy nữa.
- Được được. Mọi chuyện đều tốt, nhưng ngươi định làm thế nào?
'Phải thay đổi thôi. Ngay từ bây giờ.'
- Chuyện đã xảy ra thì có thể thay đổi được. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn sống theo ý mình mà không bị chi phối, chẳng phải ngươi phải luyện võ công sao? Mà bằng cách nào ngươi định luyện nội công đây? Đan điền đã vỡ nát rồi còn gì.
'Có cách.'
- Có cách ư?
Khi ta gia nhập Huyết Giáo, đã có một sự kiện xảy ra.
Nếu khi đó ta không bỏ lỡ cơ hội ấy, có lẽ ta đã có thể cứu được đan điền của mình.
'Nếu vận may mỉm cười, có lẽ ta sẽ lại luyện được nội công.'
- Ồ. Thật sao?
'Không biết. Nhưng trước hết phải thử đã.'
Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Chỉ cần một chút xui xẻo, ta cũng có thể thất bại.
Dù vậy, ta không thể bỏ lỡ cơ hội duy nhất để khôi phục đan điền.
- Khụ khụ, này. Nếu ngươi có thể luyện được nội công, ta dạy cho ngươi chút võ công của vị chủ nhân trước kia của ta nhé?
'Cái gì?'
- Ta đã nói rồi mà. Chó ở trường học ba năm cũng biết ngâm thơ.
Nghe nó nói sẽ dạy võ công, lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nghĩ lại, nhờ có nó mà ta mới giữ được mạng sống.
Ta từng thắc mắc tại sao nó lại hiểu biết đến vậy, thì ra lời giải đáp chính là vị chủ nhân trước kia của nó là một võ lâm nhân đã luyện võ công.
'Thật ư?'
- Ha! Ngươi sống mà chỉ biết bị lừa thôi sao. Ta đã nói sẽ dạy cho ngươi rồi, còn vấn đề gì nữa chứ.
Cùng với lời nói ấy, Tiêu Đàm Kiếm không đợi ta sai bảo, đã bắt đầu ngâm nga khẩu quyết của một môn võ công nào đó.
Đó là một môn võ công sử dụng đoản kiếm.
Ta đang kinh ngạc lắng nghe khẩu quyết thì một chuyện kỳ lạ xảy ra.
- Vù vù!
Đột nhiên, một ngọn lửa xanh biếc bùng lên từ phía tay phải của ta.
'Hự!'
Ngọn lửa không lớn lắm, nhưng vì chuyện bất ngờ xảy ra, ta kinh hãi vội vàng vung tay loạn xạ.
Thế nhưng ngọn lửa vẫn không tắt.
'Cái gì, cái gì thế này?'
Điều kỳ lạ hơn là ngọn lửa hoàn toàn không nóng chút nào.
Lúc đó, một giọng nói vang vọng trong đầu ta.
- Đã đạt được Kiếm Tâm, Thiên Xu sẽ mở ra.
Đó không phải là giọng của Tiêu Đàm Kiếm.
Lúc ấy, ngọn lửa xanh biếc đang bùng cháy trên tay ta dần lụi tàn.
Trong khoảnh khắc, ta cứ ngỡ mình bị bỏng nên nhìn xuống mu bàn tay, thì thấy ngọn lửa đang lụi tàn ấy đang bị hút vào một nơi nào đó.
- Xì xì!
'Ối?'
Trên mu bàn tay nơi ngọn lửa thấm vào, một chấm xanh biếc hiện ra.
Nhưng không chỉ có một chấm xanh.
Ta chưa từng để ý, nhưng trên mu bàn tay ta có bảy chấm.
Nói là những chấm bình thường thì không phải, vị trí của bảy chấm ấy trông hệt như chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh trên bầu trời đêm.
'Rốt cuộc chuyện này là sao?'
Trong số bảy chấm hiện ra trên mu bàn tay, có một chấm mang màu xanh biếc.
'Thiên Xu?'
Vị trí đó chính là Thiên Xu, ngôi sao đầu tiên trong Bắc Đẩu Thất Tinh.
Trước chuyện bất ngờ xảy ra, ta hoàn toàn không hiểu được nguyên do.
'Rốt cuộc là gì?'
Thật khó để đoán được tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc ấy, bỗng nhiên Kiếm Tiên Bí Lục hiện lên trong đầu ta.
Đúng rồi, trong Kiếm Tiên Bí Lục rõ ràng có ghi chép về "huyền khí Bắc Đẩu tinh" hay gì đó.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nó?
- Này!
Lúc ấy, giọng nói cáu kỉnh của Tiêu Đàm Kiếm vang lên.
- Ngươi không định tập trung sao? Ta đã tốt bụng truyền thụ khẩu quyết võ công cho ngươi, sao lại vung tay loạn xạ như kẻ mất trí thế hả?
'Ngươi vừa rồi không thấy sao?'
- Thấy cái gì?
'Cái ngọn lửa xanh biếc bám trên tay ta ấy.'
- ......Ngươi có bị làm sao không?
Tiêu Đàm Kiếm hoàn toàn không biết về ngọn lửa xanh biếc bám trên tay ta.
Nó chỉ nghĩ ta vung tay như một kẻ điên mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất